“Các ngươi tỏ thái độ gì vậy? Không biết thì có gì kỳ quái!” Kim Phi Dao phi thường bất mãn, yêu tộc gì chứ, nàng chưa bao giờ nghe nói đến.
Tiểu Chu Tước thở dài, “Yêu tộc là những yêu thú tiến giai Thần Thú kỳ, có
thể biến hóa mà thành, là đám lão yêu thú có thần trí và tư tưởng. Bọn
họ ở cùng nhau giống như Nhân tộc hoặc Ma tộc vậy, cũng sẽ nghị sự giải
quyết công việc, chỉ là vô môn vô phái thôi.”
“Yêu thú tiến giai
thì ta đương nhiên biết, ý của ta là không phải bọn họ có địa bàn riêng, không ai để ý đến ai hay sao? Vậy mà lại còn ngồi cùng nhau nghị sự.
Nếu vừa vặn hậu đại của đối phương là món chính của hắn thì có phải quá
xấu hổ không?” Kim Phi Dao thật sự không thể tưởng tượng nổi hình ảnh
hài hòa đó.
Chu Tước và Ân Nguyệt không biết phải nói gì, tuy
nhiên đây là chuyện Chu Tước phải giải thích, Ân Nguyệt không hề mở
miệng, chỉ tươi cười nhìn Chu Tước, chờ hắn nói.
“Yêu thú tu
luyện tiến vào yêu tộc còn lợi hại hơn tu sĩ, họ đã có thần trí, đương
nhiên sẽ không loạn ăn uống. Lại nói, đó đều là những chuyện xảy ra
trước khi mở thần trí, ai sẽ so đo những việc nhỏ đó.” Chu Tước vừa nói
xong, chợt nghe trong đám nữ nhân phía xa có tiếng gào khóc thảm thiết,
đành phải tạm buông việc nơi này, xử lý đám đồ ăn kia đã, nếu cứ ầm ĩ
thế này thì rất ảnh hưởng đến việc bàn bạc của bọn họ.
Hắn bay
lên không trung, thân thể nho nhỏ lập tức biến lớn, hóa thành một con
chim to rực lửa. Sau đó, nó bay quanh đảo một vòng, hỏa diễm hừng hực
kéo dài sau đuôi, toàn bộ đảo nổi chìm trong biển lửa. Tiếng kêu thảm
thiết không ngừng, đám nữ nhân này chỉ có vài chục người bị ăn, số còn
lại đều bị chết cháy.
Dạo qua một vòng, Chu Tước khôi phục nhân thân, thở phào một cái, “Chúng ta nói chính sự đi, vừa rồi nói đến chỗ nào rồi?”
“Nói tới đoạn ngươi muốn tặng Vân Viêm cho chúng ta, cộng thêm một ít lông chim nữa.” Kim Phi Dao nghiêm trang đáp.
“Không có, ta không nói như vậy.” Chu Tước gào lên.
“Hừ.” Kim Phi Dao nghiêng mặt hừ một tiếng, không cam lòng nói: “Vậy ngươi tiếp tục đi.”
Khóe miệng Chu Tước giật giật, nhẫn nhịn nói tiếp: “Ta nói ngắn gọn, thực
hồn thần thú trên người các ngươi là do yêu tộc thả ra, mục đích là để
phá hỏng Linh giới Nhân tộc, trả thù Ma tộc, khuếch đại địa bàn Yêu tộc. Vì thế, nếu ba người chúng ta liên thủ thì có thể chiếm hẳn Du Vân Linh giới, biến Nhân tộc và Ma tộc nơi này thành nô lệ và đồ ăn.”
Thật đúng là ngắn gọn! Sau khi hắn nói xong liền nhìn sang Kim Phi Dao và Ân Nguyệt, quan sát biểu cảm của bọn họ để xem xem bọn họ có phản ứng gì
khi biết tin tức đó. Nhưng hắn phải thất vọng, Ân Nguyệt vẫn nheo mắt
như trước, miệng cười nhàn nhạt, còn Kim Phi Dao thì vừa ăn vừa nhìn
hắn, vẻ mặt chăm chú, biểu cảm nghiêm cẩn lắng nghe.
Thấy hắn không nói, Kim Phi Dao nghi hoặc hỏi: “Sao không nói tiếp?”
“Nói xong rồi!” Chu Tước gật đầu.
“Nói xong rồi? Ai nghe hiểu được a, không cho nói ngắn gọn.” Kim Phi Dao
nhất thời nổi giận, chỉ nói một câu đó thì ai mà hiểu được, đúng là kỳ
quái.
“Nếu nói từ đầu thì sẽ hơi dài, thôi được rồi, ta sẽ chậm
rãi nói lại một lần. Thật lâu thật lâu trước kia, ở thời thượng cổ…” bị
Kim Phi Dao mắng, Chu Tước đành phải bắt đầu nói lại từ đầu chuyện mà
hắn đã nghe nhiều đến mức phát ngán lên.
Một lần nói này kéo dài
hai canh giờ, hắn cũng không thấy mệt, nói liên thanh không ngừng. Nói
xong, Chu Tước mới phát hiện da miệng mình đã tê bì.
Ân Nguyệt rốt cục không cười, bắt đầu đăm chiêu suy nghĩ.
Kim Phi Dao cũng không nói gì, không ngờ lại còn có chuyện như vậy. Theo
như lời Chu Tước nói thì hóa ra thực hồn trên người bọn họ trước kia đều là Yêu tộc, sau khi chết liền tồn giữ thực hồn ở một chỗ. Yêu tộc lại
phóng thực hồn đó ra, muốn cho những yêu thú thượng cổ lợi hại này mượn
thân thể Nhân tộc hoặc Ma tộc để phục sinh, tuy rằng lực lượng chỉ bằng
một phần mười hai nguyên bản nhưng cũng không thể coi thường.
Có
điều, thực hồn đều có đặc điểm riêng, rất khó bị khống chế, cả ngày chạy loạn khắp nơi, có cái hơn một ngàn năm vẫn không chọn được một thân thể vừa ý. Yêu tộc cũng không có cách nào, chỉ có thể đi bắt tiểu hài tử về để thử.
Chu Tước chính là bị yêu tộc bắt về, mới một, hai tuổi
đã bị thực hồn Chu Tước chiếm thân thể. Yêu tộc muốn khống chế bọn họ
cho nên dạy hắn Thông Thần quyết. Còn vì sao hắn lại rời khỏi yêu tộc,
chạy đến Du Vân Linh giới lăn lộn nhiều năm như vậy thì không biết.
Kim Phi Dao đánh giá Chu Tước, người này là một phần tử Yêu tộc cuồng
nhiệt, giống như sẽ ra sức vì Yêu tộc, đang du thuyết hai người bọn họ
cùng nhau đi tìm những người bị thực hồn phụ thân khác, sau đó tạo thành quân đội, tấn công các Linh giới, giết chết toàn bộ Nhân tộc và Ma tộc.
Nếu chỉ là giết Nhân tộc thì Kim Phi Dao còn hiểu, còn Ma tộc thì thoạt
nhìn không khác Yêu tộc là mấy, tại sao cũng muốn giết bọn họ?
Vì thế nàng hỏi: “Ma tộc và Yêu tộc không phải là không khác nhau lắm sao? Chẳng phải đều có đuôi có sừng, sao lại nhìn bọn họ không vừa mắt vậy?”
“Có đuôi có sừng là một chuyện, bọn họ sinh ra đã có chỉ số thông minh rất
cao, mà Yêu tộc sinh ra lại chỉ là ấu thú không biết gì, muốn sống đến
khi xuất hiện thần trí cần rất nhiều năm, trong lúc đó còn có thể bị hai tộc này giết, lột da cắt thịt. Cuộc sống Yêu tộc thật gian nan, dựa vào cái gì mà bọn họ có thể tùy tiện giết Yêu tộc còn Yêu tộc lại chỉ có
thể bị giết?” Chu Tước rất kích động, cứ như hắn là Yêu tộc trời sinh
vậy, nói văng cả nước miếng.
“Bình tĩnh, đừng kích động!” Kim Phi Dao vội vàng tránh nước miếng của hắn, “Ngươi cũng không phải Yêu tộc,
có cần kích động như vậy không? Hơn nữa, cũng có không ít người bị yêu
thú ăn thịt mà, đây chính là vấn đề thực lực thôi.”
Chu Tước lau
miệng, tức giận bất bình nói: “Cho nên chúng ta phải liên hợp lại, biến
hai tộc này thành đồ ăn của chúng ta, để yêu thú có một cuộc sống hòa
bình. Hai người các ngươi đã sớm không còn là Nhân tộc nữa, gia nhập
chúng ta đi, liên hợp với Yêu tộc và các thần thú khác, trước tiên quay
về Yêu tộc một chuyến, bàn bạc kế hoạch xong sẽ tấn công các đại Linh
giới.”
Nhìn hắn đang xúc động, Kim Phi Dao vuốt mặt nói: “Có chỗ tốt gì?”
Chu Tước sửng sốt, “Ưu việt tự nhiên có. Ngươi có Nhân tộc để ăn, cũng có
thể kiếm được thứ tốt của bọn họ, được phân cho vài Linh giới làm địa
bàn riêng, sau đó tùy ý ăn người, không phải là rất vui thích sao?”
“Nhưng mà…” Kim Phi Dao vẫn do dự như trước.
“Có gì mà do dự chứ.” Chu Tước vốn đang kiềm chế tính tình, thấy mình đã
nói đến tận đây mà người này còn ấp a ấp úng, tì khí liền vọt ra.
Kim Phi Dao ha ha cười với hắn, “Ta ăn Nhân tộc sẽ không tăng tu vi được,
phải ăn thánh đan mới xong, cho nên việc đem Linh giới thành sân nhà của mình căn bản không cần thiết. Nếu ngươi có thể đưa thánh đan cho ta thì còn có thể làm ta tiến giai. Ngươi có thể tiến vào Thần Thú kỳ, đừng
nói với ta là vì ăn người mà được nhé.”
Chu Tước lạnh lùng nhìn
về phía Ân Nguyệt, “Vậy ý ngươi sao? Các ngươi có được thực hồn thần
thú, đã sớm không phải là Nhân tộc. Chỉ có thể trở về Yêu tộc mới là lựa chọn tốt nhất của các ngươi, chỉ cần có người biết được thân phận của
các ngươi thì các ngươi sẽ bị đuổi giết, chẳng lẽ các ngươi vẫn muốn
sống những tháng ngày đó?”
“Cám ơn ý tốt của ngươi, ta không có
hứng thú với ân oán gì đó giữa Nhân tộc và Yêu tộc, huống chi bản thân
Yêu tộc cũng dựa vào việc giết yêu thú để cướp thứ mình cần. Nếu không
muốn người khác làm thì bản thân phải đừng làm trước đã. Hơn nữa, vì sao ta phải làm việc giúp Yêu tộc, càng không cần nói đến chuyện thực hồn
không phải là do chúng ta lựa chọn.” Ân Nguyệt cười, quay về yêu tộc gì
chứ, chiến tranh gì chứ, toàn là chuyện lãng phí thời gian, tất cả nhứng việc ảnh hưởng đến kiếm linh thạch đều nhàm chán.
“Ý của hai
người các ngươi là không muốn đứng ở bên Yêu tộc mà muốn đi giúp Nhân
tộc và Ma tộc?” Chu Tước đứng phắt dậy, hung ác nhìn hai người.
Kim Phi Dao lắc đầu, “Sao ngươi lại cực đoan như vậy? Ai nói chúng ta không giúp Yêu tộc thì sẽ giúp hai tộc nhân, ma? Ba tộc này liên quan gì đến
chúng ta? Nói chúng ta là yêu, nhưng thân thể là người, nói chúng ta là
người nhưng dường như lại không giống. Bây giờ còn có thể bị người mắng
là mãnh thú, nếu như đi tới Yêu tộc, không phải là nhân yêu sao? Ta
không muốn đi.”
Ngừng một chút, nàng tiếp tục nói: “Lại nói, đi
Yêu tộc cũng là làm vật hi sinh, ta đâu phải ăn no rửng mỡ. Đúng như Ân
đạo hữu nói, những thực hồn này không phải chúng ta muốn mà là tự nó tìm tới ta, ta còn chưa tìm nó tính toán nợ nần thì thôi lại còn đòi ta
chịu trách nhiệm với nó, làm gì có đạo lý đó. Mà dựa vào cái gì để nói
thực hồn chính là Yêu tộc, thần thú hẳn là Thú tộc chứ, cũng có khả năng thần thú chẳng có quan hệ gì với Yêu tộc cả, đừng mơ tưởng lừa gạt
chúng ta.”
Thú tộc? Chu Tước bị Kim Phi Dao nói vòng vo làm sửng sốt. Yêu thú… không phải là Yêu tộc sao?
Phụt! Ân Nguyệt bật cười, Kim Phi Dao đáng giận này, thế mà có thể mò mẫm phân tích đến nước này.
‘Ta cảm thấy Kim đạo hữu nói rất đúng, chúng ta hẳn là Thú tộc, hoặc là
Thần tộc. Đạo hữu mới là bị Yêu tộc lừa gạt. Ngươi vẫn nên sớm trở về
Thú tộc, thoát ly Yêu tộc đi thôi.” Vẻ mặt Ân Nguyệt chân thành, có ý
tốt nhắc nhở.
“Đã không chịu liên thủ với yêu tộc thì các ngươi
hãy đem Nguyên Anh ra cho ta bổ tu vi đi.” Chu Tước giận dữ, đã biết
việc này không dễ bàn rồi, dứt khoát ăn luôn Nguyên Anh hai kẻ này, may
ra thì tăng tiến được ít tu vi.
Hắn vừa nói dứt lời, thân hình đột nhiên hóa thành Chu Tước, vỗ cánh một cái, một biển lửa liền ập xuống.
Pháp thuật của Thần Thú kỳ thì hiện tại Kim Phi Dao không ngăn cản được,
nàng nhảy dựng lên, hóa thành Thao Thiết, rít gào với biển lửa, biển lửa bị nàng rít gào ra một lỗ hổng vĩ đại, hỏa diễm của Chu Tước bị linh
khí màu đen trên người nàng chắn lại bên ngoài thân thể.
Ân
Nguyệt chậm rãi cất ô, linh khí màu đen cũng dũng mãnh tiến ra, làn da
bắt đầu biến thành màu đen, thân thể giống như bị mất nước, trở nên khô
quắt. Mấy giây sau, hắn liền biến thành một thi vương xanh đen, bộ mặt
dữ tợn.
Chu Tước thả biển lửa ra, hóa thành chim đánh về phía Ân
Nguyệt, hắn vừa nhấc tay, hỏa điểu đột nhiên bị chệch hướng, lướt qua
trước mặt hắn, bay ra xa.
So sánh với Kim Phi Dao hình thể cực
đại và Chu Tước nóng bỏng thì Ân Nguyệt chỉ có thể xem như một người khá cao lớn. Thế nhưng dù nhỏ, uy lực cũng không giảm, thân hình hắn nhoáng lên một cái, xuất hiện phía trước Chu Tước, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào
một chân Chu Tước.
Chỉ sướt qua một chút như vậy, chân Chu Tước liền đen một mảng, một luồng mùi tanh ập đến.
“Quá độc!” Kim Phi Dao thấy hắn chỉ sờ một cái mà một thân lửa đỏ của Chu
Tước cũng bị trúng độc hư thối, đột nhiên nghĩ đến mình, thân hình to
lớn như vậy nếu như bị bàn tay Ân Nguyệt thò tới thì còn không phải là
một tấm thảm lớn chờ hắn tùy tiện xoa hay sao?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Vốn Thuần Lương
Chương 349: Trở mặt
Chương 349: Trở mặt