Hai người càng chìm sâu, trước mắt đột nhiên sáng ngời, phía xa xa xuất
hiện quang mang của pháp bảo, còn có ánh sáng của trân châu, sáng đến
nỗi ngay cả linh quang che phủ của tu sĩ cũng có thể nhìn thấy.
Có năm tu sĩ Nguyên Anh kỳ đang vây quanh một động vật biển cấp tám hình
thể vĩ đại. Con vật kia cao tới hơn năm mươi trượng, toàn thân màu đen,
miệng vô cùng rộng, còn giống như có môi, hai bên môi là hai chòm râu
thật dài, hai mắt nhỏ đến cơ hồ không nhìn thấy. Ở chỗ tiếp xúc giữa vây và đuôi có mọc một cái bao cứng rộng chừng một, hai trượng, bên trên
ngoài lớp vỏ cứng thì còn có rất nhiều gai nhọn dài bằng một người.
“Đảo Sơn kình!” hai người dừng lại phía xa, Lá Cây kinh hỉ hô.
“Đảo Sơn kình này rất quý sao?” Kim Phi Dao hỏi một tiếng, sau đó đánh giá
năm người này, thấy bọn họ là Nhân tộc, phối hợp tương đối thuần thục,
hẳn là hàng năm thường cùng nhau đi săn.
Lá Cây đỏ mắt nhìn Đảo
Sơn kình, phi thường hâm mộ nói: “Rất quý. Nội đan của nó lớn như cái
đầu vậy, một cái có thể bán được mấy chục viên Long Ngâm đan tứ phẩm. Da cũng rất quý, đủ để làm được ba cái thuyền. Tuy huyết nhục vô dụng
nhưng xương cốt dùng làm khung thuyền thì vô cùng tốt.”
“Ngươi
nói thẳng xem, mang cả con về thì kiếm được bao nhiêu?” Kim Phi Dao
không muốn nghe mấy thứ kia, trực tiếp hỏi giá trị cả con.
Lá Cây hoa tay múa chân bắt đầu tính các đầu mục, càng tính càng khiếp sợ,
cuối cùng nàng há miệng nói: “Kim tiền bối, ta tính không ra, chỉ biết
là một món rất lớn, kể cả chỉ lấy về được một cái đuôi thì sau này ta
cũng có thể có tiền vốn thu mua mà không cần ra ngoài đi săn nữa.”
Mặc dù nàng ngây thơ nhưng trên phương diện tính toán sổ sách cũng khá là
tốt, thế mà lúc này lại bị con Đảo Sơn kình này làm khó, không thể tính
ra nếu mang nguyên con Đảo Sơn kình về thì bán được bao nhiêu Long Ngâm
đan. Con mồi lớn như vậy có khả năng còn trực tiếp đổi được không ít
linh thảo mấy trăm năm đến hơn một ngàn năm, Lá Cây hưng phấn không tính nổi.
Kể cả không phải là thần thú, con Đảo Sơn kình này cũng là
tài phú không nhỏ, Kim Phi Dao nảy ra ý định cướp cả con. Có điều, hiện
tại Đảo Sơn kình đã bị năm người bao vây, xem xét bên mình, chỉ có một
Nguyên Anh trung kỳ và một kẻ học nghề Kết Đan sơ kỳ nhát gan, muốn cướp con Đảo Sơn kình này chỉ sợ sẽ không dễ.
“Chúng ta đi nhìn xem
sao, nếu Đảo Sơn kình có thể giết vài tên tu sĩ trước thì chúng ta có
thể nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, cướp Đảo Sơn kình về tay.” Kim Phi
Dao truyền âm cho Lá Cây để nàng khỏi phải có hành động thiếu suy nghĩ
nào.
Không cần nàng nhắc nhở, Lá Cây căn bản không có tâm tư động thủ, đối phương là năm tên tu sĩ Nguyên Anh kỳ, trừ phi đầu óc nàng
hỏng rồi, nếu không thì làm sao có thể đi cướp của năm người này?
Tuy nhiên, như vậy có phải là quá không có đạo đức không? Lá Cây có chút
ngượng ngùng hỏi nhỏ: “Kim tiền bối, làm như vậy có phải không tốt lắm
không?”
“Có gì không tốt?” Kim Phi Dao thản nhiên đáp, “Chúng ta
là yêu tộc, ở thế địch với Nhân tộc, nơi này lại vốn là nơi giết người
cướp của, làm như vậy hoàn toàn không có vấn đề.”
“Nói thì đúng
là như thế, tuy nhiên vừa rồi ta mới phát hiện có thần thức đảo qua, có
phải bọn họ sẽ tới giết chúng ta không?” Lá Cây lo lắng nói.
Kim
Phi Dao đã sớm nhận thấy đám người kia dùng thần thức quét lại, chẳng
qua hiện tại bọn họ đang bận đối phó Đảo Sơn kình cấp tám, nào có thời
gian đến quản hai nàng. Vì thế, nàng an ủi: “Yên tâm, năm người bọn họ
phối hợp rất tốt, nếu rút một người ra đối phó chúng ta, Đảo Sơn kình
chạy chỉ là chuyện nhỏ, giết sạch bọn họ mới là thiệt hại lớn.”
“Thật sự là thiệt hại lớn, mệnh đều không còn.” Lá Cây nghe xong thì yên tâm gật đầu.
Năm người này đúng là không thể rút ra đối phó các nàng được, những gai
nhọn ở trên đuôi Đảo Sơn kình liên tục đánh về phía bọn họ, không hề
chịu sự ảnh hưởng của nước biển, tốc độ vừa nhanh lực vừa mạnh. Hơn nữa, chỉ cần nó há miệng ra là nước biển bốn phía sẽ bị nó hít vào trong
miệng, nếu không dùng linh lực khống chế cơ thể thì sẽ dễ dàng bị nó hút vào trong miệng.
Trong miệng Đảo Sơn kình cũng không phải là nơi tốt đẹp gì, cả hàm trên và hàm dưới xếp đầy những cái răng nhọn như
răng cưa, cao cả bằng bàn tay, có thể cắt hết các thứ thành mảnh vụn.
Một người chui vào đó còn chưa đủ cho nó cắn một miếng, không ai đồng ý
bị hút vào đó cả.
Đợi Đảo Sơn kình hút đủ nước, nó lại phun nước
ra như những mũi tên. Nước biển bị nó phun tách ra thành một thủy đạo
đầy bọt khí, vì xen lẫn trong nước biển cho nên chỉ có thể nhìn thấy
nước biển bị đẩy ra chứ không nhìn ra có công kích gì.
Bình
thường, đối phó với động vật biển thì công kích lợi hại nhất chính là
những pháp thuật tính nóng. Nhưng vấn đề lớn nhất là hiện tại bọn họ
đang ở dưới đáy biển, không phải tất cả các tu sĩ đều có thể khống chế
hỏa diễm không sợ nước, chỉ có hỏa diễm phổ thông hoặc chân hỏa, kể cả
không bị nước biển dập tắt thì cũng bị mất đi lực công kích vốn có.
Kim Phi Dao vẫn luôn khoanh tay đứng bên cạnh, mắt lạnh nhìn năm tên tu sĩ đối phó Đảo Sơn kình.
Do đứng đó thời gian dài, nàng và Lá Cây trở nên có vẻ thập phần chói mắt, năm tên tu sĩ hung hăng mắng: “Lại là đám gia hỏa muốn chiếm tiện nghi, những yêu tộc này thực sự là không biết xấu hổ, cứ để các nàng xem cho
đã, giết chết Đảo Sơn kình xong chúng ta sẽ tiện tay xử lý luôn hai yêu
tộc này.”
Kim Phi Dao chính đang mong như thế, nếu những người
kia chạy tới tấn công các nàng thì lại phải động thủ trước, hiện tại cái nàng đợi là cơ hội, chỉ cần chờ được thời cơ thích hợp sẽ cướp Đảo Sơn
kình.
Hình thể của Đảo Sơn kình cực lớn, làn da bóng loáng lại
đao thương bất nhập, không ít pháp bảo chém vào người nó hoàn toàn không hiệu quả. Cũng may năm tên tu sĩ Nguyên Anh không phải bất tài, thực
lực hai bên tương đương, có thể giằng co.
Đúng lúc này, năm người biến sắc, Kim Phi Dao cũng chau mày lại. Có ba đạo ma khí đang nhanh
chóng phi lại đây, xem ra mục tiêu cũng là Đảo Sơn kình, trong đó còn có một gã Ma nhân Hóa Thần kỳ. Nếu để Ma nhân Hóa Thần kỳ lấy được Đảo Sơn kình thì nàng cũng không thể cướp lại được.
“Tiền bối có ma nhân Hóa Thần kỳ tới.” Lá Cây cảm thấy xem náo nhiệt một chút cũng đã khiến
ngời ta lạnh cả sống lưng, bây giờ còn có Ma tộc Hóa Thần kỳ xuất hiện,
nhìn thế nào thì thực lực yếu nhất cũng là nàng và Kim Phi Dao.
“Bình tĩnh, đừng hoảng.” Kim Phi Dao nhìn năm tên Nhân tộc, con mồi hiện tại
đang ở trên tay bọn họ, gấp nhất chính là năm người này.
Lúc này, năm tên Nhân tộc bắt đầu thi nhau lấy ra pháp bảo bản mạng hoặc là các
pháp bảo thượng thừa khác, nhìn tư thế thì có vẻ như muốn nhanh chóng
giết chết Đảo Sơn kình, lập tức chạy khỏi nơi này. Bọn họ ra sức chém
giết Đảo Sơn kình làm cho nó vùng vẫy càng thêm lợi hại.
Đảo Sơn
kình nhanh chóng xoay tròn thân mình trong nước biển, chòm râu bên miệng cũng chuyển động, thân mình cuốn quanh làm cho dòng nước tạo thành lốc
xoáy, hút hết tất cả các thứ xung quanh vào. Các thứ bị lốc xoáy cuốn
tới va chạm vào chòm râu liền lập tức bị cắt thành toái khối.
Lốc xoáy càng ngày càng nhanh, ngay cả Kim Phi Dao ở phía xa cũng cảm giác
được lực hút, mà lúc này đã có thể nhìn thấy mấy Ma tộc chạy tới, Kim
Phi Dao nhanh chóng nói với Lá Cây: “Ngươi mau chạy đi, chạy về hướng
Bách Hợp thành, càng nhanh càng tốt. Cứ đi theo con đường chúng ta đi
lúc trước, ta lập tức tới tìm ngươi, nhất định phải tận lực, ngàn vạn
lần không được tiết kiệm linh lực.”
Lá Cây sửng sốt, không biết
Kim Phi Dao định làm gì nhưng cũng nghe lời gật đầu. Đã đào vong thì
không thể cưỡi cá mè hoa gì đó, nàng xoay người, nhanh chóng cởi quần.
Sau đó, hai bên chân nàng xuất hiện một cái vây cá trong suốt. Lá Cây vung
vây, người liền bơi nhanh ra ngoài, tốc độ nhanh hơn cá mè hoa nhiều.
“Từ từ đã.” Kim Phi Dao đột nhiên nghĩ tới một chuyện, vội vàng truyền âm gọi nàng lại.
Lá Cây cuống quít ngừng chạy, “Chuyện gì?”
“Trên người Đảo Sơn kình thì chỗ nào là đáng giá nhất?” Kim Phi Dao dồn dập hỏi.
“Hả?” Lá Cây sửng sốt một cái, lập tức đáp: “Đầu là đáng giá nhất, nội đan ở đó, mắt cũng hữu dụng.”
“Được rồi, ngươi mau đi đi, càng nhanh càng tốt.” đã biết cái cần biết, Kim Phi Dao khoát tay liền đuổi nàng đi.
Lá Cây cũng đã hiểu nàng muốn cướp một phần từ những người kia, như vậy
thì trăm phần trăm sẽ đắc tội bọn họ, không cần nàng nhắc nhở, bản thân
cũng sẽ liều mạng già chạy trốn. Vì thế, vây cá dưới chân điên cuồng
vung vẩy, chỉ ước gì bản thân sớm một chút rời khỏi rãnh biển này.
Thấy nàng chạy, Kim Phi Dao liếc mắt nhìn sang một gã ma nhân vừa tới, sau
đó thân hình nhoáng lên, bơi vụt tới chỗ lốc xoáy do Đảo Sơn kình tạo
ra. Nàng tận lực bơi theo dòng nước, thỉnh thoảng còn làm ra bộ dáng
giãy dụa, nỗ lực làm cho mình giống như là bị hút vào mà không phải là
chủ động xông tới.
Ngay cả Kết Đan kỳ còn chạy được, Nguyên Anh
kỳ làm sao có thể bị lốc xoáy hút lại? Nhưng năm tu sĩ Nhân tộc kia lại
không rảnh rỗi để quản nàng bởi vì ba gã Ma tộc đã tới gần. So sánh với
một mình Kim Phi Dao thì gã Ma tộc Hóa Thần kỳ đằng đằng sát khí kia
nguy hiểm hơn nhiều.
Ánh mắt Kim Phi Dao cũng chú ý tới tên Ma
tộc này, màu tóc đỏ dưới ánh sáng của trân châu càng trở nên bắt mắt, ma khí màu đen trên người hắn quay cuồng, cả người đã trong tư thế sẵn
sàng chiến đấu.
“Mau cút đi, ta sẽ tha cho các ngươi một con
đường sống.” tên Ma tộc không nói lời vô nghĩa mà đi thẳng vào vấn đề,
cuồng vọng hô lên với năm người kia.
Con mồi sắp tới tay làm sao
có thể buông tay, bọn họ dùng linh lực cố gắng khống chế thân hình không để lốc xoáy cuốn đi, sau đó nén giận nói: “Đây là con mồi của chúng ta, nếu tiền bối muốn thì chúng ta có thể chia cho tiền bối một phần.”
“Chia? Các ngươi có tư cách gì mà cùng ta tranh cướp? Mau cút đi, nếu không
thì ta sẽ giết luôn cả các ngươi.” Gã Ma tộc đối diện cậy vào tu vi Hóa
Thần kỳ, căn bản không để bọn họ vào mắt.
Đã không đàm phán được
thì cũng không cần khách khí, tu sĩ Nhân tộc bên này nổi giận: “Hừ, đám
ma đầu các người, đã vậy thì cùng tiến lên, chúng ta có năm người, bọn
họ chỉ có ba, giết chết một người cũng là một món lời.”
Mà một gã Nhân tộc còn hô lên với Kim Phi Dao: “Tên yêu tộc kia, làm theo lời
ngươi nói đi, giết Ma tộc này xong sẽ phân một phần Đảo Sơn kình cho
ngươi.”
Kim Phi Dao cả kinh, hắn muốn kéo ta xuống nước, chia bớt một phần công kích của Ma tộc đây mà.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Vốn Thuần Lương
Chương 375: Tha xuống nước
Chương 375: Tha xuống nước