Vì chuyện Kim Phi Dao sử dụng Thôi Tình phấn rốt cục cũng chọc giận các tu sĩ khác, bọn họ liền kéo tới tìm Thủy Quân vương. Hiện tại tam tộc bất
hòa nên hai tộc Nhân – Ma tạm thời không tiến đến. Ép buộc nửa ngày,
Thủy quân vương mới nghe xong bọn họ nói, hóa ra là yêu cầu Kim Phi Dao
không được dùng Thôi Tình phấn ở khu vực ngàn dặm hoặc là phải đưa Thôi
Tình phấn ra dùng chung.
Ý bọn họ là sử dụng Thôi Tình phấn ở bên cạnh rãnh biển sâu, hấp dẫn động vật biển cấp tám tới, mọi người cùng
nhau tiêu diệt, sau đó sẽ chia đều con mồi. Vì Kim Phi Dao chi Thôi Tình phấn nên có thể được thêm một phần.
Thủy quân vương thấy đây là
một chuyện tốt nhưng lại yêu cầu phải chia một nửa cho hắn trước, sau đó bọn họ chia nhau chỗ còn lại. Mọi người không có cách nào khác, nếu
Thủy quân vương không có lợi thì sẽ không tạo áp lực lên Kim Phi Dao,
bắt nàng giao Thôi Tình phấn ra được, chỉ đành phải đồng ý.
Kim
Phi Dao còn chưa bị gọi lên thì chuyện này đã lan truyền khắp nơi. Nàng
dở khóc dở cười, chính chủ còn chưa nói gì mà toàn thành đã hưng trí
tăng vọt. Hai tộc Nhân – Ma cũng không ngồi không, nếu làm như vậy thì
những người khác căn bản không có cách nào liệp sát động vật biển nữa.
Vì thế, người đứng đầu hai tộc Nhân – Ma trong Bách Hợp thành cũng cùng
nhau đi tìm Thủy quân vương nói chuyện. Nói chuyện rất lâu, càng bàn
càng gay gắt, cuối cùng thiếu chút nữa là đánh nhau. Hai tộc Nhân – Ma
bị đẩy ra ngoài kế hoạch, Yêu tộc ai ai cũng cao hứng phấn chấn, ngay cả Địa tộc cách vách cũng chạy sang nhà Kim Phi Dao, vui sướng nói lời cảm ơn trước.
Cả Lá Cây cũng chạy tới, tươi cười cảm tạ Kim Phi Dao, hiện tại nàng mới biết vì sao Kim tiền bối lại đưa tới nhiều con mồi
như thế, tiểu điếm của nàng đã rất nổi danh ở phố Rong Biển.
Kim
Phi Dao vẫn ngồi chờ Thủy quân vương phái người đến tìm nàng, kiểu gì
cũng không thể ra quyết định mà không nói với mình một tiếng, thứ kia rõ ràng là của mình. Đợi mấy ngày, rốt cục Thủy quân vương cũng nhớ tới vị chính chủ là nàng, phái người gọi nàng tới.
Ngồi phía trước Thủy quân vương, Kim Phi Dao không hé răng, vẻ mặt không vui.
“Nghe nói ngươi có thứ có thể hấp dẫn động vật biển, ta cũng không cướp của
ngươi, chỉ mượn dùng thôi.” Thủy quân vương trực tiếp nói, cảm thấy mình không lấy luôn đã là nể mặt nàng rồi.
Kim Phi Dao lầu bầu:
“Ngươi cũng biết nếu ta không có cách này thì không thể nào nộp đủ số
ngươi yêu cầu. Ta cũng không còn lại bao nhiêu, nếu lấy ra dùng hết thì
món nợ ta còn phải làm sao bây giờ.”
“Nói vô nghĩa nhiều như vậy
làm gì, cứ lấy ra dùng trước, có gì mà phải lo lắng.” Thủy quân vương đã quen với việc không nghe người khác nói, mở miệng nói theo thói quen.
“Không được, ngươi phải miễn nợ cho ta mới được, nếu không sau này không có
loại phấn này thì ta không thể giết động vật biển trả nợ được. Ta mà
mang thứ đó giấu đi thì ngươi có đánh chết ta cũng không tìm được đâu.”
Kim Phi Dao ngoan cố, đòi phải miễn nợ mới đồng ý.
“Ngươi còn lại bao nhiêu?” Thủy quân vương rốt cục nhẫn nhịn hỏi.
Chuyện này thì Kim Phi Dao đã tính toán trước khi tới, bẹt miệng nói: “Nếu các người muốn dẫn cả động vật biển trong rãnh biển tới thì nhiều nhất chỉ
có thể dùng mười lần vì phải dùng liều lượng gấp mười lần bình thường.”
“Có mười lần mà ngươi đã nghĩ xóa nợ?” Thủy quân vương bất mãn nói.
Kim Phi Dao cười nói: “Chỉ cần săn một lần, ngươi lấy đi một nửa là sẽ biết có bao nhiêu, trong khi nhiều Yêu tộc như vậy, mỗi người cũng chỉ được
chia có một chút. Hơn nữa, ta có yêu cầu, ta chỉ cần nội đan, thứ khác
không cần.”
“Ngươi muốn dùng nội đan tiến giai? Dùng Long Ngâm
đan không phải tốt hơn sao?” Thủy quân vương biết dụng ý của nàng, lại
không biết cái nàng muốn là thánh đan.
“Nội đan rẻ hơn, ăn Long
Ngâm đan không có lời.” Kim Phi Dao đã có sẵn lời giải thích, yêu tộc
trước kia cũng hấp thu nội đan nhưng hiện tại lại dùng Long Ngâm đan để
gia tăng tu vi vì tác dụng nhanh hơn nội đan nhiều. Hơn nữa, trong phối
phương của Long Ngâm đan chỉ có loại kém cỏi nhất, từ cấp ba trở xuống
là phải dùng nội đan để luyện chế, các phối phương cao cấp đều không
dùng nội đan, tính ra thì giá trị nội đan thấp hơn một chút.
Thủy quân vương nghĩ nghĩ, rốt cục cũng đồng ý nhưng vẫn có điều kiện: “Nếu
một lần không thể săn được vạn con yêu thú thì nợ của ngươi không thể
xóa được.”
“Đâu phải ta không biết tính, nếu bắt được toàn cấp
tám thì chỉ cần trăm con là bằng với vạn con cấp năm, cấp sáu rồi. Ngươi tính như vậy không phải là ta bị lỗ sao?” Kim Phi Dao khó chịu lầu bầu, tuy không dám lớn tiếng ồn ào nhưng đưa ý kiến phản đối thì nàng vẫn
dám.
“Mặc kệ, việc này cứ quyết định như vậy, ngươi không đồng ý
cũng phải đồng ý. Đi xuống đi, chuẩn bị một chút, bảy ngày sau sẽ đi thử lần đầu.” bàn tay to của Thủy quân vương vung lên, không để ý đến sự
phản đối của Kim Phi Dao, việc này cứ thế được quyết định.
Thấy không thể bàn bạc được, Kim Phi Dao chỉ chỉ con Lưu ngư bên cạnh, “Vương thượng, vậy có thể thu con cá này rồi chứ?”
“Không được, làm xong mười lần rồi nói, nếu ngươi nửa đường chạy mất thì ta
làm sao giao đãi với những yêu tộc kia.” Thủy quân vương lắc đầu từ
chối.
Kim Phi Dao oán hận khẽ cắn môi, không bao giờ chịu nghe
người khác nói lại còn không biết xấu hổ nói phải giao đãi với người
khác thế nào, ngươi đã giao đãi với ai bao giờ chưa hả? Ngươi cứ chờ
xem, các ngươi sẽ phải hối hận. Nàng thầm mắng một câu rồi cáo từ, rời
khỏi phủ đệ Thủy Quân vương.
Về đến nhà, nàng nói lại chuyện hôm nay với Hoa Uyển Ti và Mập Mạp.
Hoa Uyển Ti cau mày nói: “Có phải là Thủy Quân vương sẽ không xóa nợ cho
chúng ta không? Chúng ta cứ phục vụ cho Yêu tộc như vậy thì tổn thất lớn quá. Chúng ta chỉ được thêm một phần, số này căn bản là tính không ra.”
“Ta nghĩ, so với việc tạo chúng địch thì không bằng cứ để cho bọn họ giết
đủ đi. Giết xong mười lần, chắc chắn bọn họ sẽ hối hận.” Kim Phi Dao
cười cười, tâm tình rất tốt, “Bọn họ đã coi thường hiệu quả của Thôi
Tình phấn, ta sẽ chỉ để lại một bao, số còn lại lấy ra dùng hết, kể cả
chỉ được chia cho một phần thì cũng có thể kiếm được một món kha khá.”
“Chỉ để lại một bao? Ngươi ra tay hào phóng thật, không phải là vốn đã không còn bao nhiêu hay sao.” Hoa Uyển Ti cười nói.
Nhắc tới chuyện này là Kim Phi Dao lại phiền lòng, tức giận nói: “Còn không
phải tại tên Lang ma đầu kia? Nếu không phải hắn cướp một nửa của ta thì ta vẫn còn nhiều lắm. Tuy nhiên, cũng không sao hết, chờ lúc rảnh rỗi
chúng ta quay lại Vạn Tiên Thủy thành, ta sẽ lặng lẽ đi trộm mấy bao.
Ngay cả Lang ma đầu ta cũng không nói ra cái này được làm ở đâu, Vạn
Tiên Thủy thành cũng chỉ dám lặng lẽ dùng, không dám lớn tiếng phô
trương ra ngoài.”
“Có thể lấy thêm là tốt nhất, thứ này dùng rất
tiện, tuy nhiên lần sau chúng ta nên tìm một nơi nhiều yêu thú mà không
có người để dùng, như vậy sẽ không bị ai nhìn thấy, cũng không khiến cho người khác đỏ mắt.” Hoa Uyển Ti gật đầu nói.
“Đương nhiên, tuy nhiên sau này có thể dùng tới hay không vẫn còn là vấn đề.” Kim Phi Dao hắc hắc cười xấu xa.
Hoa Uyển Ti nhìn nàng chằm chằm, biết người này lại nghĩ ra chủ ý xấu gì đó rồi, “Ngươi có ý gì?”
Kim Phi Dao ra vẻ thần bí lắc đầu, “Đến lúc đó ngươi sẽ biết.”
Nàng cứ muốn tỏ ra thần bí, Hoa Uyển Ti sẽ không hỏi ra được, vì thế Hoa
Uyển Ti không hỏi nữa, chờ sau này nhìn xem là chuyện gì.
Vốn
định đưa cả Mập Mạp đi nhưng nghĩ đến chuyện linh thú không được chia
phần, hơn nữa toàn bộ yêu tộc trong thành đều đi hết, nếu người hai tộc
Nhân – Ma hạ thủ với thịt khô thì phải làm sao, nàng liền giữ Mập Mạp
lại, để nó canh giữ Lõa châu, nếu thấy có người muốn động thủ thì phải
lập tức dùng bùa Truyền Âm báo cho mình.
Mập Mạp mừng rỡ vì không phải ra ngoài làm việc, cao hứng đồng ý.
Bảy ngày sau, Kim Phi Dao chuẩn bị ổn thỏa mọi thứ, mang theo Hoa Uyển Ti
đi ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa đã thấy không ít Yêu tộc đang chờ nàng, một đám người nhìn chằm chằm vào nàng như hổ rình mồi. Địa tộc bên cạnh thì cả nhà xuất mã, bất kể già trẻ gái trai, ngay cả mấy lão thần tử sắp
chết già cũng đi.
Lần này sẽ p hân chia con mồi theo từng tu vi,
chỉ cần đi là có thể lấy được một phần, tự nhiên là ngay cả Luyện Khí kỳ cũng đến. Kim Phi Dao nhìn những yêu tộc Luyện Khí kỳ mà lắc đầu, đã
không sợ bị ngộ sát, muốn được chia phần thì cứ đi đi.
Sau đó, nàng nhìn chúng yêu, cười nói: “Các ngươi sợ ta chạy mất sao?”
“Làm sao có thể? Chúng ta cố ý tới đón các hạ, Thủy Quân vương đã chọn ra
nơi thích hợp nhất, chúng ta sợ các hạ không biết đường.” Đứng trong đám người dẫn đầu là tên yêu tộc Nguyên Anh kỳ nàng đã từng gặp vài lần ở
chỗ Thủy Quân vương.
Lần này hắn tới là để thu về một nửa số con
mồi, lại mang theo vài tên yêu tộc Hóa Thần kỳ. Bọn họ chướng mắt chút
con mồi ấy nhưng Thủy Quân vương sợ bọn Kim Phi Dao không áp chế được
động vật biển cấp tám cho nên phái bọn họ tới trợ trận.
“Mọi người đều đã chuẩn bị tốt thì đi thôi.” Kim Phi Dao cười cười nói.
Nhóm người chậm rãi ra khỏi Bách Hợp thành, thành Bách Hợp náo nhiệt lập tức quạnh quẽ, chỉ còn lại chút ít tu sĩ hai tộc Nhân – Ma sắc mặt bất định nhìn theo đội nhân mã. Thành trống không, Thủy Quân vương cũng không
phải sống uổng phí, trên không trung tòa thành đã có thêm mấy chục yêu
tộc Nguyên Anh kỳ tự bao giờ, bọn họ hoặc là ngự bảo phi hành trên không trung hoặc là lẳng lặng đứng trên các nóc nhà cao mà cảnh giới.
Kim Phi Dao nhìn địa hình, không còn lời nào để nói. Nơi đây cách rãnh biển không xa, Thôi Tình phấn có thể truyền tới đó, hơn nữa lại cách khu vực ngàn dặm rất gần, địa thể rất bằng phẳng, tầm nhìn không hề bị cản trở, gần mười vạn yêu tộc đứng cùng nhau giết động vật biển hẳn là đủ rồi.
Vốn số yêu tộc đợi nàng ở cửa chỉ hơn một vạn, nàng đã cảm thấy đông lắm
rồi, nhưng bây giờ nhìn ra thì đúng là dọa chết người mà, đám yêu tộc
đông nghìn nghịt, già trẻ lớn bé đều có, tu vi thì từ Nguyên Anh đến
Luyện Khí, còn có không ít Hóa Thần kỳ biểu cảm lạnh nhạt đứng ở những
chỗ ít người.
Kim Phi Dao và Hoa Uyển Ti nhìn thoáng qua nhau,
khí thế này thì dù có yêu thú cấp chín tới cũng sẽ bị giết trong giây
lát nha. Người đông như vậy, nếu yêu thú đến không đủ thì đừng nói là
chia thịt mà chia canh thịt cũng không có.
“Giờ phải bày trận gì chứ không thì động vật biển chạy mất đó.” Kim Phi Dao hỏi người của Thủy Quân vương.
“Các hạ không cần lo lắng, đại trận đã bày xong từ lâu.” Hắn cười cười, sau
đó không biết truyền âm cho ai mà ông một tiếng, trên đầu lập tức xuất
hiện một màn hào quang vĩ đại.
Sau đó hắn nói: “Pháp trận này
cũng có thể rút nước biển ra ngoài, động vật biển nhìn từ ngoài vào thì
chỉ thấy nước biển thôi. Hiện tại đến lượt các hạ rồi.”
Nhìn đại pháp trận to bằng một tòa thành này, Kim Phi Dao chỉ biết cảm thán, đúng là một vốn lớn nha.
“Được!” Kim Phi Dao trước bảo tất cả mọi người trong Hải yêu tộc dùng yêu lực
ngăn cách nước biển, không để ngũ quan dính phải nước biển, sau đó nàng
lấy một túi Thôi Tình phấn cực lớn trong túi càn khôn ra, phấn gặp thủy
liền tan, bùng lên giống như khói phun ra từ tẩu thuốc vậy.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Vốn Thuần Lương
Chương 394: Mười vạn chi chúng
Chương 394: Mười vạn chi chúng