DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Vốn Thuần Lương
Chương 399: Không hội kể chuyện xưa

Kim Phi Dao rất hiếu kỳ, là dạng người gì mà lại có đại thần thông như thế, có thể lấy sức một người làm ra cả một đại thành thị.

Yêu long bị nàng thúc giục, bắt đầu chậm rãi nói: “Nghe nói hắn trong lúc vô ý đi ngang qua đây, cảm thấy hải cảnh rất xinh đẹp, muốn làm một biệt viện để ở, sau đó sử dụng những tài liệu sẵn có để làm ra pháp trận này. Bởi vì không thích người khác đánh nhau ầm ĩ, ảnh hưởng đến cuộc sống nhàn nhã của mình, hắn liền hạ trọng cấm lên cấm chế, trực tiếp hạ sát các nhân vật dưới Luyện Hư kỳ chỉ trong giây lát.”

“A, thật là lợi hại nha, sau đó thì sao?” Kim Phi Dao chớp mắt mấy cái, tính cách người này thật tùy ý nha.

“Sau đó? Không có sau đó. Hắn ở đây một, hai trăm năm liền cảm thấy nhàm chán phát ngấy liền bỏ đi. Trước khi đi tựa hồ còn bắt một vài Hải yêu tộc để bọn họ trông chừng nơi này, dạy bọn họ khẩu quyết khống chế pháp trận.” yêu long nói.

Kim Phi Dao đang chờ đoạn sau, vậy mà lại không có, vì thế liền khó chịu mắng: “Làm sao có thể đơn giản như vậy, vậy ngươi thì làm sao mà lại bị treo ở đây?”

Yêu long cũng tức giận đáp: “Không có gì hay để nói, tự nhiên là ta gặp phải hắn, sau đó hắn nhìn ta không vừa mắt, liền ném một phần cốt nhục của ta ở đây.”

“Ngươi đang nói cái gì vậy? Có phải là đang kể chuyện xưa không vậy? Khả năng biểu đạt của ngươi có vấn đề sao? Giải thích như vậy thì ai mà hiểu được, ngươi nói rõ ràng tiền căn hậu quả ra xem nào, ta phải cố gắng bớt chút thời gian trong công việc bộn bề để tới nghe đó, ngươi cho là ta nhàn rỗi lắm hả?” Kim Phi Dao khiển trách.

“Bề bộn nhiều việc? Vậy ngươi mau đi làm việc đi.” Yêu long bất vi sở động, tiếp lời nàng.

Thái độ của Kim Phi Dao lập tức thay đổi, giọng điệu ôn nhu: “Yêu thúc, không phải là ta đang giải khuây cho ngươi, giúp ngươi đỡ nhàm chán sao. Người phân ngươi thành hai phần ấy, hắn tên gọi là gì?”

“Tên… Không dám nói.” Yêu long vậy mà lại biến thành nhát gan, thanh âm còn nhỏ đi, tựa hồ sợ người nọ nghe thấy.

Kim Phi Dao nghẹn lời: “Ngươi lại sợ thành bộ dạng này? Vậy người kia đang ở đâu? Yêu tộc không thể lên thần cấp giới có liên quan đến người này?”

“Hắn đã sớm phi thăng. Ngươi cho là ta đến từ đâu chứ, ta bị giết ở Thiên cấp giới rồi mới bị đưa đến nơi đây. Yêu tộc không thể lên thần cấp giới tự nhiên là do có yêu tộc đắc tội hắn, hắn trù hoạch cấm chế ở thần cấp giới, yêu thú ở thần cấp giới dù có lên đến cấp chín cũng chỉ có thể đứng ở đó, không thể vượt qua lôi kiếp, tiến giai thành yêu tộc được. Yêu tộc bên dưới cũng vì cấm chế này mà không thể lên thần cấp giới kiếm tài liệu lôi tính.” Yêu long hừ hừ nói.

Kim Phi Dao lẳng lặng nhìn thịt khô, rốt cục nhịn không được nở nụ cười, vẻ mặt khinh bỉ nói: “Ngươi thổi phồng à? Một Nhân tộc, dù có tu vi Đại Thừa, chẳng lẽ lại có thể cấm toàn bộ thần cấp giới? Thần cấp giới có một trăm lẻ tám khối, vậy cấm chế phải to như thế nào và mất bao nhiêu thời gian mới làm xong chứ? Ai mà có khả năng làm chuyện này? Mà cho dù có năng lực thì người này chẳng lẽ quá nhàn rỗi? Ngươi nghiêm túc một chút đi, lừa người sao?”

Yêu long cũng hừ lạnh một tiếng, “Tin hay không tùy ngươi, dù sao sự thật chính là như thế. Rốt cục yêu tộc đắc tội hắn thế nào thì ta không biết, nhưng chắc chắn không phải là đại sự gì. Ngay cả ta đây cũng chỉ vì đánh đố với người khác, phá vườn của hắn mà đã bị hắn ném ở đây.”

“Ngươi thiếu tâm nhãn sao, biết rõ hắn là nhân vật lợi hại như vậy mà còn đi phá vườn nhà hắn.” Bất kể người mà yêu long nói có thật hay không nhưng đã biết rõ người ta lợi hại như vậy mà còn đi phá phách, thực cũng đủ làm người ta cảm thấy choáng váng.

“Khi đó ta còn nhỏ tuổi, huyết khí sôi trào không được sao? Chuyện ngươi muốn hỏi ta đều đã nói rồi, nếu không còn chuyện gì nữa thì ngươi đi đi, khi nào chuẩn bị xong thì tới nói với ta.” Yêu long tức giận mắng một tiếng rồi không để ý đến nàng nữa.

“Thái độ gì vậy chứ.” Kim Phi Dao cũng hừ hừ, nghe nửa ngày mà vẫn không rõ vì sao người này lợi hại như vậy, hoàn toàn không hợp đạo lý nha.

“Được rồi, ta biết ngươi đang nghĩ cái gì, ta sẽ nói cho ngươi. Người nọ là cao thủ pháp trận, pháp trận hắn bày ra đều là độc nhất vô nhị, cường đại vô cùng. Ta không phải bị hắn tự tay giết mà là bị cấm chế trong vườn nhà hắn chém thành như vậy. Pháp trận trong tay người khác thì tác dụng không lớn nhưng trong tay hắn thì lại thành lợi khí biến ảo ngàn vạn.” yêu long cười lạnh một tiếng.

“Đã biết.” Kim Phi Dao lầu bầu đáp một tiếng, yêu long này quá nhát gan, người nọ dù còn sống thì cũng đang ở Thiên cấp giới, ở đây tán gẫu vài câu về hắn thì sợ cái gì? Cũng không xem xem mình đang nói gì, nghe xong lại càng thêm mơ hồ, còn không bằng lúc chưa biết gì.

Cuối cùng cũng biết vì sao yêu tộc không thể lên thần cấp giới nhưng nguyên nhân cụ thể thì chưa rõ. Nghĩ lại, nếu cấm chế này mở ra, những yêu thú đã đạt tiêu chuẩn tiến giai yêu tộc sẵn có ở thần cấp giới sẽ đồng thời trải qua lôi kiếp. Nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy thì chắc chắn sẽ phi thường đồ sộ, thiên lôi đầy trời nha.

Mà người này cũng quá chấp nhặt, không biết yêu tộc rốt cục đắc tội hắn chuyện gì mà làm hắn đặt cấm chế lên toàn bộ thần cấp giới như thế, yêu long thì chỉ phá cái vườn mà cũng bị nhốt ở đây mấy ngàn năm.

Nhưng nghĩ lại thì có lẽ là yêu long đã nói giảm nói tránh đi rồi, biết đâu lại làm ra sự tình vô lại gì khác.

Nhẩm tính thấy thời gian nghe chuyện xưa đã không ít, Kim Phi Dao lại dán thêm một tờ Ẩn Thân phù chạy về loa phòng, bọn Văn vương vẫn đứng ngoài coi chừng, nàng vòng vo một vòng mới lặng lẽ đi vào.

Sau đó, nàng nói quyết định của yêu long cho Mập Mạp và Hoa Uyển Ti, đang lúc thương nghị xem khi nào thì ra ngoài thì đột nhiên, nàng cắm mạnh tay vào trong tường, kéo ra một con Kim Lưng thử to bằng bàn tay.

Nàng vận lực lên tay định bóp chết con Kim Lưng thử, Kim Lưng thử vội vàng hô lên: “Tiền bối tha mạng, ta là lão hàng xóm của ngươi.”

“Hử?” Kim Phi Dao đưa mắt nhìn con Kim Lưng thử trên tay, nghi hoặc hỏi: “Địa tộc vương? Ai cho ngươi đến đây nghe lén?”

“Đúng vậy, ta chính là vương thượng Địa tộc. Tiền bối, oan uổng quá, không phải ta đến nghe lén, ta đến tìm tiền bối có việc, không ngờ nghe phải chuyện các ngươi muốn rời khỏi nơi này, ta không cố ý.” Kim Lưng thử giãy dụa, vội vàng giải thích.

Kim Phi Dao lạnh mặt nói: “Đã bị ngươi nghe thấy thì ngươi cũng đừng hòng còn sống rời đi.”

“Khoan!” Kim Lưng thử sợ hãi hô lớn: “Tiền bối, ta tới tìm ngươi cũng là để rời khỏi đây, ngươi hãy nghe ta nói rồi hẵng quyết định.”

Kim Phi Dao nghi ngờ nhìn hắn, người này bỗng dưng muốn rời khỏi Bách Hợp thành làm cái gì? Ai chẳng biết yêu tộc ở các Linh giới khác đều đưa người tới đây, hắn còn muốn rời khỏi nơi này, thật kỳ quái. Hơn nữa, cho dù muốn đi thì cũng không nhất thiết phải tìm nàng nha, đi cùng nàng không phải càng thêm nguy hiểm sao?

Nghĩ nghĩ, nàng vung tay ném hắn xuống đất, sau đó lạnh lùng nói: “Biến trở về cho ta, nếu không ta sẽ giẫm chết ngươi.”

Kim Lưng thử không dám chần chừ, yêu khí vòng vo trên người, trong phòng liền xuất hiện tên vương thượng Địa tộc cao bằng nửa người kia. Thấy hắn biến thân mà không có lấy một bộ đồ, Kim Phi Dao khoát tay bảo Hoa Uyển Ti tìm mảnh vải tới cho hắn khoác. Cũng không phải là mĩ nam gì, mang cái bụng phệ mà còn không biết xấu hổ ở truồng.

Vương thượng Địa tộc tội nghiệp khoác cái khăn lau mà Hoa Uyển Ti ném cho, ngồi xuống đất đối diện Kim Phi Dao.

“Nói đi, nếu dám gạt ta thì ta sẽ bóp chết ngươi.” Kim Phi Dao híp mắt nhìn hắn, còn rảnh rỗi phóng chút uy áp ra hù dọa.

Vương thượng Địa tộc kéo khăn lau, vẻ mặt thành khẩn nói: “Tiền bối, ta đục san hô vụng trộm tới đây vốn định khuyên tiền bối cùng rời đi với chúng ta, nhưng lại không ngờ vừa tới đã nghe thấy tiền bối bảo cũng định rời đi, thật là trùng hợp.”

“Các ngươi muốn rời đi thì cứ tự rời đi là được, muốn tới khuyên ta đi cùng các ngươi làm gì. Đừng cho là ta không biết, các ngươi trở thành như vậy là nhờ phúc của ai, các ngươi chỉ ước gì ta chết xa một chút, bây giờ lại còn cố ý chạy tới tìm ta, ai mà tin được các ngươi không có ý xấu gì. Hơn nữa, bây giờ bên ngoài là thời điểm Nhân tộc và Ma tộc chém giết Yêu tộc, các ngươi chạy đi làm gì?” Kim Phi Dao nhướng mi nhìn hắn.

“Tiền bối, lúc trước chúng ta quả thật có trách ngươi, nhưng chúng ta đã là hàng xóm lâu như vậy, mà nghĩ lại thì sự việc là do Văn vương khởi xướng, không có quan hệ quá lớn đến tiền bối.” vương thượng Địa tộc vội vàng giải thích.

Kim Phi Dao khoát tay ngắt lời hắn, “Nói chuyện chính, không cần nói những cái đó.”

“Dạ.” vương thượng Địa tộc nhìn nàng lại nhìn Hoa Uyển Ti và Mập Mạp một bên, sau đó mở miệng nói: “Chúng ta không ở đây được nữa, trước kia là sống bằng tiền dành dụm, miễn cưỡng còn có thể ở lại, nhưng sau chuyện kia thì Thủy Quân vương đè lên chúng ta một thân nợ, biến chúng ta thành cu li nghèo rớt. Mãi cho tới lần săn động vật biển vừa rồi mới trả xong nợ. Nhưng sau đó thì xung quanh đã không có động vật biển nữa, chúng ta chỉ có thể sống bằng tiền để dành.”

Nói đến đây, hắn nhìn nhìn Kim Phi Dao, phát hiện nàng không có vẻ mất hứng mới tiếp: “Người Yêu tộc đều trách hận tiền bối nhưng ta biết chuyện này không liên quan đến ngươi, ngươi trước kia một tháng chỉ giết mấy trăm con, động vật biển ở đây nhiều như vậy, người nào trong thành đều có thể giết nhiều hơn ngươi.”

“Không cần vuốt mông ngựa, nói tiếp chuyện của ngươi đi.” Thấy hắn lại nói lạc sang hướng nịnh bợ, Kim Phi Dao đành phải nhắc nhở hắn. Người này từ sau khi cuộc sống xuống dốc thì càng ngày càng khéo đưa đẩy, trước kia chỉ có người khác nịnh bợ hắn, hiện tại thì toàn là hắn bợ đỡ người khác.

“Dạ. Cuộc sống của chúng ta vốn đã khổ sở, thế mà Thủy Quân vương lại viện cớ cần trợ giúp cho chiến sự tiền phương mà đòi chúng ta quyên góp. Không dối gạt tiền bối, Trọng Thổ Linh giới chúng ta sản sinh ra linh thạch, những thứ khác không có nhưng linh thạch thì vẫn còn không ít trong người. Trước kia linh thạch không đáng giá, ta giữ lại để cho tử tôn tu luyện, lúc này linh thạch cũng có giá trị thì bọn họ đoạt luôn túi càn khôn của ta, không lưu lại thứ gì cho chúng ta cả.” vương thượng Địa tộc cầm túi càn khôn trống không, vẻ mặt tức giận.

Kim Phi Dao đột nhiên hiểu ra, bảo sao bọn họ cả ngày tìm tới mình, so sánh với bọn họ thì nàng chính là kẻ có tiền. Đúng là nằm mơ, định cướp túi càn khôn của ta sao? Đây là chuyện không phải ai cũng làm được.

“Hiện tại không có Long Ngâm đan, linh thạch cũng không có cho nên chúng ta muốn trở về Trọng Thổ Linh giới. Nhưng bây giờ chiến sự không rõ, trên đường hỗn loạn, chúng ta muốn mời tiền bối cùng đi.” Vương thượng Địa tộc cúi đầu thỉnh cầu Kim Phi Dao.

Kim Phi Dao cười nói: “Ngươi nghĩ ta mang theo một Nhân tộc, lại bị Yêu tộc khắp Bách Hợp thành hận thấu xương, chắc chắn sẽ hy vọng rời khỏi đây. Hơn nữa, ngươi còn có thể cung cấp một nơi an toàn cho ta, vì vậy liền tính đi cùng ta, rời khỏi Bách Hợp thành đồng thời có thể tránh chiến sự?”

Đọc truyện chữ Full