DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Vốn Thuần Lương
Chương 414: Tình tuyệt

“Ngươi đừng có giả bộ, ngươi hiểu rõ ta đang nói cái gì!” Nhâm Hiên Chi giận dữ, túm cổ áo nàng, hung thần ác sát mắng.

Hắn rất tức giận, vậy mà bị lừa, lừa mạc danh kỳ diệu như thế. Bảo sao hắn không ngửi được hương vị nữ nhân, bởi vì đó là con rối, không phải nữ nhân, cho nên vốn không có bất luận hương vị gì.

Kim Phi Dao chớp mắt nhìn hắn, vẻ mặt vô tội nói: “Không có thì không có, có cái gì mà chuyện bé xé ra to. Đây là cửa nhà người khác đó, ngươi như vậy không sợ phá hủy hình tượng sao?”

“Ít nói những lời đó đi, mau tạo ra cho ta!” Nhâm Hiên Chi không để ý ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của người khác, chỉ nhìn nàng chằm chằm.

Nghiêng đầu, ánh mắt Kim Phi Dao nhìn xuống phía dưới, lẩm bẩm nói: “Chưa từng thấy, làm không được.”

Nhâm Hiên Chi sửng sốt, lập tức lại nổi giận: “Ngươi đừng có nói hươu nói vượn! Cho ngươi thời gian ba ngày, làm ra cho ta.”

“Ngượng ngùng làm, vả lại không có mẫu cũng không làm được.” Kim Phi Dao tiếp tục nhìn sang nơi khác, nhỏ giọng nói.

“Đừng có giả vờ giả vịt, ta vẽ ra cho ngươi! Muốn tài liệu gì thì ngươi nói ra, ta có!” Nhâm Hiên Chi nhất quyết không tha, chuyện này mà không làm xong thì hắn không thể cam tâm.

Kim Phi Dao đành phải không tình nguyện hỏi: “Phải dùng tài liệu gì để làm?”

“Người là ngươi luyện ra, ngươi làm sao có thể không biết dùng tài liệu gì! Mau làm ra cho ta, nếu không ta sẽ không khách khí với ngươi đâu. Ta lập tức vẽ cho ngươi, muốn dạng gì cũng có.” Nhâm Hiên Chi lại quát.

Nghe xong lời này, mặt Kim Phi Dao đột nhiên lạnh xuống, phi thường khinh bỉ chất vấn: “Ngươi muốn dùng dạng nữ nhân gì để làm lên người Hoa Uyển Ti? Xứng sao? Ngươi coi nàng là cái gì? Đồ chơi?”

“Lời này của ngươi có ý gì?” Nhâm Hiên Chi bị nàng hỏi như vậy thì trố mắt.

“Có ý gì?” Kim Phi Dao giật bàn tay đang túm cổ áo mình của hắn ra, lạnh giọng quát: “Ngươi coi nàng là loại người nào? Lúc trước ngươi tỏ ra thích nàng như vậy, cuối cùng chẳng qua cũng chỉ muốn ngủ một lần thôi. Hiện tại vì để bản thân hưởng thụ giường đệ chi hoan mà lại bảo ta làm thứ kia cho nàng, ngươi không biết là ngươi muốn nữ nhân đến điên rồi sao?”

“Thế nào? Phát hiện nàng không thể lên giường thì ngươi tức giận, hung thần ác sát chạy tới đây, muốn dùng vật của nữ nhân khác trang bị cho nàng, sau đó thỏa mãn tư dục của ngươi? Ý gì ư? Nhâm Hiên Chi, ta thật muốn hỏi ngươi, ngươi rốt cục là có ý gì!”

Nhâm Hiên Chi trợn mắt nhìn nàng, bàn tay nắm chặt, lại không biết phải nói gì. Nói hắn thích Hoa Uyển Ti, muốn nàng trở thành nữ nhân của mình? Hay là nói mình nhìn trúng tướng mạo và tu vi của nàng, muốn cùng nàng song tu? Lần đầu tiên hắn vì nữ nhân mà phiền não, rốt cục là hắn có ý gì hắn cũng không thể biết rõ.

Kim Phi Dao kéo kéo cổ áo, khinh bỉ nhìn hắn một cái, “Mặc kệ ngươi là loại người nào, bằng vào việc vừa rồi ngươi làm, trong mắt ta ngươi đã không còn xứng đáng ở cùng Hoa Uyển Ti nữa. Ngươi xem bộ dáng vừa rồi của ngươi đi, sắc cấp thượng não, liều lĩnh muốn tìm thứ nọ thứ kia để tiết hỏa. Nàng trong lòng ngươi chỉ là vật để phát tiết sao? Phát hiện không dùng được cho nên ngươi tức giận?”

“Không phải như vậy! Ta chỉ muốn để nàng làm đạo lữ của ta, không phải như ngươi nói.” Đây là giá họa cho hắn trước mặt mọi người, Nhâm Hiên Chi tức giận quát. Những nữ nhân khác với hắn mà nói chỉ có hai loại là có thể thải bổ và không thể thải bổ, nhưng Hoa Uyển Ti lại khác, hắn cảm thấy hắn rất muốn ở cùng nàng, mỗi cái giơ tay nhấc chân của nàng đều tràn ngập sức hấp dẫn.

“Vậy ngươi vừa rồi là sao? Nếu ngươi thật sự thích nàng thì đừng nói nàng không được, kẻ cả nàng là nam nhân thì đã sao? Chỉ cần là thật sự thích thì căn bản sẽ không để ý loại chuyện này. Ngươi đi đi, người như ngươi chỉ biết đến thịt, không biết cái gì gọi là tâm!” Kim Phi Dao quay lại mắng, vẻ mặt còn rất chính khí.

Nhâm Hiên Chi bước về phía trước một bước, thanh âm lạnh lung: “Ngươi nói cái gì?”

“Ngươi đi đi, chúng ta kết thúc.” Đúng lúc này, phía sau hắn truyền đến thanh âm lạnh như băng lại mang theo ai oán của Hoa Uyển Ti.

Nhâm Hiên Chi nhìn lại, không biết Hoa Uyển Ti đã tới đây từ lúc nào, ánh mắt như băng lạnh lùng nhìn hắn. Xuất phát từ bản năng, hắn kêu lên: “Tiểu Ti…”

“Đi đi, ngươi hãy coi đây như một giấc mộng, ta cũng coi đây là mộng. Hiện tại, tỉnh mộng!” Hoa Uyển Ti rũ mắt xuống, nhàn nhạt nói.

“…” Nhâm Hiên Chi không biết phải nói gì, không đi cũng không nói gì, chỉ nắm chặt hai bàn tay.

“Ngươi đi nhanh đi, nàng nói không muốn nhìn thấy ngươi!” Kim Phi Dao thấy hắn bất động lại khiển trách một tiếng.

Nhâm Hiên Chi cắn răng một cái rồi lạnh lung phẩy tay áo bỏ đi.

Hoa Uyển Ti thì vẫn đứng tại chỗ lẳng lặng nhìn theo hắn rời đi, bốn phía chỉ có một luồng không khí khiến người ta cảm thấy chua xót.

Bạch Giản Trúc vì tò mò mà cũng đi ra theo, vì không tiện đến gần nên chỉ đứng xa nhìn lại. Nghe được đối thoại giữa hai người bọn họ, tựa hồ là vấn đề tình cảm. Nhìn nữ tu sĩ tên Hoa Uyển Ti kia, hắn cảm thấy người này rất quen mắt, cẩn thận nghĩ lại thì nhớ ra năm đó lúc hắn đồ sát Kim Phi Dao ở thành Lạc Tiên thì hình như nàng có thu dưỡng một phàm nhân bộ dáng giống người này như đúc.

Hắn không biết việc Quỷ Mị sơn trang cho nên không biết việc Hoa Uyển Ti, trong lòng cảm thấy kỳ quái nhưng lại nghĩ trên đời có rất nhiều kỳ ngộ, xuất hiện vài chuyện khó tưởng tượng cũng là bình thường. Hắn hiện tại đang bị những lời hạo nhiên chính khí của Kim Phi Dao chấn kinh, không ngờ nàng cũng có thể nói ra loại lời nói này.

Hơn nữa, người nọ tuy không nói chuyện nhiều với hắn nhưng hắn cũng nhận thức, đó là Thiện Ngôn chân chân của Minh nguyệt các ở Thượng Diệp Linh giới, bộ dạng thật sự tuấn mỹ, làm người lại tao nhã, tu vi cao lại tự nguyện ra trận giết địch, có danh vọng rất tốt trong các tu sĩ. Nhưng thực không ngờ người này lại còn một mặt như vậy, tình đúng là hại nhân, làm cho một người lạnh nhạt như vậy cũng thất thố.

Tuy nhiên, lời nói của Kim Phi Dao cũng có chút đạo lý, xem ra nàng đã học rất tốt, tuổi tác tăng lên khiến nàng hiểu ra rất nhiều chuyện, cũng bỏ được bản tính không tốt.

Ngay lúc hắn cảm thán Kim Phi Dao rốt cục tốt lên thì thấy Hoa Uyển Ti vừa rồi còn mang vẻ mặt ai oán cùng với Kim Phi Dao vẻ mặt giận dữ đột nhiên ôm bụng cười ầm lên.

Kim Phi Dao ôm bụng, chỉ về hướng Nhâm Hiên Chi rời đi, cười đến rơi nước mắt: “Uyển Ti, ngươi thấy bộ dáng hắn vừa rồi không? Bị ta mắng cho mà không nói lại được câu nào. Ha ha ha, cười chết ta!”

Hoa Uyển Ti cũng mím môi cố nén cười, “Ngươi giả bộ thật là giống, ta còn sợ ngươi bật cười giữa đường làm ta phí công làm ra vẻ mặt ai oán.”

“Làm sao có thể, ta đây đã thiên chuy bách luyện, làm sao có thể làm lộ. Tuy nhiên, ngươi nói xem, sau này hắn biết liệu có tìm tới chúng ta phiền toái không? Lúc hắn đi sắc mặt rất khó coi! Ánh mắt si nữ đưa phu của ngươi thật sự quá lợi hại.” Kim Phi Dao lau nước mắt, không kịp thở hỏi.

“Sẽ sao?” Hoa Uyển Ti lạnh nhạt một tiếng, “Hắn còn có mặt mũi tới gặp ta?”

“Này, nói cho ta nghe một chút, ngươi làm thế nào mà lừa được hắn lên giường vậy, lại còn động tình nữa. Ha ha ha ha, cười chết ta, dâm ma Nhâm Hiên Chi động tình, nói ra đều khiến người người cảm thấy bất khả tư nghị.” Kim Phi Dao nhớ tới bộ dáng vừa rồi của Nhâm Hiên Chi lại nhịn không được, cười ha hả.

Hoa Uyển Ti tao nhã vén một lọn tóc, cười nói: “Người như hắn mà còn cần lừa? Tự hắn dụ dỗ muốn lừa ta, ta liền thuận tiện tương kế tựu kế, cho hắn vài ánh mắt thâm tình, đơn giản vậy thôi.”

“Lúc này chắc chắn hắn bị đả kích không nhỏ, tuy nhiên ngươi tốn công sức làm chuyện này làm gì? Nhàn rỗi quá thì đi săn động vật biển cho ta đi.” Kim Phi Dao xoa xoa cơ mặt đã bị tê do cười nhiều, tò mò hỏi.

“Không tốn công sức gì cả.” Hoa Uyển Ti nhàn nhạt cười nói: “Ta ghét nhất là loại nam nhân thích đùa bỡn nữ nhân như hắn, vừa nhìn là thấy ghê tởm, nói lời ngon tiếng ngọt cái gì, kỳ thực chỉ vì tư dục của bản thân mà thôi. Đùa bỡn nữ nhân, cuối cùng bản thân lại bị người khác ăn hết cả da lẫn xương.”

“Ngươi thực là quá xấu, ngay cả cách làm hắn yêu ngươi mà cũng làm ra, không phải là còn dùng mị thuật đó chứ?” Kim Phi Dao biết nàng muốn nói gì, tám phần là do bị ảnh hưởng lúc ở Quỷ Mị sơn trang, lúc trước hận thành như vậy, trạng thái hiện tại như vậy đã là không tệ rồi.

Nghe xong câu hỏi của nàng, Hoa Uyển Ti ngẩng đầu tò mò hỏi: “Với bộ dáng của ta còn cần dùng mị thuật? Hơn nữa, ngươi là chủ nhân của ta, ta đây đều là học từ ngươi thôi.”

“A… Ngươi quá tự cao.” Khóe miệng Kim Phi Dao giật giật, tên gia hỏa cuồng vọng tự đại này!

Bạch Giản Trúc ngây ra như phỗng, khiếp sợ vô cùng nhìn hai nàng. Hắn quá ngây thơ rồi! Người này căn bản không hề tốt lên, hơn nữa càng ngày càng hỏng, loại chuyện này mà cũng làm ra được.

Lại làm kẻ lừa đảo tình cảm, làm cho tu sĩ yêu bản thân, sau đó vô tình vứt bỏ! Vứt bỏ còn chưa tính, lại còn bị mắng, hơn nữa nhìn vào tình hình hiện tại thì chắc chắn Nhâm Hiên Chi sẽ cảm thấy là do bản thân quá ích kỷ, đổ hết trách nhiệm cho mình.

Giết người không thấy máu a! Ghê tởm hơn là các nàng không kiêng nể gì mà đứng ở đây cười cợt. Hoàn toàn chưa từng gặp người xấu như vậy, người khác là giết người còn các nàng thì cả tâm người ta cũng phải hủy diệt!

Bạch Giản Trúc lúc này cảm thấy bản thân thật giống tên đầu đất, vừa rồi còn nhận định Kim Phi Dao thay đổi rồi, thật sự là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời mà. Người như thế không thể cứu, các cách chỉnh người ùn ùn không ngớt, ngay cả tình cảm cũng có thể mang ra ngược người.

Càng nghĩ càng thấy có một luồng khí nảy lên, Bạch Giản Trúc phẩy tay áo một cái, giận dữ rời đi, cứu giúp kẻ nhỏ yếu gì chứ, tám phần cũng là gạt người. Ai biết nàng lại muốn tai họa người khác hay là muốn chiếm tiện nghi, chuyện này hắn không quản nữa, sư tổ muốn đi thì cứ để hắn đi đi.

Kim Phi Dao và Hoa Uyển Ti vừa cười nhạo Nhâm Hiên Chi vừa đi vào doanh địa Đông Ngọc Hoàng phái. Ngoài chuyện này, Kim Phi Dao còn hỏi nàng xem tình huống nơi này có ích gì cho trấn Thiện Nhân không.

Hoa Uyển Ti nói lại những việc hỏi thăm được mấy ngày nay, muốn phát triển trấn Thiện Nhân thì cách tốt nhất chính là nắm giữ nguồn khoáng thạch thưa thớt, nếu có thể thì tốt nhất là lấy hết toàn bộ đi. Mặt khác, phải liên hợp toàn bộ Địa tộc lại, không thể chỉ có một vạn người được, phải làm cho tất cả Địa tộc nghe lời thì mới có thể nắm giữ hết khoáng thạch trong tay.

Bên cạnh đó, phải mau chóng làm tăng thực lực của các tu sĩ Địa tộc, nhưng việc này lại không thể gấp được, chỉ có thể để Địa tộc liều mạng dùng linh thạch đề cao tu vi, trước nghĩ cách đào hết khoáng thạch tốt đi giấu.

Kim Phi Dao cảm thấy chủ ý này quá ngu ngốc, nhưng lúc này lại không có cách nào khác, muốn phát triển thành đại thành khoáng thạch thì còn phải bàn bạc kỹ hơn mới được.

Đọc truyện chữ Full