Kim Phi Dao ngẩng đầu nhìn trời, miệng nói thầm, “Thật là mệt, tìm một chỗ nghỉ ngơi thôi.”
“Không được. Chúng ta mới dọn xong chỗ này, bên kia vẫn còn nhiều chỗ chưa làm.” Hoa Uyển Ti buông chổi trong tay, thúc giục nàng, đây đã là lần thứ hai mươi tám Kim Phi Dao nói muốn nghỉ ngơi. Rõ ràng mới chỉ làm được ba mươi mốt canh giờ mà số lần nghỉ ngơi đã lên tới hai mươi tám, ngay Hoa Uyển Ti cũng cảm thấy phiền.
“Đúng là phiền chết, vì sao một tu sĩ Hóa Thần kỳ như ta lại phải làm loại chuyện này? Công việc này cứ tìm vài người Luyện Khí kỳ là được. Hay là gọi tiểu Hồng tiểu Lam ra, để các nàng làm giúp ta.” Kim Phi Dao lại bắt đầu tức giận bất bình lải nhải.
Hoa Uyển Ti thực sự không nhịn được nữa, đứng dậy mắng: “Ầm ĩ chết người, chẳng qua chỉ là làm chút việc thôi, lúc mới làm không phải ngươi còn rất vui vẻ sao! Hiện tại mới hơn hai ngày đã suốt ngày lải nhải, ngươi trở nên phiền toái như vậy từ bao giờ thế hả?”
Kim Phi Dao bị mắng mới bĩu môi, không tình nguyện cầm Thông Thiên Như Ý lên, hóa thành cái xẻng, xúc thứ gì đó bầy nhẩy màu vàng hổ phách trên đất.
Đây là động phủ của Lang đại nhân ở Thần cấp giới. Khối Thần cấp giới này tên là Hoa Ngữ Thần giới, tên vô cùng nữ tính. Lúc còn chưa tới đây Kim Phi Dao còn thầm cười nhạo thật lâu, không ngờ một người lãnh khốc như Lang đại nhân lại chọn Thần giới như vậy để ở, đúng là cười chết người.
Nhưng đến khi nàng tới Hoa Ngữ Thần giới mới cảm thấy Lang đại nhân thật sự là biết chọn nơi ở, một nơi tuyệt vời như vậy làm gì có ai không muốn ở lâu dài chứ.
Động phủ của Lang đại nhân đặt giữa một biển hoa, chính là cái giới tử cảnh vực nấm sơn mà Kim Phi Dao vô cùng quen thuộc. Bên trong giới tử cảnh vực đã không còn bộ dáng lúc nàng tới cứu người nữa mà khắp nơi linh thảo tươi tốt, chim hót hoa thơm, tiểu đình lầu các trải rộng, phúc địa động thiên.
Ở cửa vào Hoa Ngữ Thần giới, không gian tự hành có dao động cao bằng ba người, người mù cũng có thể nhìn ra được ở đây có giới tử cảnh vực. Quan trọng nhất là Lang đại nhân đã lập một tấm bia đá ở chỗ dao động, bên trên dùng ma khí viết ra một chữ Lang cực lớn. Đứng cách tấm bia đá cả trăm trượng vẫn có thể cảm giác được một luồng hơi thở nguy hiểm ập đến.
Kim Phi Dao chỉ nhìn thoáng qua đã thích chỗ này là có nguyên nhân. Ở đây không có cây cối cao lớn, chỉ có hoa dại cỏ xanh nhưng những bông hoa dại này lại rất cao, mỗi bông hoa cao tới vài chục trượng, mỗi cánh hoa còn lớn hơn cả cái giường, chỉ cần lăn một vòng qua nhị hoa là thân thể liền dính đầy phấn hoa màu vàng.
Không chỉ có hoa to mà bươm bướm ong mật đều rất to, tất cả yêu thú ở đây đều là côn trùng.
Cách động phủ của Lang đại nhân không xa còn có một con Hắc Diệu Phong cấp chín. Hắc Diệu Phong chuyên lấy mật hoa để chế ra linh mật có tác dụng gia tăng tu vi, bổ sung linh khí, mà nó lại ở ngay cạnh động phủ của Lang đại nhân cho nên hàng năm đều tự mình đưa linh mật biếu Lang đại nhân, cảm tạ hắn không đuổi giết mình, còn là vì tu vi ma khí của hắn đã gián tiếp bảo vệ nó.
Tuy nhiên, nghĩ kỹ thì Kim Phi Dao cảm thấy chưa chắc đã là Hắc Diệu Phong tự nguyện đến đưa linh mật, đây hoàn toàn là không đưa không được, không đưa thì chỉ có chuyển nhà. Mà Lang đại nhân tuyển chọn chỗ ở bên cạnh Hắc Diệu Phong cấp chín này chỉ sợ cũng là vì muốn nó biếu linh mật.
Lần lôi kiếp này đã làm con Hắc Diệu Phong cấp chín này độ kiếp. Lúc đó lôi minh điện thiểm, thiên lôi không ngừng, đánh cho bốn phía hỗn độn. Hắc Diệu Phong khi đó hoàn toàn không biết nó sắp độ lôi kiếp, đang ở trong nhà xử lý linh mật, không ngờ thiên lôi lại đánh xuống. Hơn một ngàn cột thiên lôi không khách khí đánh xuống làm tổ mật của nó rách bươm.
Tổ vỡ, linh mật bên trong bắn tung tóe ra ngoài khiến cho khắp chung quanh động phủ của Lang đại nhân toàn là linh mật, linh mật không được đựng trong bình ngọc, quyện lẫn vào bùn đất, trở thành thứ chất bẩn khiến người ta đau cả đầu.
Lúc Lang đại nhân trở về thì phát hiện chung quanh nhà mình quá khó coi, vì thế liền để Kim Phi Dao, Mập Mạp và Hoa Uyển Ti đi dọn linh mật. Đám linh mật này cũng không dễ dọn như thế, chúng nó quyện lẫn bùn đất, vừa dính vừa bẩn, rất khó dọn sạch. Hơn nữa, thứ này lại không phải thứ bình thường, dùng linh lực thu chúng lại thì chúng sẽ chạy đến chạy đi bên trong linh lực, cuối cùng chỉ có thể dùng đao hoặc xẻng xúc lên, đổ vào trong túi.
Chuyện này làm Kim Phi Dao chịu đủ, lúc đầu còn nghĩ rằng nếu là linh mật thì có thể vừa dọn vừa ăn, nhưng linh mật lẫn đất cát và lá khô cũng không phải là thứ ngon lành gì, cuối cùng chỉ có thẻ làm việc, cái gì cũng không kiếm được.
Nhìn tên Yêu tộc Thần Thú kỳ tóc xám mặc bộ đồ màu vàng phía trước, Kim Phi Dao cúi đầu nhìn hai tay dính đầy linh mật của mình, nhặt một viên đá lên ném vào tên Yêu tộc kia.
Tên Yêu tộc kia nghiêng người tránh viên đá, sau đó vô tội quay đầu lại: “Ngươi có thôi không vậy, đây đã là lần thứ chín rồi!”
“Mới lần thứ chín thôi, nếu không phải vì ngươi độ lôi kiếp trong tổ ong thì ta đâu phải ở đây thu dọn tàn cục! Đều là lỗi của ngươi, ngươi mau mau ra sức thu dọn đi, đây đều là ngươi tạo nghiệt, đừng có đổ trách nhiệm lên người khác.” Kim Phi Dao mắng.
Tên Yêu tộc kia chính là Hắc Diệu Phong ở bên cạnh nhà Lang đại nhân, vừa mới biến hóa xong đã bị Lang đại nhân bắt đi làm việc, tuy linh mật đều là từ trong tổ của nó bắn ra nhưng nó cũng đầy một bụng oán khí, “Sao có thể trách ta? Ta vốn đã sớm độ lôi kiếp, nhưng lôi kiếp lại không chịu hạ xuống. Ta đã đợi hai trăm năm rồi, tự dưng lôi kiếp lại đột nhiên đánh tới, không nói tới việc bảo vệ tổ, ta thiếu chút nữa đã mất mạng rồi! Cũng không biết là chuyện gì xảy ra mà lôi kiếp lại đánh xuống bất ngờ như thế, lại còn cùng nhau độ lôi kiếp với những người khác nữa, ngay một tiếng báo trước cũng không có, quá đáng giận!”
Kim Phi Dao chau mày, đối với việc coi như do mình làm ra kia lại đúng lý hợp tình nói: “Đó là do các ngươi bình thường không chuẩn bị sẵn sàng, làm sao có thể vì lôi kiếp không đến mà các ngươi khinh thường được. Chuyện này chỉ có thể trách ngươi, ít nói vô nghĩa đi, mau làm việc.”
“Ta đương nhiên sẽ dọn, nhưng các ngươi cũng đừng hòng lười biếng, đừng cho là ta không biết, ngươi cũng là thủ hạ của Lang đại nhân, ta sẽ không vì ngươi là nữ mà làm phần việc của ngươi đâu.” Hắc Diệu Phong cũng hừ một tiếng, bao nhiêu linh mật nó tồn trữ trong ngần ấy năm đã không còn lại chút nào, đau lòng muốn chết. Hiện tại đi quét dọn tu vi của mình, còn phải cả ngày bị nữ nhân này ném đá, thật sự rất khó chịu.
“Được rồi, hai người các ngươi đừng nói nữa, mới làm được một nửa thôi đấy, mau mau làm tiếp đi.” Người làm việc nghiêm túc nhất ở đây là Hoa Uyển Ti, giờ thấy hai người lại ầm ĩ đành phải lên tiếng. Tuy nhiên, điều khiến nàng cảm thấy vui mừng là Mập Mạp lại chăm chỉ làm việc một cách khác thường, không hề tham gia vào vụ cãi vã.
Tuy nhiên, nàng không vui được bao lâu liền thấy Mập Mạp hít một hơi dài, ôm bụng vội vàng nói: “Ta đau bụng quá, chắc chắn là không cẩn thận ăn phải linh mật có độc rồi, ta đi tìm dược ăn đây.” Sau đó nó liền chui vào trong bụi cỏ cao mấy chục trượng bỏ chạy.
Kim Phi Dao không ngờ lại có kế này, cũng nhanh chóng đưa tay lên miệng, nhét một nắm linh mật, sau đó cũng ôm bụng nói: “Ta cũng ăn phải linh mật rồi, thứ này có độc, không thể tùy tiện ăn. Ta cũng đi tìm thuốc, đau bụng quá!”
Nàng cũng theo Mập Mạp chui vào trong bụi cỏ làm chủ nhân của linh mật là Hắc Diệu Phong tức giận mắng không ngừng: “Mật ta luyện chế ra sao có thể có độc, các ngươi lười biếng sẽ gặp báo ứng, Lang đại nhân sẽ cho các ngươi phải chịu khổ.”
Nhưng một kẻ đã ăn khổ quen như Kim Phi Dao thì không thèm để ý chuyện đó, nàng tìm một bông hoa xinh đẹp rồi trèo vào ngủ.
Chỉ còn Hoa Uyển Ti và Hắc Diệu Phong thành thật làm việc, thu thập sạch sẽ số linh mật tung tóe khắp nơi, sau đó mới đi tìm Mập Mạp rồi cùng nhau đi tìm Kim Phi Dao.
Kim Phi Dao đang ngủ trên cánh hoa, có thể nhàn hạ thật sự quá tốt nhưng nàng vẫn còn kế hoạch đi tìm tài liệu chế trận, cứ ở lại chỗ của Lang đại nhân thì không được. Người này đã bỏ đi mấy ngày rồi, không bằng thừa dịp này chạy trốn, dù sao nàng cũng không bị nhốt.
Nhưng nghĩ đến khố phòng của Lang đại nhân với những núi tài liệu kia là nàng lại do dự. Chỉ riêng trong đó đã có tới một phần ba số tài liệu mà nàng cần để bày trận. Nếu nàng tự đi tìm chỉ sợ vài chục năm cũng không nhất định tìm được nhiều như vậy, không bằng ở lại thêm mấy ngày, lặng lẽ trộm đi một ít.
Nếu có thể quang minh chính đại lấy dùng thì bớt việc bao nhiêu. Rốt cục có nên đi hay không, đây đúng là một vấn đề khiến người ta phải do dự. Nếu không có khố phòng kia thì tốt rồi, đã thế lại còn đặt ở ngay kia, hoàn toàn là để dụ dỗ người khác mà!
Ngay lúc nàng đang miên man suy nghĩ thì đột nhiên có một luồng uy áp cường đại đánh tới, cả người nhất thời giống như ngâm trong băng khí, lạnh đến mức khiến người ta phải run rẩy. Kim Phi Dao ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn phương xa, sát ý cường đại thế này là có tu sĩ Luyện Hư kỳ đang đánh nhau.
Đây là địa bàn của Lang đại nhân, là ai lại tới gần chỗ hắn gây sự như vậy? Chẳng lẽ người động thủ chính là hắn? Kim Phi Dao có chút nghi hoặc, mới về vài ngày đã đánh nhau với người ta, xem ra Thần cấp giới rất không an toàn nha. Hoa Uyển Ti và Mập Mạp cũng cảm thấy luồng sát ý này, bước chân nhanh hơn tìm đến chỗ Kim Phi Dao.
Từ xa đã nhìn thấy Kim Phi Dao đứng trên một bông hoa màu hồng nhạt đang ngó nghiêng bốn phía. Nhìn một hồi cũng chỉ nhìn thấy một rừng hoa cao lớn của Hoa Ngữ Thần giới, không hề thấy một nửa nhân ảnh tu sĩ Luyện Hư nào, nàng lại ngồi xuống.
“Phi Dao!” Hoa Uyển Ti và Mập Mạp đứng trên một ngọn cỏ, lớn tiếng gọi nàng.
Kim Phi Dao vẫy vẫy tay với bọn họ, sau đó lười biếng nằm xuống, “Các ngươi đừng sợ, sát khí gần như vậy chứ kỳ thực người còn cách xa lắm. Đám Luyện Hư kỳ chính là như vậy, uy áp và sát khí có thể truyền đi rất xa.”
“Ta cảm thấy bọn họ hẳn là ở rất gần…” Hoa Uyển Ti và Mập Mạp ngẩng đầu, cảm thấy trước mắt nhoáng lên một đường tàn ảnh, sau đó có người rơi từ trên trời xuống, trúng ngay cánh hoa Kim Phi Dao đang nằm.
Sau đó, cả hai hoảng sợ nhìn thấy cánh hoa kia bị bóng dáng kia đè ép tới bật lên, Kim Phi Dao cũng theo cánh hoa bắn lên, sau đó kỳ tích đâm vào bóng người kia.
Hoa Uyển Ti và Mập Mạp giương miệng hoảng sợ nhìn cánh hoa phía xa, trên đó là Kim Phi Dao đang vô cùng kinh ngạc, nàng trợn tròn mắt nhìn Lang đại nhân gần trong gang tấc, môi hai người vừa đụng vào nhau.
Chấn kinh một cái, Kim Phi Dao đột nhiên phản ứng lại, nhảy về phía sau một trượng, sau đó ra sức nhổ nước miếng lên cánh hoa, còn dùng tay áo lau miệng.
Không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, Hoa Uyển Ti và Mập Mạp nhất thời đen mặt.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Vốn Thuần Lương
Chương 442: Phi!
Chương 442: Phi!