Đầu Hoa Uyển Ti thò ra khỏi túi càn khôn, trông cực kỳ quỷ dị, nàng nhìn quanh một chút, cau mày hỏi: “Ngươi đứng đây nhìn cái gì? Còn không mau chạy trốn đi.”
“Sợ gì chứ, sắp có trò hay xem rồi.” Kim Phi Dao lắc lắc tay, chẳng hề để ý nói: “Lam quang kia chính là Kính huynh, đá bay phi thiên thuyền cũng là hắn, một người hung mãnh như vậy xuất ra, chúng ta còn trốn nỗi gì. Chờ hắn đánh xong chúng ta sẽ đi tìm hắn ôn chuyện, ở cùng một nhân vật lợi hại như vậy thì có ai dám tới tìm chúng ta phiền toái nữa.”
Hoa Uyển Ti có chút do dự, “Liệu hắn có không nhận chúng ta không?”
“Sao không nhận ra? Hắn đã lăn lộn cùng chúng ta rất nhiều năm, sẽ không vô tình thế được. Lại nói, ngươi không tò mò sao? Ta muốn xem xem hắn trông như thế nào, rốt cục là người ra sao.” Kim Phi Dao nhấc đầu Hoa Uyển Ti ra để nàng nhìn rõ hơn.
Tuy nhiên, hành động của nàng lại làm tu sĩ bốn phía vội vàng nhượng bộ lui binh, con yêu thú toàn thân lông đen kia lại còn cầm đầu người thị uy, thật sự quá càn rỡ. Hơn nữa, tu vi cũng không thấp, vẫn nên cách xa nó một chút thì hơn. Chỉ tiếc hồng bài của Bách Hoan các, đẹp như vậy mà lại rơi vào kết cục bị yêu thú đùa bỡn.
Thấy Kim Phi Dao nói cũng đúng, Hoa Uyển Ti ngẩng đầu nhìn chỗ lam quang, có điều khoảng cách quá xa, nàng hoàn toàn không nhìn rõ trng lam quang có cái gì. Nàng ra sức mở mắt, rất có vẻ chết không nhắm mắt.
“Bên trong lam quang có người không vậy, ta không nhìn thấy, người đó trông như thế nào? Ngươi nói cho ta nghe đi.” Nhìn chằm chằm một hồi, Hoa Uyển Ti cũng không thể nhìn thấu lam quang xem Kính huynh trông như thế nào, vì thế nàng muốn hỏi Kim Phi Dao xem sao, Kim Phi Dao tu vi cao, chắc chắn có thể nhìn xuyên qua lam quang, thấy người bên trong.
Nhưng nàng không ngờ Kim Phi Dao lại chậc lưỡi, bất mãn đáp: “Nhìn cái gì mà nhìn, chỉ thấy một bóng người cao bằng ngón tay, phía ngoài lam quang lấp lóe nhìn không rõ.”
“Vậy thì thôi, đợi đánh nhau xong rồi nói. Có điều, ngươi cầm đầu của ta như vậy có phải là để hấp dẫn thù hận của Nhân tộc không vậy?” Hoa Uyển Ti hỏi.
Kim Phi Dao vẫn đang ngẩng đầu chăm chú nhìn, nghe lời của nàng liền đáp: “Hấp dẫn thì hấp dẫn, bọn họ bị thương thành như vậy, đứng còn không được, làm gì được ta chứ. Đã bị thương như vậy còn không trốn đi, đứng ở đây chờ Kính huynh mời ăn cơm sao?”
“Ngươi cũng ở đây xem mà.” Hoa Uyển Ti thật sự không có cách nào với nàng, vừa chạy ra khỏi phạm vi Cô Thụ Thần giới liền bắt đầu càn rỡ, có thể nàng đã quên ở Cô Thụ Thần giới còn có những điểu nhân Hóa Thần kỳ, lúc nào cũng có thể bay ra giết nàng. Tuy nhiên, nhìn lại bộ dạng yêu thú của Kim Phi Dao, cộng thêm việc cầm đầu Nhân tộc thì Yêu tộc căn bản sẽ không đi đánh nàng.
Lúc này, lam quang bắt đầu chuyển động, chậm rãi rơi xuống ngang hàng với Cô Thụ Thần giới, sau đó liền thấy thứ gì đó sáng lấp lánh vẩy ra. Thứ giống như tinh phấn đó tiến nhập không trung liền giống như có sinh mệnh, bắt đầu di chuyển trong không khí. Số lượng ngày càng nhiều, tinh phấn lam quang giống như vô cùng vô tận tuôn chảy ra bên ngoài.
“Vẽ trận, không biết sẽ là trận gì.” Kim Phi Dao rất hưng phấn, Kính huynh lợi hại nhất là pháp trận, tuy nàng đã gặp vài cái nhưng vẫn chưa từng xem hắn tự mình bày trận. Không phải ai cũng có vận may nhìn thấy cường đại thi pháp, có khi có người đang lúc xe chiến lại đột nhiên lĩnh ngộ mà tiến giai.
Tinh phấn vẫn chậm rãi du động, dần dần làm thành một vòng tròn quanh Cô Thụ Thần giới, sau đó bắt đầu hình thành pháp văn rườm rà, muốn vây Cô Thụ Thần giới vào trong pháp văn.
Ngay lúc mọi người đang nghi hoặc vì sao Chân Linh Thụ Mẫu còn không có phản ứng, địa bàn của mình đã bị người ta vòng mấy vòng rồi thì trong Cô Thụ Thần giới truyền đến thanh âm kinh hỉ: “Phu quân, ngươi đã trở lại sao?”
Kim Phi Dao kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ thụ mẫu này thật sự không biết nàng ta đối đãi với Kính huynh như vậy căn bản không phải là yêu sao? Hơn nữa, Kính huynh cũng là bị ép buộc, không hề tự nguyện làm vợ chồng với nàng ta.”
“Sao ngươi biết? Không thể vì thụ mẫu làm việc không hợp lẽ thường mà ngươi liền nói Kính huynh không có cảm tình với nàng, có lẽ nhân yêu sinh hận cũng nên.” Hoa Uyển Ti phản bác.
“Loại người như Kính huynh căn bản không có khả năng có loại chuyện đó, kể cả đó là hành vi tự nguyện đi chăng nữa thì cũng tám phần là có lợi sở cầu chứ không phải là vì tình cảm.” Kim Phi Dao không thừa nhận lời Hoa Uyển Ti, trong mắt nàng, nếu Kính huynh thật sự thích thụ mẫu mới là chuyện kỳ quái. Một kẻ không đứng đắn như thế, muốn cho hắn ổn định hoàn toàn là mơ mộng hão huyền.
Nghe thấy câu hỏi kích động của Chân Linh Thụ Mẫu, trong lam quang truyền ra thanh âm Kính huynh: “Ta tới đưa ngươi đi tìm chết, ngươi có thể tạ ơn!”
Trên Cô Thụ Thần giới trầm mặc một hồi rồi truyền ra câu hỏi khó hiểu lẫn bất lực của Chân Linh Thụ Mẫu: “Vì sao? Vì sao ngươi lại nói như vậy? Ta chờ ngươi mấy ngàn năm, chỉ vì chờ ngươi trở về, ngươi có biết ta nhớ ngươi thế nào không, ngươi nói vậy làm ta quá thương tâm.”
“Chờ ta? Rõ ràng là ngươi giả chết để trốn tránh ta, sợ ta tới làm phiền ngươi. Trước khi phi thăng ta đã tới đây một lần nhưng lại không thấy sự tồn tại của ngươi ở Cô Thụ Thần giới, Chân Linh thụ tuy vẫn lá xanh vô số như xưa nhưng lại không có Chân Linh tinh hồn. Ta còn cho rằng vì đã chém ngươi thành hai nửa, làm ngươi và Chân Linh thụ không còn là nhất thể cho nên nơi này đã biến thành cái cây bình thường, không ngờ là ngươi lại ẩn nấp đi.” Lời nói mang theo ngữ điệu vui đùa của Kính huynh từ lam quang truyền ra.
“Không! Ta không phải như vậy, ta chỉ là nhớ ngươi, nhớ đến mức không muốn tỉnh lại thôi.” Thụ mẫu cất cao âm lượng, thanh âm bén nhọn.
“Ngươi đừng kích động, phải giữ bình tĩnh nha, tiểu thụ.” Kính huynh ha ha cười nói: “May sao mấy ngày trước đây thần thức của ta vừa khéo đi ngang qua chỗ này, phát hiện ngươi đã thần thanh khí sảng sống lại, vì thế liền dùng chân thân xuống đây tìm ngươi. Ngươi yên tâm, ta sẽ chặt nhỏ ngươi ra, lúc pha trà có thể dùng ngươi để đun nước, sẽ không để lãng phí chút nào đâu.”
Kim Phi Dao và mọi người nghe hai người bọn họ đối thoại, ngoài Kim Phi Dao và đám Phi Thiên vương ra, những người khác đều không biết quan hệ giữa hai người này, chỉ nghe cuộc đối thoại thì tựa hồ vị cường đại kia là kẻ vong tình, từng có một đoạn tình với thụ mẫu, hiện tại thụ mẫu vẫn còn thương nhớ hắn nhưng hắn lại muốn giết nàng. Điều này làm cho tất cả mọi người cảm thấy hắn thật không ra gì, đối phương là nữ nhân mà hắn cũng có thể ra tay được.
Chỉ có Kim Phi Dao là lắc đầu: “Thù này đúng là lớn. Ngươi thấy rồi chứ, ta đã nói Kính huynh không thích thụ mẫu mà. Uyển Ti, phương diện này ngươi còn phải học tập ta, đừng để bị cảm tình làm lung lay ý chí.”
Hoa Uyển Ti tức giận nói: “Có Mập Mạp học ngươi là đủ rồi. Nó là kẻ phao thê khí tử, theo ngươi chạy trốn. Ngươi có coi như là kẻ phá hoại gia đình Mập Mạp, là chướng ngại trong cuộc sống của Đại Nữu không?”
“Chuyện đó liên quan gì đến ta, ngậm miệng xem đi.” Sao chuyện của Mập Mạp lại liên quan đến mình chứ, Kim Phi Dao bẹt bẹt miệng, mắt lại nhìn về phía Cô Thụ Thần giới.
Kính huynh và thụ mẫu nói chuyện lúc to lúc nhỏ, có lúc nghe rất rõ ràng, đôi khi lại hoàn toàn không nghe được gì làm mọi người gấp như bị cào cấu. Những chuyện của nhân vật cường đại thì ai cũng muốn nghe nhiều hơn một ít.
Đột nhiên, không biết có phải đàm phán thất bại hay không mà từ Cô Thụ Thần giới truyền đến tiếng rống giận dữ của Chân Linh Thụ Mẫu, Chân Linh thụ vũ động cành lá, đánh tới tinh phấn của Kính huynh. Không ít Yêu tộc từ Cô Thụ Thần giới cũng lao ra, chuẩn bị đánh tan tinh phấn đang kết trận.
Bọn họ đương nhiên không dám đi đánh Kính huynh, loại cường đại này dù có đứng im một chỗ không hoàn thủ, bọn họ có đi lên chỉ sợ cũng không đánh nổi một cọng tóc, còn không bằng giao cường đại cho thụ mẫu, bọn họ đi phá hoại trận pháp. Chân Linh Thụ Mẫu là thứ quý giá nhất của Yêu tộc, nếu thực sự bị cường đại này giết thì bọn họ biết đi đâu tìm Chân Linh thụ dịch?
Chỉ thấy các loại pháp bảo pháp thuật, ngũ quang thập sắc đánh vào tinh phấn, tinh phấn lập tức bị đánh tản ra, những chỗ vừa dọn trận xong đều bị phá hủy. Kim Phi Dao thở dài: “Thật là đáng tiếc, như vậy thì đến lúc nào mới bày xong trận đây!”
Nàng vừa dứt lời thì những tinh phấn bị đánh tan lúc nãy lại tụ tập lại, những pháp văn vẽ xong lúc trướ lại xuất hiện trong không trung. Hóa ra tinh phấn chỉ tạm thời bị đánh tan chứ pháp trận căn bản không hề bị phá rối, pháp văn vẫn xuất hiện với bộ dáng ban đầu, thậm chí có chút tinh phấn còn liên kết với nhau, quấn quít lấy Yêu tộc đùa giỡn một phen. Mặc kệ Yêu tộc có đánh thế nào thì tinh phấn vẫn còn đó, pháp trận cũng vẫn chậm rãi được vẽ ra như trước.
Yêu tộc gấp gáp, vừa rồi thụ mẫu đã ra lệnh nhất định phải phá hoại trận của hắn, hiện tại công kích gì cũng không hữu hiệu, không có cách nào phá trận chẳng lẽ phải đi công kích người? Nhưng nhìn tu vi bí hiểm của đối phương thì Yêu tộc dù là Nguyên Anh kỳ, Thần Thú kỳ hay Hóa Thần kỳ cũng không ai dám đi qua.
Lúc này Chân Linh thụ đã bắt đầu tấn công Kính huynh dưới sự khống chế của Chân Linh Thụ Mẫu, ở các nhánh cây còn xuất hiện lục khí nhàn nhạt mang đầy sương mù có độc.
Nhưng Kính huynh cũng không khoanh tay chịu chết, chỉ thấy lam quang chợt lóe, một cây quạt cao mười trượng xuất hiện trong không trung, cây quạt mở ra, trên mặt quạt ba đào mãnh liệt, một bộ hải đồ khí thế bang bạc xuất hiện bên trên. Cây quạt này nhìn rõ hơn Kính huynh chỉ bằng ngón tay kia nhiều, tất cả mọi người đều nhìn thấy hải đồ trên quạt biến thành ba đào chân thật, cuồn cuộn từng đợt.
Cây quạt nhẹ nhàng huy gạt, một trận cuồng phong mang theo nước biển xuất ra từ mặt quạt, độc khí lục nhạt bị thổi bay. Trận cuồng phong ào ào đánh vào lá cây, nơi có nước lướt qua thì lá cây Chân Linh xuất hiện lỗ thủng lớn lớn nhỏ nhỏ, cũng có không ít cành nhỏ bị nước biển đánh gãy. Sau công kích này của hắn, cái cây chỉ còn lại một vài cành to.
Chỉ nhẹ nhàng huy gạt, Chân Linh thụ đã bị hủy gần hết cả cây. Thụ mẫu giống như bị mất một cánh tay, thân mình không tự chủ lui về sau mấy bước. Nàng chau mày khó tin nhìn lam quang trong không trung, chỉ mấy ngàn năm không gặp mà tu vi hắn đã cao như thế, chẳng lẽ người Thiên cấp giới đều lợi hại như vậy?
Chân Linh Thụ Mẫu chưa từng rời khỏi Cô Thụ Thần giới, không phải nàng không muốn đi ra ngoài mà là không thể rời đi. Ở Thần cấp giới, nàng chính là tồn tại hàng thần, kể cả tu sĩ Hợp Thể kỳ ở Độ Thiên giới thỉnh thoảng hạ xuống Thần cấp giới cũng phi thường khách khí với nàng.
Điều này làm Chân Linh Thụ Mẫu cho rằng tu sĩ Thiên cấp giới cũng không hơn gì, vậy nhưng một kích này lại có thể đấu với đám lá cây Chân Linh, các lá cây như pháp bảo thượng phẩm lại bị mấy giọt nước mưa làm cho dập nát, ngay cả cành cây cứng rắn cũng bị rơi rụng.
Điều này làm cho nàng khiếp sợ không thôi, khó tin hô lên: “Không thể nào. Tiêu Bảo, hôm nay chúng ta không chết không ngừng.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Vốn Thuần Lương
Chương 472: Không chết không ngừng
Chương 472: Không chết không ngừng