“Kể cả là ngươi muốn tìm ta cũng không nhất thiết phải truyền mười bức thư nha, nhìn xem, Thiên Sí điểu đã mệt thành dạng gì rồi.” thư vừa mới phát đi nửa canhg giờ, Bố Tự Du liền xuất hiện trước mặt Kim Phi Dao, trên tay hắn nâng Thiên Sí điểu, ngồi trên cửa sổ nhìn Kim Phi Dao mà cười.
Kim Phi Dao lườm: “Hóa ra ngươi còn chưa đi.”
“Gấp cái gì, hiện tại đông người như vậy, vừa hay có thể nhìn xem mọi người có làm chuyện gì không gặp được người hay không.” Đối với loại việc này, Bố Tự Du thừa nhận rất thoải mái.
Kim Phi Dao luôn cảm thấy rất kỳ quái, rõ ràng bộ dạng sáng sủa như vậy mà lại thích rình coi người khác, ngay cả tu vi cũng bị kéo xuống. Người như thế thật quá biến thái, không biết Ma tộc có biết thói quen này của hắn hay không, nếu truyền ra ngoài thì thật mất mặt.
“Thế Đạo Kinh chỉ chịu tính cho ta Huyền cấp tình báo, ta cảm thấy cái giá này quá thấp. Nói thế nào thì cũng là đại sự làm cho tam tộc hai giới Linh, Thần hòa bình mà chỉ trả ngần ấy linh thạch, các ngươi không biết xấu hổ sao?” nàng không để Bố Tự Du đánh lạc hướng, nhanh chóng nói tới chính sự.
Bố Tự Du chớp mắt, xoay người nhảy vào trong phòng, đặt mông ngồi lên bàn: “Ta không biết việc này, tuy nhiên thưởng bằng nhiệm vụ Huyền cấp cũng là được rồi. Ngươi hàng tháng đều xem Thế Đạo Kinh miễn phí, lại còn thỉnh thoảng nhìn lén một ít tình báo phải trả linh thạch, cho nên Thế Đạo Kinh đã coi ngươi là người trong nhà. Người trong nhà còn nói chuyện linh thạch, thật quá tục.”
“Thối lắm! Lúc trước hỏi ngươi địa chỉ núi lửa thôi mà ngươi còn thu ta năm khối linh thạch trung phẩm. Hiện tại lại nói chuyện người trong nhà với ta!” Kim Phi Dao trừng mắt nhìn hắn, sao lúc chiếm tiện nghi lại không nói như vậy.
“Lão đại, bắt hắn làm không công cho ngươi ba năm, ai bảo miệng hắn nói ra.” Mập Mạp ở một bên thêm mắm thêm muối nói.
“Cút sang bên cạnh đi, đừng có loạn ra chủ ý.” Muốn nói gan lớn thì gan Bố Tự Du còn lớn hơn Kim Phi Dao. Tu vi của hắn mới Nguyên Anh hậu kỳ nhưng đừng nói Hóa Thần kỳ, ngay cả Luyện Hư kỳ hắn cũng không sợ, thích nói liền nói, thích tranh luận thì tranh luận, không hề có chút ý thức cần thu mình của tu sĩ đê giai.
Kim Phi Dao vỗ bàn, tiếp lời Mập Mạp: “Nhưng cũng không thể cứ thế quên đi được, lần này ta thiệt lớn.”
“Mới chỉ ăn chút thiệt nhỏ, về sau khó nói còn có ưu việt lớn hơn nữa. Lần này coi như xong, chờ ngươi có việc muốn Thế Đạo Kinh hỗ trợ thì nhất định sẽ thu ít linh thạch của ngươi.” Bố Tự Du ha ha cười nói.
“Thôi đi, ta có thể có chuyện gì để Thế Đạo Kinh hỗ trợ chứ. Hơn nữa, lại chỉ là thu ít linh thạch mà không phải là không thu linh thạch, các ngươi chỉ nuôi một người cha thôi, có cần phải keo kiệt thành như vậy không?” Kim Phi Dao phi thường khinh bỉ nói.
Nhắc tới cái này, Bố Tự Du chau mày, giống như rất đau đầu nói: “Chỉ một cha đã đủ rồi, đó là người cha phá sản đó, kiếm còn chưa đủ cho hắn hoang phí đâu.”
“Các ngươi thật đúng là một đàn hiếu tử.” Kim Phi Dao thật kính nể nói, Bố Dao có tới mấy trăm nữ nhân, biết cha mình là một gia hỏa không chịu trách nhiệm, vậy mà còn cam tâm tình nguyện kiếm tiền nuôi hắn. Nam nhân này thực quá có mị lực, không chỉ lừa được nữ nhân mà cả đám con cũng dụ cho khăng khăng một mực.
“Chuyện này cứ như vậy đi, ngươi đừng có ép buộc Thiên Sí điểu nữa, một lần đưa nhiều lời mắng chửi người như vậy làm nó sắp mệt chết rồi. Lang đại nhân sắp đi, ta phải đi theo hắn. Thế Đạo Kinh muốn viết chuyện hắn tiến giai Hợp Thể kỳ lên Độ Thiên giới, ta phải đi quan sát. Ngươi hiện tại có dự định gì không?” Bố Tự Du đưa Thiên Sí điểu cho Kim Phi Dao, sau đó tò mò hỏi.
Kim Phi Dao lắc đầu, “Không có dự định gì, tám phần là tìm một nơi hoàn cảnh không tồi để bế quan, ta muốn tiến giai Luyện Hư kỳ trước rồi nói.”
“Nói dễ như ăn cơm vậy, ngươi cứ tự nhiên, ta đi trước.” Bố Tự Du ha ha cười, lại nhảy qua cửa sổ ra ngoài, mượn cơ hội chạy thoát.
“Người Thế Đạo Kinh đều là thế này, không kẻ nào đáng tin, ta thực hoài nghi cha bọn họ càng thêm có vấn đề.” Nhìn Bố Tự Du nhảy cửa sổ chạy trốn, Kim Phi Dao tức giận bất bình nói. Sau này tìm Thế Đạo Kinh hỗ trợ… tốt nhất là đừng để nàng tìm được cơ hội, nếu không sẽ mệt chết Thế Đạo Kinh các ngươi.
Thấy không còn chuyện gì, Kim Phi Dao cùng Hoa Uyển Ti và Mập Mạp cáo biệt lão tư tế. Lúc này tam tộc đã bắt đầu rời khỏi Cơ Toàn sơn, chỉ để lại người phải ở lại, những người khác đều đi về địa bàn của mình, mặc kệ là địa bàn mới hay là môn phái cũ đều cần có người trở về. Nhật Nguyệt môn rơi đài cũng khiến cho quan hệ của ba tộc tạm thời hòa bình trở lại.
Theo tình hình này thì ít nhất là mấy trăm năm nữa, giữa tam tộc sẽ không xảy ra mâu thuẫn gì lớn, những mâu thuẫn nhỏ thì đưa tới Cơ Toàn sơn xử lý là được. Cơ Toàn sơn cũng bắt đầu dọn dẹp lại, những tảng đá vốn có được tam tộc điêu thành chỗ ngồi chỉnh tề, nếu không thì sẽ không đủ chỗ cho nhiều Thần lão và Linh lão như vậy. Cơ Toàn sơn rực rỡ hẳn lên, tăng thêm vài phần nghiêm túc và sạch sẽ so với trước kia.
Lão tư tế nhìn Kim Phi Dao đến cáo biệt mà trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Nếu không có vị bệ hạ này thì Yêu tộc cũng sẽ không có ngày hôm nay, cùng hai tộc Nhân, Ma cùng ngồi cùng ăn. Nhưng hễ không có việc gì liền vứt bỏ thể diện Yêu tộc, làm cho người ta giễu cợt cũng là vị bệ hạ này.
Thấy ánh mắt lão tư tế lóe lên, tựa hồ có cái gì muốn nói, Kim Phi Dao liền phát hoảng, không phải lại đòi cấp người hầu cho nàng đó chứ? Người càng già càng giảo hoạt, vẫn nên chạy sớm một chút thì hơn. Vì thế, nàng không đợi lão tư tế nói ra lời nói cảm động nào, kéo hai người Mập Mạp nhảy lên phi thảm, lời chào tạm biệt cũng là vừa chạy vừa hô lên.
“Bệ hạ này, chẳng lẽ có chuyện rất quan trong hay sao?” lời treo lên miệng lão tư tế cũng không có cơ hội nói, nhìn Kim Phi Dao vội vàng chạy đi xa, còn tưởng rằng nàng có việc gấp muốn làm.
Mập Mạp ngồi trên phi thảm, thò chân ra ngoài vung vẩy, thiên chân khả ái nói: “Nếu muốn bế quan, ta muốn đi Hoa Ngữ Thần giới, nơi đó phong cảnh đẹp.”
“Ta cảm thấy nên tới Thủy Tạ Thần giới thì hơn, tuy Bách Vị lâu cũng bị liên lụy vì chuyện lần này nhưng bọn hắn nửa đường liền quay đầu sang chúng ta, hiện tại hẳn là lại mở cửa rồi. Không bằng tới Thủy Tạ Thần giới đi, bên đó phong cảnh cũng không tệ.” Hoa Uyển Ti chậm rãi nói.
Kim Phi Dao nhìn hai người này, một kẻ muốn đưa nàng cho Lang đại nhân để bọn hắn tìm niềm vui, một kẻ chỉ muồn tìm nam nhân của mình, còn nói phong cảnh đẹp nỗi gì, rõ ràng chỉ là nghĩ cho bản thân thôi.
“Ai nói muốn bế quan, ta chỉ tùy tiện nói cho Bố Tự Du nghe thôi, chúng ta phải tới Long Tức Thần giới. Lúc đó yêu long có cho ta một bản đồ kho báu, ta vẫn quên mất, vừa vặn thừa dịp này không có chuyện gì, chúng ta đi lấy bảo bối thôi. Sau đó lại tìm một chỗ bế quan mấy trăm năm, một lần tiến giai Luyện Hư kỳ.” Kim Phi Dao hừ hừ, lúc này mới nói ra quyết định của mình.
Nếu không phải Kim Phi Dao nhắc tới chuyện này thì Mập Mạp và Hoa Uyển Ti cũng không nhớ nổi, lúc trước yêu long bị ép buộc đưa bản đồ tàng bảo, liệu trong đó thật sự có cái gì sao? Thực là đáng nghi nha.
Không đến xem thì không ai dám khẳng định bên trong có gì hay không, hơn nữa, ấn theo lời yêu long thì bên trong toàn là da, lông, vảy thần thú, lấy ra cũng đổi được không ít linh thạch. Đây là vật từ trên trời rơi xuống, thế nào cũng phải đi xem một chuyến.
Ba người một đường không ngừng nghỉ, đi thẳng tới Long Tức Thần giới, hao phí ba tháng thời gian mới tới nơi. Vừa tới gần Long Tức Thần giới đã ngửi thấy mùi gay mũi, hơi giống khói lại hơi giống mùi lưu huỳnh. Trong không khí cũng bốc lên từng đám bụi xám trắng, phập phềnh trong không trung như bông tuyết.
“Có núi lửa bạo phát.” Kim Phi Dao nhăn mày, bỏ thêm linh quang che phủ cho phi thảm, tiếp tục bay về phía trước. Dần dần, trong tro bụi xuất hiện núi lửa vĩ đại, một ngọn núi lửa cô linh linh đứng trên cao, lúc này đang có khói đen đặc phun ra từ miệng núi, nham thạch nóng đỏ chảy từ miệng núi xuống. Chung quanh có hơn mười con Viêm Long cửu giai đang hưng phấn vây quanh nham thạch nóng chảy, thỉnh thoảng lại lấy ra được thứ gì đó đỏ bừng bừng từ trong dòng dung nham ra ăn.
Vừa thấy cảnh này, Kim Phi Dao vội vang ngự phi thảm rời khỏi ngọn núi lửa này, mười Viêm long cửu giai cũng không phải dễ chơi. Hơn nữa, núi lửa này đang phun trào, phi thường nguy hiểm, tạm thời đi tìm ngọn khác nhìn xem.
“Tiểu Bố này, còn nói nơi này không có dung nham, chỉ là rác trong không trung. Phun giống hệt núi lửa ở Linh cấp giới, uy lực hoàn toàn không thể coi thường, vậy mà còn không biết xấu hổ nói là chỉ thiêu rác. Mà đám Viêm long kia ăn cái gì vậy? Vừa nhìn đã thấy nóng cả miệng rồi.” bay khỏi ngọn núi, Kim Phi Dao chậc lưỡi nói.
Mập Mạp ở một bên tiếp lời: “Lão đại, loại địa phương này mà cũng có tàng bảo địa? Không phải là bảo chúng ta nhảy vào miệng núi lửa, sau đó bắt chước Viêm long tìm bảo vật trong dung nham đó chứ? Thứ đó không phải dành cho chúng ta, không cẩn thận sẽ bị đốt thành tro, kể cả là Hóa Thần kỳ thì cũng không phải là thần, bị vây bên trong, tiêu hao sạch linh lực là sẽ chết.”
Kim Phi Dao vẫn chưa từ bỏ ý định, lấy long lân ra ném cho Mập Mạp và Hoa Uyển Ti: “Hai người các ngươi nhìn xem, núi lửa vẽ trong này có chỗ nào giống với những ngọn núi ở đây không, chắc chắn phải là một ngọn trong này. Ngọn này phun trào thì chúng ta đi tìm ngọn khác, ta còn không tin đây là yêu long nhất thời bịa ra lừa ta.”
Kim Phi Dao theo bản đồ, lôi kéo các nàng bay tới núi lửa tiếp theo. Hoa Uyển Ti và Mập Mạp châu đầu vào xem bản đồ, muốn tìm xem có gì đặc biệt không.
“Chỗ này có phải có cỏ không? Có mấy điểm nhỏ này.” Mập Mạp chỉ vào một chỗ, nói.
“Không phải.” Hoa Uyển Ti cẩn thận nhìn lại, “Đó là do yêu long lăn lộn trên đất dây bẩn vào.”
Nhìn bọn hắn xem xét nửa ngày, Kim Phi Dao có chút không kiên nhẫn hỏi: “Các ngươi có nhìn ra cái gì không?”
“Có, chung quanh núi lửa này không có một con Viêm long nào, ít nhất là trên bản đồ không vẽ một con rồng nào cả, có thể tìm xem có núi nào không có Viêm long không.” Hoa Uyển Ti thật sự không tìm ra chỗ nào bất đồng, đành phải thuận miệng nói.
Kim Phi Dao cầm lấy long lân nhìn, mặt trên quả thật chỉ vẽ núi lửa, nửa con rồng cũng không có. Cũng không biết là do yêu long lười vẽ hay là ngọn núi này quả thật không có Viêm long. Không quản nhiều như vậy, trước cứ tìm đã rồi nói.
Long Tức Thần giới có tổng cộng hai mươi bảy ngọn núi lửa, hợp thành một Thần giới hình dạng như con rồng, cơ hồ trên mỗi ngọn núi đều có Viêm long. Viêm long cửu giai sống quần cư, mỗi lần xuất hiện đều ít nhất năm, sáu con, các nàng đến không phải vì đồ long, nhìn thấy Viêm long liền bỏ chạy, thường xuyên bị Viêm long đuổi theo rất xa, cắt đuôi Viêm long lại quay trở về.
Tìm khắp một lượt hai mươi bảy ngọn núi, chỉ có ngọn núi thứ mười bốn là không có một Viêm long nào, ba người liền dè dặt cẩn trọng sải bước tiến lên.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Vốn Thuần Lương
Chương 611: Núi lửa
Chương 611: Núi lửa