Đánh giá Mập Mạp từ trên xuống dưới một lượt, Kim Phi Dao gật gật đầu. Người này sống rất tốt, mới nửa năm không gặp mà tu vi đã tiến bộ không ít. Tuy nhiên, độc tốc mà Bố Tự Du nói thì phải làm sao?
Liếc nhìn Khương Thủy Nhiên đang uống bên cạnh, Kim Phi Dao đi qua, cười tủm tỉm hỏi: “Tiền bối, ngươi là thần dược sư, hẳn là người luyện đan dược giỏi nhất Độ Thiên giới?”
“Đương nhiên.” Khương Thủy Nhiên nhàn nhạt nói. Hắn là ai chứ? Thần dược sư của Thần Nông tộc thì làm gì có đan dược gì mà không luyện ra được, ngay cả tu sĩ Đại Thừa kỳ bên ngoài cũng thường xuyên phải tới cầu hắn bán cho bọn họ vài loại đan dược độc hữu của Thần Nông tộc.
“Tiền bối, nghe nói có loại đan dược trừ độc cho linh thú dưới Hợp Thể kỳ, luyện có phiền toái không?” Kim Phi Dao thuận miệng hỏi.
Khương Thủy Nhiên nhìn chằm chằm chén nước trong tay, chậm rãi nói: “Đối với ta mà nói thì đương nhiên không phiền toái, tuy nhiên đối với ngươi thì hẳn là rất khó.”
“Phối phương hẳn là có bàn khắp nơi chứ?” Kim Phi Dao ha ha cười nói.
Khương Thủy Nhiên không trả lời nàng mà buông cái cốc, nhìn Mập Mạp nói; “Nửa năm nay ta dùng hết bốn mươi ba gốc linh thảo nghìn năm trên người hắn, độc đan hơn sáu mươi loại, những độc thảo này thì không tính.”
“Có ý gì?” nụ cười của Kim Phi Dao đông cứng, sao lời này nghe cứ là lạ, chẳng lẽ muốn đòi linh thạch? Không có người như thế chứ, muốn ép buộc Mập Mạp chính là hắn, tự bỏ phí ra mới đúng chứ.
“Chính là ý đó.” Khương Thủy Nhiên hơi hơi nở nụ cười, trong mắt tràn đầy vẻ trêu tức.
Lại vòng vèo rồi, thực sự nghĩ rằng ta sợ ngươi sao? Nếu đã không chịu nói thì ta cũng giả ngu dốt là được rồi. Kim Phi Dao ngốc nghếch nhìn hắn, cũng không nói là cái gì, chỉ nhìn hắn ngây ngô cười.
Sau đó, nàng quay đầu nhìn Mập Mạp, nói: “Đừng ăn nữa, chúng ta đã làm phiền tiền bối rất lâu rồi, dọn dẹp rồi đi thôi.”
Mập Mạp vẫn đang nhồi độc thảo vào miệng, vẻ mặt kinh ngạc nhìn nàng, không có nửa điểm cao hứng vì được rời khỏi nơi này. Thấy Kim Phi Dao khó chịu nhìn mình, Mập Mạp truyền âm: “Lão đại, chúng ta không thể đi được!”
“Vì sao?” Kim Phi Dao khó chịu hỏi.
“Tuy ta hàng ngày đều ăn độc dược nhưng độc tố lại tụ tập hết ở trong thải châu, trên người ta hoàn toàn không có vấn đề gì. Linh khí nơi này rất nồng đậm, cộng thêm linh thảo linh đan tùy tiện ta ăn, tu vi tăng vô cùng nhanh. Uyển Ti cũng vậy, ngươi vừa đi là nàng đã nhập định, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại, hấp thu rất nhiều linh khí, xem ra không bao lâu nữa là có thể tiến giai Hóa Thần kỳ.” Mập Mạp giải thích, dù sao bọn họ cũng đi loạn khắp nơi, chỉ cần là nơi thuận tiện đều có thể ở lại.
Kim Phi Dao nghi ngờ nói: “Không phải là thừa dịp ta không có ở đây mà Khương Thủy Nhiên dạy ngươi nói như vậy đó chứ?”
“Làm sao có thể! Chúng ta trở về Thần cấp giới tuy cũng có thể tu luyện nhưng vẫn kém hơn ở đây. Nơi này có đan dược, linh thảo miễn phí, còn có người che chở, cũng không sợ đắc tội với người. Dù sao ý của bọn họ cũng như vậy, chúng ta cứ ở đây cho đến lúc tiến giai Hợp Thể kỳ lại đi.” Nửa năm nay Mập Mạp đã ăn không ít, cảm thấy nơi này đúng là rất tốt.
Nheo mắt lại, Kim Phi Dao lo lắng. Ý nàng vốn là đón Mập Mạp và Hoa Uyển Ti trở về Thần cấp giới, hiện tại lại nghe nói Mập Mạp có thể đưa độc tố trong thân thể vào thải châu, như vậy là có thể tiết kiệm một phần linh thạch mua đan dược loại bỏ độc. Về phần nàng thì hiện tại còn chưa nhìn ra có sinh ra độc tố hay không, một khi đã như vậy thì cứ ở lại đây cũng coi như là một lựa chọn không tồi.
Hơn nữa, Mập Mạp còn truyền âm: “Ta chỉ cần ăn một loại độc thì độc trong thải châu sẽ thay đổi thành một loại khác, hắn nhất định phải một lần nữa phối chế giải dược. Kể cả ngươi hiện tại muốn đưa chúng ta đi thì hắn chưa chơi đã chắc chắn sẽ không cho chúng ta đi. Nửa năm nay hắn đã luyện chế rất nhiều độc đan mới để ta ăn, đều sắp từ thần dược sư biến thành thần độc sư rồi.”
Vậy sao…
Kim Phi Dao ngẩng đầu nhìn Hoa Uyển Ti, nàng bây giờ vẫn còn đang nhập định, nếu mạo muội đưa nàng đi thì không tốt, vậy thì cứ ở lại đây đi. Chỉ là tên Khương Thủy Nhiên này phi thường kỳ quái, nói thẳng ra là ở lại đây là vì hắn, hắn tám phần lại dong dài nửa ngày, có khả năng có thể dùng được cách kia.
Vì thế, nàng liền nói với Khương Thủy Nhiên: “Tiền bối, hiện tại chúng ta không có chỗ nào để đi, không biết có thể thu lưu chúng ta không? Nếu một ngày nào đó tiền bối thấy chúng ta không vừa mắt, chúng ta sẽ lập tức rời đi, không cầu có đan dược thập phẩm gì đó, chỉ cần mỗi ngày có gần mười viên thất, bát phẩm là được.”
Khương Thủy Nhiên rất vừa lòng với sự thông minh và thức thời của Kim Phi Dao, nhanh như vậy đã hiểu ý tứ của hắn, tuy câu đan dược thất, bát phẩm đắng sau rất dư thừa nhưng cứ coi như không nghe thấy là được.
“Tu vi của ngươi quá thấp, sẽ không có cách nào sinh tồn ở Độ Thiên giới này, Thần Nông tộc chúng ta thích nhất là giúp người làm niềm vui, các ngươi cứ yên tâm ở lại đây đi, trước khi ta chơi chán sẽ không đuổi các ngươi đi.” Khương Thủy Nhiên rất hào phóng nói.
Khóe miệng Kim Phi Dao giật giật, lão yêu quái này thật sự là đáng ghét.
Khương Thủy Nhiên gọi một tiếng qua cửa sổ, liền có một gã Thần Nông tộc đi lại, nghe hắn dặn dò xong liền bắt đầu dọn dẹp mộc lâu bên cạnh.
“Ngươi ở đây.” Khương Thủy Nhiên hất cằm về phía nhà gỗ bên cạnh, ý bảo nơi này từ bây giờ chính là nơi Kim Phi Dao ở.
Đối với việc ở thì Kim Phi Dao không có yêu cầu gì, dù sao nàng vốn định ăn uống miễn phí ở đây, không bắt nàng ở ngoài bãi đất trống cũng đã rất tốt rồi. Bố Dao đã bị nàng ném ra sau đầu, tên kia đang tai họa Mộng Vân, không biết đã thành cái dạng gì rồi.
Mộc lâu bên cạnh nhanh chóng được dọn dẹp xong, Kim Phi Dao đi vào nhìn, bốn phía chỉ có vách gỗ, cái gì cũng không có, ván sàn thì được chà lau sáng long lanh, nhưng cả phòng trống rỗng. Nàng thầm oán, ngay cả chút gia cụ cũng không để vào, những người này thật sự quá keo kiệt.
Đang nghĩ đến việc kiếm vài khúc gỗ về để Mập Mạp luyện tay nghề, điêu vài cái bàn ghế rồng bay phượng múa thì Khương Thủy Nhiên đã tựa ở cửa nói: “Ta đã vẽ xong hết, ngày mai ngươi liền đi tìm chúng về đi.”
“Tìm cái gì?” Kim Phi Dao mạc danh kỳ diệu nhìn hắn, mắt dừng lại ở tờ giấy thủy nguyệt trên tay hắn, thấy trên đó vẽ hình dáng mấy loại linh thảo.
“Đương nhiên là tìm kiếm linh thảo. Các ngươi ở trong này, linh thú lại ăn đan dược của ta, hấp thu linh khí của tộc ta, chẳng lẽ lại ở không?” Khương Thủy Nhiên đã tính cả linh khí thiên địa thành tài sản của Thần Nông tộc.
Mập Mạp chết bầm! Kim Phi Dao thầm mắng Mập Mạp, chỉ nói chuyện tốt, sao không nói bản thân còn phải đi làm việc? Nàng nhận lấy tờ giấy, nhìn linh thảo trên đó, hỏi: “Hái bao nhiêu?”
“Ngươi có thể hái mỗi loại một gốc về đã coi như tốt rồi.” Khương Thủy Nhiên đột nhiên cười nói.
“Có ý gì?” Kim Phi Dao cảm thấy tờ giấy trong tay nóng rực lên, không phải sẽ giống như nàng nghĩ đấy chứ?
Đối với những phán đoán không hay ho thì không ai chuẩn bằng nàng. Quả nhiên, Khương Thủy Nhiên đứng dưới ánh mặt trời, lạnh nhạt nói: “Trong rừng cây này không có mấy loại linh thảo này đâu. Ngươi phải đi xuống những cái khe bên ngoài kia mà hái, cẩn thận một chút, bên trong có ma thú rất hung mãnh.”
“Tiền bối, ngươi ăn Đại Thảo Ô trúng độc hả?” Kim Phi Dao lạnh lùng nói.
“Đại Thảo Ô? Loại độc thảo đê giai ở hạ giới đó sao có thể xứng đôi với ta, ngươi có thể đổi sang loại khác, ta tạm thời sẽ không tức giận.” Khương Thủy Nhiên khẽ cười nói.
Kim Phi Dao hít vào một hơi, đột nhiên nhớ tới Bố Dao, vì thế nàng đổi sang biểu cảm tội nghiệp, loại tạo hình toàn thân run run như lạnh cần kỹ năng cao cường, nàng tạm thời còn chưa học được, chỉ bày ra bộ dáng đáng thương, nàng nỗ lực lam cho thanh âm có chút khiếp đảm run run, “Tiền bối, ta chỉ là Luyện Hư kỳ, ngươi bảo ta đi xuống đó hái thuốc không phải là làm thức ăn cho ma thú sao?”
Khương Thủy Nhiên nhìn bộ dáng này của nàng, thu hồi tươi cười, nói: “Không phải ai cũng học được Bố Dao đâu. Ngươi vẫn nên bình thường chút đi.”
“Ta cảm thấy ta vẫn nên mang người về Thần cấp giới thôi, nơi này đúng là không dễ chịu, ở lại cũng chỉ là chờ chết. Không đúng, là ngày mai liền đi chịu chết.” Kim Phi Dao thu hồi bộ dáng đáng thương, ngồi trên sàn khó chịu lẩm bẩm.
“Trên người ngươi có khí tức của mãnh thú Thao Thiết, chỉ cần hóa thành bộ dáng Thao Thiết là có thể xen lẫn với mùi của ma thú. Không giống như Thần tộc và tam tộc, chỉ cần đi vào cái khe là hương vị trên người sẽ lập tức gọi ma thú tới. Hái linh thảo với ngươi mà nói là một việc rất dễ. Có lẽ, sau này lúc ngươi không ở đây nữa thì cũng có thể dựa vào kỹ năng này mà thoải mái sống ở chỗ khác, tu sĩ Đại Thừa kỳ hẳn là rất hoan nghênh ngươi tới trấn của họ ở.” Khương Thủy Nhiên chậm rãi nói, tựa hồ không chịu nói từ đầu là vì muốn để nàng gấp gáp.
Mí mắt Kim Phi Dao giật một cái, nàng có ưu việt lớn như vậy? Vào cái khe nơi ma thú ở để hái linh thảo, nếu có thể tự do xuất nhập thì nàng có thể sống thoải mái ở Độ Thiên giới này!
“Đây là Du Hành đan, chính là đan dược vừa rồi ngươi hỏi. Mười năm ăn một viên, độc tố tích tụ trong thân thể sẽ được hóa giải. Trong này có năm viên, đủ để ngươi hái đủ số linh thảo rồi quay về. Ta nghe nói từ lần trước ngươi đến đã được mười năm, có thể dùng một viên rồi. Nếu hái được linh thảo nghìn năm thì có thể đổi lấy đan dược ngươi muốn hoặc là linh thạch. Thần Nông tộc chúng ta sẽ không chiếm tiện nghi của ngươi, tuy nhiên nếu ngươi thấy cây non thì cũng phải mang về, mỗi lần ít nhất mười cây, nếu không ta sẽ lười luyện Du Hành đan.” Khương Thủy Nhiên ném một cái hồ lô nhỏ tới, hồ lô lăn lông lốc đến chân Kim Phi Dao.
Kim Phi Dao nhặt hồ lô lên, có cảm giác như bị hạ độc dược mãn tính, sau đó mỗi năm năm phải dùng giải dược một lần cho nên phải làm việc cho người. Muốn sinh tồn ở nơi không thuộc về mình thì đành phải chấp nhận buồn khổ thôi. Nói như vậy thì trên toàn bộ Độ Thiên giới, ngoài người của Thần tộc ra thì tu vi thấp nhất chính là nàng.
Tuy nhiên, nghĩ theo khía cạnh khác thì Luyện Hư kỳ dám tu luyện ở Độ Thiên giới, ngoài nàng ra còn có ai? Không biết Nhâm Hiên Chi có chạy lên không? Không đúng, hắn có gia tộc, kể cả có tới Độ Thiên giới thì chắc chắn cũng chỉ cần làm việc nhẹ. Đã có trưởng bối Đại Thừa kỳ ở đây thì những tiểu bối tội nghiệp này chạy lên có tác dụng gì?
Trong lòng nàng sinh ra một ý tưởng tà ác, có nên xuống Thần cấp giới mang Nhâm Hiên Chi lên bán cho tu sĩ Đại Thừa kỳ hay không? Loại gia hỏa có thể đi vào cái khe lấy linh thảo này hơn hẳn dùng linh thú. Linh thú ngoài Độ Thiên giới vẫn có hương vị khác với ma thú, ngay cả thần thú và thánh thú mùi cũng không giống nhau.
Suy nghĩ nửa ngày, Kim Phi Dao đột nhiên phát hiện bản thân là bảo vật a!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Vốn Thuần Lương
Chương 647: Bảo bối
Chương 647: Bảo bối