Chờ thêm mấy tháng, Kim Phi Dao nhớ tới chuyện Ân Nguyệt, liền đi tới bên cạnh Thiên trì, vừa khéo gặp Tức Nhưỡng đang ở bên hồ. Vì thế nàng liền đi qua hỏi: “Tức Nhưỡng, lần trước Ân Nguyệt có tới tìm ngươi không?”
“Đã đến, ta cho hắn một giọt Sinh Mệnh thủy.” Tức Nhưỡng ngước cằm, chậm rãi nói.
“Không phải hắn nói không cần sao? Tám phần là mang về làm hàng hóa rồi. Thứ tốt này dưới hạ giới không có.” Kim Phi Dao vuốt cằm, khẳng định nói.
Tức Nhưỡng nhìn nàng, tò mò hỏi: “Hạ giới ngoài Hoàng Tuyền Linh giới mà các ngươi nói ra còn có chỗ nào có thể sử dụng tới Sinh Mệnh thủy sao?”
“Có lẽ là mang đi ăn cũng không chừng, nghe tên rất giống như thứ có thể làm người chết phục sinh.” Kim Phi Dao ha ha cười nói.
“Không thể nào, ta không có hứng thú với nhân mệnh, ăn vào chỉ có thể biến thành cây thôi.” Tức Nhưỡng phản bác, nàng đại biểu cho thực vật, không hề hứng thú với tứ tộc cả ngày chỉ biết phá hoại chúng nó.
Nếu không phải vì cùng tồn tại thì nàng đã mặc kệ rồi.
Kim Phi Dao thần bí nói: “Ăn ngon nha, nhất là các tu sĩ tu vi cao tư chất tốt, hương vị còn ngon hơn cả loại trái cây ngon nhất của các ngươi.”
Tức Nhưỡng nhìn chằm chằm nàng, thật lâu sau mới lãnh đạm nói: “Không có chuyện gì là các ngươi không làm được.”
“Dây mây quấn chết đại thụ, cỏ dại cướp nước làm các thực vật khác bị chết, các ngươi cũng giống vậy thôi.” Kim Phi Dao nhún vai cười nói.
“… Nói dối.” Tức Nhưỡng quay đầu đi, không muốn tiếp tục thảo luận với nàng về vấn đề này.
Kim Phi Dao còn định nói gì nữa lại đột nhiên nhận được truyền âm của Hoa Uyển Ti: “Phi Dao, Lang đại nhân và Bố Dao đã trở lại, ngươi tới Bách Vị lâu một chuyến.”
“Ta có việc đi trước, ngươi cứ tiếp tục chơi đi.” Nàng nói với Tức Nhưỡng rồi đạp không mà đi.
Tức Nhưỡng đứng bên hồ nhìn thân ảnh nàng rời đi, lắc lắc đầu, thân mình nhoáng lên một cái rồi dung nhập vào trong bùn đất.
Kim Phi Dao đi đến Bách Vị lâu, rốt cục đã thấy Lang đại nhân và Bố Dao, nhìn hai người cũng bình thường, không có gì khác lúc trước. Nàng đi vào lâu, mở miệng nói: “Lang đại nhân, hai người các ngươi đi chơi lâu như vậy, có tìm được thứ tốt gì về không?”
Bố Dao bất mãn chu miệng: “Ngươi thật quá đáng, chúng ta là đi ra ngoài làm chuyện đứng đắn, vậy mà nói là đi chơi!”
“Vậy có tìm được mũi kiếm Hiên Viên kia không?” Kim Phi Dao tò mò hỏi. Nàng thực không có hứng thú với chuyện này, ngay cả mũi kiếm của mình mà còn có thể làm mất không tìm thấy, xem ra Hiên Viên tộc cũng thật ngu ngốc. Cứ như nàng, cái gì cũng mang trên người thì căn bản sẽ không xuất hiện loại tình huống này.
“Thấy, tuy nhiên nhân thủ không đủ. Hơn nữa người Hiên Viên tộc cũng phát hiện ra mũi kiếm, trở về là muốn dẫn người tới.” Bố Dao nói.
Kim Phi Dao trừng mắt nhìn, có chút kinh ngạc nói; “Hai người các ngươi là tu sĩ Đại Thừa kỳ mà còn phải trở về tìm người giúp đỡ. Mà các ngươi vừa tìm được mũi kiếm đã bị người Hiên Viên tộc phát hiện, không phải là bọn họ theo dõi các ngươi đó chứ?”
“Chúng ta là người ngu ngốc vậy sao?” Bố Dao khó chịu trừng mắt nhìn Kim Phi Dao, quay đầu lại liền nhào vào lòng Lang đại nhân, “Lang, nàng khi dễ ta, ngươi hãy làm chủ cho ta.”
“Quá khoa trương, ta lại đâu có nói gì.” Kim Phi Dao bất mãn nói thầm, nàng chỉ tùy tiện nói thôi, phản ứng của Bố Dao lúc nào cũng lớn như vậy. Thoạt nhìn giống như cố ý nhào vào người Lang đại nhân để chiếm tiện nghi vậy.
Tuy nhiên, nàng có chút kỳ quái, đi tìm mũi Hiên Viên kiếm thì liên quan gì đến nàng. Chẳng lẽ muốn lấy linh thạch? Không phải là Lang đại nhân mới đi theo Bố Dao vài năm đã cùng nhau sa đọa đó chứ?
“Bảo ta đến có việc gì sao? Nếu là chuyện Linh Lung lâu thì Lang đại nhân, ngươi cứ yên tâm, ta không hề động tới một căn phòng nào của ngươi cả. Ta chỉ ở trong sân thôi, căn bản không vào nhà.” Kim Phi Dao nghĩ một cái, liền dùng cái này để nói sang chuyện khác để bọn họ khỏi phải mở miệng muốn nàng lấy ra cái gì.
“Chưa tiến vào?” Lang đại nhân quét mắt liếc nàng một cái, không biết có phải là ảo giác không mà Kim Phi Dao có chút cảm giác hắn đang cười lạnh.
Kim Phi Dao lắc đầu: “Chưa từng tiến vào, ta chỉ ở trong sân.”
Nàng đã quên trên ghế dựa trong sân còn có mấy cái đệm ôm ra từ phòng tu luyện, hiện tại đang vui tươi hớn hở tin tưởng bản thân không để sót một sợi tóc nào trong phòng tu luyện.
“Chuẩn bị vài ngày rồi đi cùng chúng ta lấy mũi Hiên Viên kiếm.” Lang đại nhân không tiếp tục vấn đề này nữa mà ra lệnh luôn.
“Ta còn có việc, không ra ngoài được.” Kim Phi Dao vội từ chối, không nói là đi ra ngoài không có chuyện tốt gì mà nàng căn bản không thể đi được. Đi ra ngoài chắc chắn phải bung dù, đến lúc đó là chết chắc rồi. Nàng lặng lẽ liếc nhìn Bố Dao, hắn đã từng nhìn thấy ô của nàng, không biết đã nói với Lang đại nhân chưa. Lúc này Bố Dao đang lôi kéo Lang đại nhân, đầu dụi lấy dụi để lên quần áo hắn, cũng không biết là lau nước mắt hay nước mũi, không quay lại nhìn nàng một cái.
Lang đại nhân gõ gõ ngón tay vào tay vịn, nhíu mày hỏi: “Chính ngươi đã đi ra ngoài vô số lần, chẳng lẽ có cái gì không thể để ta nhìn thấy sao?”
“Không có, ta lập tức đi chuẩn bị. Nhưng chỉ có ba chúng ta ra ngoài sao?” Kim Phi Dao lập tức dõng dạc nói, ném đi thái độ cợt nhả lúc trước.
“Yêu cầu một trăm tu sĩ Hợp Thể kỳ, để tứ tộc chọn người ra, bây giờ chúng ta sẽ đi tìm Thái Hạo Diễn và những người khác.” Lang đại nhân đẩy Bố Dao ra, rũ rũ quần áo bị Bố Dao dày vò, đứng dậy rời đi. Bố Dao giống như phi tử được sủng ái, trừng mắt nhìn Kim Phi Dao một cái rồi nhanh chóng bước theo Lang đại nhân.
Kim Phi Dao ngạc nhiên nhìn hai người, không hiểu lẩm bẩm: “Hai người này rốt cục định làm gì vậy? Trước tiên bàn bạc xong việc rồi tới tìm ta là được, thế mà lại tìm ta trước rồi giờ mới đi.”
“Tám phần là vì Bố Dao đã nói chuyện cái ô với hắn cho nên hắn e chỉ cần nói ra cần đông người là ngươi sẽ trốn không ra, không tiện thu thập ngươi, vì thế liền tới đây trước, quy định ngươi luôn, để đến lúc đó xem ngươi làm sao.” Hoa Uyển Ti thật kịp thời xuất hiện phía sau nàng, vui sướng khi người gặp họa nói.
“Vậy giờ phải làm sao?” Kim Phi Dao quay đầu nhìn nàng, đây đúng là một vấn đề lớn. Vừa rồi nếu không đồng ý thì có khi còn bị soát người, như vậy thì không giấu được nữa.
Hoa Uyển Ti nghĩ nghĩ, “Ngươi đi tìm Mập Mạp nghĩ cách đi, thủ nghệ của hắn rất tốt, gia công cái ô của ngươi một chút hẳn là không có vấn đề gì.”
“Chỉ có thể như vậy, ta đi tìm hắn luôn đây.” Kim Phi Dao thở dài, cũng chỉ có thể như thế.
“Hắn cả ngày đều ở chỗ bày hàng, nơi đó có nhiều nữ tu sĩ cho hắn đùa giỡn, ngươi tới đó chắc chắn có thể tìm được hắn.” Hoa Uyển Ti chỉ ra ngoài cửa sổ, chỗ để bày hàng ở ngay bên cạnh.
Lúc Kim Phi Dao tìm được Mập Mạp trong đám người thì hắn đang ngồi xổm trước mặt một nữ hài khoảng mười một tuổi, đùa giỡn tiểu tu sĩ Hợp Thể trung kỳ này.
“Vì sao ngươi lại lạnh mặt? Ta thực sự là tới để mua đồ, chẳng lẽ ngươi không thể giới thiệu hàng hóa một cái sao?”
“Không bán cho ngươi! Tránh ra!”
“Đừng lãnh đạm như thế mà, tuy ta là Yêu tộc nhưng ở đây chỉ có hai chúng ta là nhỏ nhất, kết bạn không tốt sao?”
“Không có hứng thú!”
“Tu vi hai ta tương đương nhau, bộ dáng cũng tương đương, tuy ta trông đáng yêu hơn ngươi một chút nhưng đây không phải là vấn đề. Hai chúng ta đứng chung một chỗ không phải là Kim Đồng, Ngọc Nữ sao?”
“Cút!”
“Nữ hài phải dịu dàng một chút, ngươi vừa lạnh vừa hung như vậy không thể lừa được người khác đâu. Ngươi xem, phải thiên chân khả ái giống như ta đây này, ngay cả lúc mua hàng cũng được giảm giá rất nhiều.”
“Còn không cút đi ta sẽ cho ngươi chết!”
“Thật là hung dữ… nhưng mà ta thích!”
“Ngươi!”
Kim Phi Dao hít sâu một hơi đi qua, một cước đá vào mông Mập Mạp, sau đó ôm quyền nói với nữ hài tử mặt lạnh như băng nói: “Đồng Mộng chân nhân đừng phiền lòng, hắn không có ác ý gì đâu.”
“Ngươi biết ta?” nữ hài kia ngẩng đầu nhìn nữ nhân mặc hắc y đứng trước mặt, không nhớ là đã gặp người này trước đây.
Sau khi Kiến Thiên thành có môn quy, tứ tộc đều phái người tới giúp đỡ quản lý nhưng đại bộ phận công việc kỳ thực vẫn ném cho Hoa Uyển Ti cho nên Kim Phi Dao ngoài việc bổ thiên thì đã chuyển hẳn ra sau, thoạt nhìn giống như các tu sĩ bình thường khác ở nơi này, không ít tu sĩ tới sau còn không biết thân phận của nàng là gì. Có người còn cho rằng nàng là người hầu của Lang, còn chân chính làm gì thì lại không có người hỏi thăm.
Kim Phi Dao ngồi xổm xuống, cười tủm tỉm nói: “Có biết, ngươi là sư phụ của Trúc Hư Vô. Không ngờ lại gặp được ngươi ở đây, ngươi vẫn còn mang bộ dáng ngày trước, cả ngày lạnh nhạt. Đúng rồi, Trúc Hư Vô đã đến Hợp Thể kỳ chưa? Nếu đã lên Độ Thiên giới thì hắn hẳn là sẽ hành động cùng ngươi chứ.”
Sắc mặt của Đồng Mộng chân nhân càng trở nên khó coi, nàng lần một vòng tất cả những người quen biết nhưng vẫn không nghĩ ra người trước mắt là ai.
Nghe lời của nàng thì tựa hồ tương đối thân với Trúc Hư Vô, xem ra là bằng hữu của tiểu tử kia.
Lập tức, nàng lạnh lùng nói: “Hắn thế nào không liên quan đến ta. Ta không biết ngươi, ngươi hãy mang người của ngươi đi mau đi, hắn thật đáng ghét.”
“Hả?” Kim Phi Dao tò mò quét mắt nhìn nàng, bắt đầu theo thói quen chế nhạo: “Ngươi làm sư phụ thì đừng quá keo kiệt, dù sao hắn cũng phải lớn nha. Ngươi có thể cả đời nhỏ như vậy nhưng hắn không lớn không nhỏ như vậy rất khó coi. Nếu bé một chút thì không tìm nữ nhân cũng xong, lớn một chút thì tìm lại càng không quan hệ. Mọi việc đều đã xảy ra, kể cả có biến thành lớn thì cũng vẫn là đệ tử của ngươi, có thêm nàng dâu cũng là chuyện tốt mà. Mặc dù có cánh nhưng lại có thể đàn cho ngươi nghe, cũng là một việc thanh nhã.”
“Ngươi rốt cục là ai?” Đồng Mộng chân nhân vụt đứng lên, việc Trúc Hư Vô hư thân với Hỗn Độn thì chỉ có nàng và Trúc Hư Vô biết. Nàng căn bản không biết người trước mắt này, thế mà nàng ta lại biết chuyện Trúc Hư Vô, đến cùng là loại người nào!
Kim Phi Dao thấy nàng nóng giận liền khoát tay bảo nàng trấn định một chút, sau đó cười nói: “Có lẽ ngươi đã quên. Rất lâu rất lâu trước kia, ngươi ở Bắc Thần Thần giới đã mang theo người vây bắt một con Thao Thiết, đó chính là ta. Ta và đồ đệ ngươi có quan hệ rất tốt, loại việc này hắn đương nhiên sẽ nói với ta. Chỉ không ngờ sau khi ta tiến vào Hợp Thể kỳ ngươi lại không nhìn ra trên người ta có Thao Thiết.”
“Là ngươi!” Đồng Mộng chân nhân ngoài lần gặp Kim Phi Dao ngày ấy thì hai người căn bản không có bất luận mối liên hệ nào, ngay cả mặt còn không thấy thì đương nhiên sẽ không nhận ra nàng. Loại cảm giác ngươi không biết người khác trong khí người khác lại phi thường quen thuộc với ngươi này làm nàng cảm thấy rất không tự nhiên. Vì thế nàng liền thu hết các thứ trên đất lại, lạnh lùng xoay người rời đi.
“Lão đại, ngươi làm nàng tức giận bỏ đi làm gì?” Mập Mạp nhìn Đồng Mộng chân nhân vạch đám đông bỏ đi, thở phì phì nói.
Kim Phi Dao nghiêm nghị nói: “Người này không thể cưới về nhà. Tính tình không tốt, ngươi vẫn nên tìm Tiểu Uyển đi.”
“Lão đại, ngươi có thể thỉnh thoảng bình thường một chút không!” Mập Mạp tức giận mắng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Vốn Thuần Lương
Chương 702: Không thể cưới
Chương 702: Không thể cưới