Thật vất vả mới chờ mặt trăng lên cao bằng con sào, bầu trời thuần một màu, Ngải Thiển chỉ cảm thấy từng đợt gió lạnh lẽo xung quanh, cây hòe đung đưa vô cùng khoa trương, đầy hưng phấn.
"Nguyệt Nguyệt sư phụ, chúng ta phải vào ạ?" Ngải Thiển xoa xoa tay mình, nói.
"Ừ, lại đây." Nguyệt Ca vẫy tay với Ngải Thiển.
Ngải Thiển ngoan ngoãn đi tới.
"Sao vẫn thấy lạnh nhỉ?" Nguyệt Ca hơi không hiểu mà nói, nhưng vẫn vươn tay sưởi ấm cho Ngải Thiển.
"Con cũng không biết. Con cảm giác rất bất thường." Ngải Thiển hoang mang nói, không phải người lạnh mà là chỉ cảm thấy cái lạnh.
"Không sao." Nguyệt Ca an ủi.
"Vâng. Vậy chúng ta vào đi." Nghĩ sắp được gặp ba đại mỹ nam trong lời đồn, Ngải Thiển cũng hơi hưng phấn. Không biết bán được bao nhiêu tiền nhỉ?
"Đừng vội." Nguyệt Ca cười, kéo Ngải Thiển lại, "Chúng ta vào trong mộng."
"Hả?"
"Ừ." Nguyệt Ca cười nhạt, gật đầu, sau đó buông Ngải Thiển ra, hai tay chắp lại trước ngực tạo ra một thủ thế, ánh sáng trăng nhàn nhạt hiện ra, bao phủ lấy hai người. Không chờ Ngải Thiển kịp phản ứng hai người đã biến mất tại chỗ.
Trong căn phòng lớn nguy nga lộng lẫy, màn lụa năm màu từng tầng, bay lên theo gió, thầm nghe thì thấy có tiếng cười của nữ tử và nam nhân. Vén màn lên thì thấy một cái giường lớn xa họa đập vào mắt Ngải Thiển, qua lớp sa mỏng có thể thấy được trên giường có một nữ tử và ba nam nhân đang nằm. Nữ tử này chính là Tô Ly.
Thấy có người xông vào, ba nam tử chợt xốc mạnh rèm lên, để người xích lõa, nhìn hai người Ngải Thiển. "Các ngươi là ai? Sao lại có thể xông vào cảnh trong mơ của bọn ta?"
"Khì khì, ta tới xem các ngươi chơi NP thế nào." Một tay Ngải Thiển sờ cằm, hăng hái tràn trề mà nói. Ba nam tử này quả nhiên là mỹ nam khó gặp. Ngũ quan âm nhi lộ ra yêu khíd₪đ₪l₪q₪đnồng đậm, thật đúng là dáng dấp rất yêu nghiệt. Ừm, bọn họ vốn là yêu nghiệt mà. Đáng tiếc là còn kém xa Nguyệt Nguyệt. Chỉ có Tô Ly là chưa từng thấy diện mạo thật của Nguyệt Nguyệt hoặc Tàn Diên, mới có thể say đắm những loại hàng ở đẳng cấp này.
Nguyệt Ca bên cạnh không nói gì, lắc đầu, thanh nhã nói: "Các ngươi làm bậy như thế, quấn lấy cô nương này không buông, hôm nay còn để nàng thân mang thai của quỷ, tổn hao nhiều dương khí."
"Liên quan gì tới ngươi chứ?" Mỹ nam ở giữa nổi giận đùng đùng, nói. Hắn chính là Cua Tinh.
"Bắt đám các ngươi." Không thể nghe được người khác nói những lời như thế với Nguyệt Ca, Ngải Thiển bước lên từng bước một, trực tiếp giằng co với yêu tinh.
"Thân phận của các ngươi là gì?" Nhện Tinh bên trái có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, kéo Cua Tinh lại, bình tĩnh hỏi.
"Chúng ta à?" Ngải Thiển đắc ý giương cằm, "Chúng ta tới siêu độ cho các ngươi."
"Thật là kiêu ngạo. Đừng tưởng rằng có thể vào cảnh trong mơ của chúng ta là tài giỏi." Hòe Thụ Tinh hung hăng nói, "Ta biết các ngươi. Hôm nay các ngươi vẫn đứng dưới tán của ta."
"Cái gì? Vậy sao ngươi không nói sớm?" Cua Tinh kinh hãi.
"Ta vội đi ngủ, không chú ý." Hòe Tinh nói ra nguyên nhân.
Ngải Thiển phì cười. Thì ra là cây hòe kia chính là Hòe Tinh. Thảo nào nàng cảm thấy có cái gì đó không đúng. Nhưng Hòe Tinh này thật là ngu ngốc, bọn họ đứng đó nói nhiều thế mà hắn không phát hiện ra à?
"Ngươi cười cái gì?" Hòe Tinh lập tức thẹn quá hóa giận.
"Không có gì. Chỉ thấy yêu tinh nào đó quá ngu ngốc mà thôi." Ngải Thiển sờ sờ mũi, nói.
"Hừ, ít khua môi múa mép đi, xem ta thu thập ngươi." Hòe Tinh thiếu kiên nhẫn mà xông lên, định đối phó với Ngải Thiển.
Có điều người chưa bước ra được nửa bước đã bị định trụ, lâm vào trạng thái hóa đá.
Ngải Thiển cười khẽ, nói: "Tư thế này hơi xấu, nên đổi thôi."
Nàng vừa nói xong thì Hòe Tinh đã được khôi phục tự do, sau đó định giơ tay lên.
"Được, tư thế này được." Ngải Thiển cao hứng vỗ tay hô to.
Hòe Tinh lại bị hóa đá, tay phải giơ cao, chân trái bước ra, chân phải quỳ xuống giường, người hơi vặn vẹo.
"Nguyệt Nguyệt sư phụ, người thật lợi hại, có thể biến bọn họ thành pho tượng." Ngải Thiển chợt nịnh bợ Nguyệt Ca.
"Ừ." Nguyệt Ca gật đầu, dung túng cho ý tưởng quái dị của Ngải Thiển.
Hai con yêu tinh khác vẫn còn tự do nhao nhao nổi giận, đầu ngón tay chợt lóe lên, hai luồngd☧đ☧l☧q☧đánh sáng xanh u ám chợt đánh về phía Ngải Thiển.
Lúc sắp đánh tới người nàng, một luồng ánh sáng trắng khác vụt qua, đánh tay ánh sáng xanh trong nháy mắt.
Hao con tiểu yêu cả kinh, ánh mắt chợt lóe lên, định công kích lần nữa nhưng cũng giống Hòe Tinh, tay vừa giơ lên đã bị hóa đá.
"Được, thật tốt quá." Ngải Thiển vỗ tay, đắc ý nhìn ba con tiểu yêu đều bị định trụ.
Từ đầu tới cuối Tô Ly chỉ ngơ ngác ngồi trên giường, không biết phải làm sao.
"Cô nương, không sao." Ngải Thiển nói với Tô Ly.
Nguyệt Ca đọc quyết với ba con tiểu yêu, chúng biến mất ngay lập tức.
Ngải Thiển tò mò hỏi: "Người làm gì bọn chúng vậy?"
"Thu." Nguyệt Ca hờ hững nói.
"Quỷ thai trong bụng cô nương này thì sao? Làm sao bây giờ?" Ngải Thiển tò mò hỏi.
"Đừng lo. Ba yêu quái kia đã biến mất thì quỷ thai cũng tự nhiên biến mất."
"Ồ, vậy ạ." Ngải Thiển gật đầu, quay lại nhìn Tô Ly vẫn đang trong trạng thái đờ đẫn.
"Chúng ta đi thôi. Trong mộng, nàng ta sẽ không nhớ ra chuyện ban ngày. Đợi nàng ta tỉnh lại rồi chúng ta tính tiếp." Nguyệt Ca kéo Ngải Thiển.
Ánh sáng trắng lóe lên, Ngải Thiển phát hiện ra bọn họ đã đứng trước phòng Tô Ly, ánh trăng như nước, chiếu lên quang cảnh yên tĩnh xung quanh.
"Màn đêm vừa buông xuống không lâu, chúng ta cứ chờ vậy ạ?" Ngải Thiển hỏi.
"Ừ. Con muốn chơi gì?" Nguyệt Ca hỏi, để Ngải Thiển ngồi lên chân mình.
Ngải Thiển vòng tay qua cổ Nguyệt Ca rất tự nhiên, miễn cưỡng nói: "Con muốn ngủ."
"Ngủ đi." Nguyệt Ca ôm chặt Ngải Thiển, cưng chiều nói.
"Vâng." Mang theo sự mơ màng nồng đậm, Ngải Thiển mơ hồ trả lời, rất rõ ràng là đã đi gặp Chu Công đại nhân.
Nguyệt Ca chỉ lẳng lặng nhìn nàng, cằm đặt lên đỉnh đầu nàng. Vầng trăng trên trời cũng nhìn xuống hai người đang ôm nhau.
Đêm dần trôi, chẳng mấy chốc bầu trời đã sáng lên. Tiếng gà gáy ngân nga đầu tiên vang lên.
Ngải Thiển đã mở đôi mắt tràn đầy lanh lợi ra, duỗi lưng một cái, thoải mái nói: "Trời đã sáng rồi, không phải chúng ta có thể..."
"Hình như cô nương còn chưa dậy." Nguyệt Ca cười khẽ, nói.
"Ừ, còn phải đợi ạ?" Lập tức, Ngải Thiển buông thõng hai vai.
"Đừng vội." Nguyệt Ca an ủi.
Dứt lời, cánh cửad☩đ☩l☩q☩đphòng bỗng mở ra. Tô Ly nhìn bọn họ với vẻ mặt vui mừng: "Tốt rồi, các huynh còn ở đây thật."
Ngải Thiển vội đứng lên khỏi người Nguyệt Ca, cười tủm tỉm nhìn Tô Ly.
Tô Ly bước ra khỏi phòng, quỳ bụp một cái trước mặt Nguyệt Ca: "Cảm ơn đại tiên, cảm ơn đại tiên..."
Lời nói rối loạn, không biết phải làm sao để bày tỏ lòng cảm kích của nàng.
"Không cần." Nguyệt Ca hờ hững nói, mi tâm hiện lên sự không đau khổ không vui vẻ.
"Có phải sau này tiểu nữ cũng sẽ không..." Tô Ly ngẩng lên, mái tóc rối bù. Trong giấc mơ tối qua, nàng nhớ rất rõ rằng ba con yêu quái đã biến mất, thật tốt quá.
"Sau này nàng sẽ không bị quấy nhiễu nữa." Nguyệt Ca nói ngắn gọn.
"Aiz..." Ngải Thiển bỗng thở dài một hơi thật to.
Hai người cùng quăng ánh mắt về phía Ngải Thiển.
Ngải Thiển bày ra vẻ mặt đáng tiếc: "Đáng tiếc quá, sau này không có nhiều mỹ nam chơi NP với tỷ rồi."
"Gì?" Tô Ly nghi ngờ hỏi.
"Không có gì." Nguyệt Ca vội vàng ngăn cản.
Tô Ly cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: "Tiểu nữ không cách nào báo đáp đại ân đại đức của đại tiên, chỉ có thể dâng chút tiền bạc để tỏ lòng thành."
"Được, vậy là đủ rồi." Ngải Thiển híp mắt lại, nói.
Tô Ly hơi lúng túng nhìn Nguyệt Ca.
Nguyệt Ca thản nhiên gật đầu.
"Đại tiên chờ chút, tiểu nữ về phòng lấy." Dứt lời, Tô Ly đứng lên.
Ngải Thiển cứ chờ đợi như vậy để xem rốt cuộc Tô Ly này chủ động đưa cho bọn họ thứ gì. Nàng tò mò tới mức căng thẳng.
Không bao lâu sau, Tô Ly quay lại, tay cầm một hộp gỗ tử đàn.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Sủng Đồ Nhi Yêu Nghiệt
Chương 87
Chương 87