DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kiếp Tam Sinh! Thầy Trò Ba Kiếp
Chương 6: Kiếp thứ hai – không nhớ (3)

Từ khi nàng tỉnh lại cho đến nay cũng đã tròn vẹn một ngàn năm, nhưng chưa bao giờ nàng cảm thấy thật sự vui vẻ. Cái gì cũng không nhớ, cái gì cũng không biết, mỗi ngày đều suy nghĩ rốt cuộc trước kia nàng là người ra sao, sống như thế nào, đã thân với ai, tại sao lại mất trí nhớ, rốt cuộc trong trận chiến Thiên Ma năm ấy đã xảy ra những chuyện gì? Nhưng cho dù có tự hỏi bao nhiêu lần nàng cũng không thể tìm ra được câu trả lời. Ngày qua ngày nàng luôn sống trong những câu hỏi không lời giải đáp, trái tim luôn luôn có cảm giác trống trãi một cách lạ thường.

Phụ quân nàng vì muốn cho nàng khuây khỏa đã khuyên nàng xuống trần gian dạo chơi. Cũng nhờ đó mà mới có một màn nhận đồ đệ này.

Mấy năm nay sống dưới trần gian có lẽ chính là những tháng ngày vui vẻ nhất của nàng, chí ích nàng đã không còn cảm giác trống trãi cô đơn như lúc trước. Chỉ là nàng cũng không thể ở lại trần gian lâu được, vì trách nhiệm bắt buộc nàng phải trở về Thiên Giới. Nhưng nàng thật sự là không yên tâm để đồ đệ Tử Ngọc của nàng ở lại trần gian một mình đơn độc. Tử Ngọc tuy đã tu được tiên cốt nhưng thân xác vẫn là phàm nhân, còn phải trãi qua thiên kiếp mới có thể phi thăng thành tiên. Nếu nàng cố đưa y lên thiên Giới chỉ sợ sẽ làm ảnh hưởng đến kiếp số tu đạo của y, như vậy cũng không tốt lắm.

Có điều so với sự lo lắng của nàng thì Tử Ngọc lại có vẻ rất bình tĩnh, bộ dạng giống như đang nói mọi chuyện không liên quan đến ta. Khi nàng nói muốn trở về Thiên Giới thì y cứ nhất quyết đòi cùng đi theo nàng, ngữ khí kiên định như vậy thật khiến nàng bối rối không biết chọn lựa ra sao.

– Sư phụ, sau này không có con thì ai sẽ làm điểm tâm cho người.

Vẫn cái vẻ mặt lạnh lùng đó nhưng lúc nào cũng nói trúng tâm tư của nàng. Từ khi ăn thức ăn do đồ đệ làm nàng thật sự không thể ăn các loại thức ăn khác nữa. Tuy thần tiên không ăn vẫn có thể sống nhưng nếu không có đồ đệ làm điểm tâm cho nàng ăn thì cuộc sống của nàng sẽ rất vô vị. Cho nên, nàng quyết định sẽ đưa y cùng lên Thiên Giới, cùng lắm là nàng sẽ gặp Ti Mệnh Tinh Quân trò chuyện một chút về việc lịch kiếp của đồ đệ thôi, nàng tin ông ta sẽ vì nể mặt nàng mà không làm khó đồ đệ của nàng.

Có điều khi nàng đến tìm Ti Mệnh Tinh Quân hỏi chuyện lịch kiếp của đồ đệ thì chỉ nhìn thấy một trang giấy trắng. Hỏi nguyên nhân mới biết hóa ra là từ khi nàng nhận Tử Ngọc làm đồ đệ thì mệnh cách của y đã sớm bị ảnh hưởng hoàn toàn thay đổi. Vốn dĩ y sẽ phải sống làm người phàm trần cho đến hết kiếp này, nhưng vì sự nàng nhận y làm đồ đệ rồi dẫn dắt y vào con đường tu tiên vô tình làm thay đổi lớn trong mệnh cách của y. Xem ra số mệnh của y vì nàng mà đã có sự thay đổi không hề nhỏ, không biết đó là tốt hay là xấu nữa. Nàng  chỉ còn cách hối lộ cho Ti Mệnh Tinh Quân một ít để khi ông ta viết mệnh cách cho y sẽ nhẹ tay một chút, không quá làm khó cho đồ đệ của nàng. Thân làm sư phụ nàng cũng nên vì đồ đệ lo lắng một chút cũng là lẽ hiển nhiên mà.

Nhờ có sự xuất hiện của đồ đệ Tử Ngọc mà cuộc sống của nàng trên Thiên Giới cũng có nhiều màu sắc hơn, không còn phải chịu cảnh cô đơn một mình trong Thiên Vấn Cung to lớn này. Đồ đệ này của nàng nhìn bề ngoài thì có vẻ lạnh lùng nhưng bên trong lại có một trái tim rất ấm áp và chu đáo, cho dù nàng chưa nói gì y vẫn biết nàng muốn gì cần gì, cảm giác được đồ đệ chăm sóc thật không tồi chút nào, dần dần nàng lại càng lười hơn, mọi việc cứ để đấy cho đồ đệ lo còn nàng ngày ngày chỉ biết hưởng thụ, một ngón tay cũng không cần động.

Vài năm sau đó đồ đệ của nàng thuận lợi vượt qua lôi kiếp tu thành tiên thân, thoắt cái liền phi thăng thành tiên khi chỉ mới mười tám tuổi, so với nàng năm đó chỉ có hơn chứ không kém. Đây thật sự là một chuyện đáng vui mừng, thật sự là danh sư xuất cao đồ mà.

Tuy nhiên cái tính cách trong nóng ngoài lạnh đó vẫn không chịu thay đổi, có biết bao tiên nữ chết mê vì y mà y cũng không chịu quan tâm, cứ một mặt lạnh lùng từ chối tất cả khiến biết bao tiên nữ đau lòng không thôi. Nàng biết nhưng chỉ có thể thở dài cảm thán: Duyên phận chưa đến, không thể ép.

Nhìn cái bản mặt ngày nào cũng trưng ra vẻ lạnh lùng, trên mặt lúc nào cũng in dòng chữ “Chớ lại gần” đó thật khiến nàng sầu não không thôi, tình duyên thì không có, đến cả bằng hữu cũng ít ỏi, ngày ngày chỉ biết ở trong Thiên Vấn Cung hết tu luyện lại chăm sóc, ý quên là hầu hạ nàng thì không biết đến bao giờ y mới có thể mở rộng trái tim mình đây.

Dạo gần đây Thiên Mộ Tư thường hay lui tới Thiên Vấn Cung cùng nàng trò chuyện, thỉnh thoảng cũng có một vài bằng hữu thân thiết của nàng qua lại. Nghe mấy người họ nói là trước kia nàng cùng Thiên Mộ Tư từng có một đoạn tình sử, nghe vậy nàng cũng chỉ mỉm cười cho qua, nàng nay đã không nhớ gì thì những chuyện trước kia nên cho qua, cùng lắm là lại bắt đầu một lần nữa. Nàng thì vui vẻ trò chuyện cùng bằng hữu nhưng có vẻ như đồ đệ Tử Ngọc lại không mấy hòa hợp với các bằng hữu của nàng, nhất là đối với Thiên Mộ Tư, mỗi lần Thiên Mộ Tư đến Thiên Vấn Cung thì Tử Ngọc lúc nào cũng mặt hàm hằm lạnh lùng đến ghê rợn ngồi cạnh nàng và Thiên Mộ Tư. Đôi lúc nàng thật không hiểu rốt cuộc Tử ngọc và Thiên Mộ Tư có khúc mắc gì mà lại luôn có vẻ đối địch nhau như vậy, cũng chẳng biết Tử Ngọc đang suy nghĩ gì nữa, thật khó hiểu mà.

Nhìn rượu trên bàn đã hết, nàng liền viện cớ đi lấy thêm rượu rời khỏi để lại không gian cho hai người nói chuyện. Thiết nghĩ nếu có khúc mắc gì thì cứ để cho hai người họ từ từ  trò chuyện cũng rất ổn.

Đọc truyện chữ Full