Có nghĩ trăm nghìn lần cũng không thể lý giải được chuyện này thì suy nghĩ nhiều cũng vô ích. Nghi Huyên không suy nghĩ nữa mà chuyên tâm vào việc tìm kiếm những đệ tử kia. Nhưng đúng như Lạc Kiến Hoài nói, Lục Hư Thánh sơn quá rộng lớn, cây cối lại rậm rạp sum suê, có thi triển thuật Ngự Phong đi tìm cũng vô dụng. Cô đi bộ một lúc lâu vẫn không tìm thấy bất cứ ai. Cô lo lắng cho bệnh tình của Thương Hàn nên đành hậm hực dừng bước, xoay người trở về.
Đến khi về đến nhà Lục Tín bỗng thấy mọi người đứng đầy trong nhà, nhìn thấy cô bình yên trở về thì đều vui mừng. Sự quan tâm như vậy khiến Nghi Huyên có phần xấu hổ. Hàn huyên một hồi cô mới quay về phòng ở.
Vừa vào phòng đã thấy Thương Hàn tỉnh dậy rồi, và đang ngồi thiền. Nhìn tư thế hắn ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt bình thản, chắc là đã khá hơn nhiều. Nghi Huyên thả lỏng người, định đi qua, ánh mắt vừa hạ xuống bỗng thấy cô bé con lúc trước cũng đang ở trong phòng. Bây giờ nó đang ngồi xổm trước giường, chống má ngửa mặt lên nhìn Thương Hàn.
Nghe thấy tiếng người tới gần, cô bé đứng lên, chạy đến cạnh Nghi Huyên kéo tay cô hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, sao đại ca ca này lại không để ý đến muội ạ? Muội nói với huynh ấy rất lâu mà huynh ấy không đáp lại.”
Nghi Huyên phì cười, cái gì mà “Đại ca ca” chứ, phải là đại bá mới đúng. Cô cười nói với cô bé kia: “Huynh ấy không nghe thấy muội nói đâu. Nếu muội muốn nói gì thì viết vào lòng bàn tay huynh ấy, huynh ấy sẽ biết.”
Cô bé vừa nghe xong vội vàng quay người chạy lại trước giường, vừa định kéo lấy tay Thương Hàn thì bỗng bị một luồng sức mạnh vô hình đẩy ra. Cô bé quay đầu nhìn Nghi Huyên, hai mắt đã rưng rưng.
Nghi Huyên càng thêm buồn cười, vội vàng giải thuật Kính Giới, nói: “Được rồi được rồi.”
Cô bé nửa tin nửa ngờ chìa tay ra kiểm tra thử, quả nhiên vùng bảo vệ đã biến mất, toe toét cười mà nắm lấy tay Thương Hàn.
Nhưng ngay lúc này Nghi Huyên bỗng nhớ ra vấn đề quan trọng, cấp tốc hô lên: “Cẩn thận!”
Chỉ thấy Thương Hàn mở mắt ra, trở tay bắt lấy tay cô bé, dùng sức nhấc lên, ấy vậy mà cô bé con kia bị nhấc bổng lên. Nghi Huyên bước vội đến, một tay ôm lấy cô bé, tay kia nắm cổ tay Thương Hàn: “Còn không buông tay!”
Lời vừa ra khỏi miệng Nghi Huyên đã thấy hối hận, hắn không nghe thấy nói cũng vô ích, chi bằng bóp mạch môn của hắn buộc hắn buông tay ra còn hữu hiệu hơn. Nhưng Thương Hàn tựa hồ như hiểu được mà thả tay ra. Nghi Huyên thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô bé kia kinh hoàng như sắp khóc, ngay tức thì cô đánh nhẹ lên cánh tay Thương Hàn hai cái, nhằm dỗ cô bé: “Đừng khóc đừng khóc, là đại bá kia không ngoan, tỷ thay muội đánh hắn!”
Hành động như vậy làm Thương Hàn không vui, hắn nắm chặt tay cô hỏi: “Làm gì vậy?”
Nghi Huyên đành phải buông cô bé xuống, nắm lại tay hắn, đang định biểu lộ thân phận, nhưng chữ “Nghi” còn chưa viết xong, Thương Hàn đã chen ngang nói: “Ta biết là muội. Làm gì vậy?”
Nghi Huyên lại đành phải viết một lần nữa, kể đơn giản chuyện sống nhờ ở đây cho hắn biết, còn nói kể thêm về chuyện cô bé này. Thương Hàn nhíu mày, cũng không nói gì. Nghi Huyên dút khoát kéo tay hắn qua, bảo cô bé kia viết.
Cô bé sợ hãi nhìn sang Thương Hàn rồi lại nhìn Nghi Huyên, lâu sau mới can đảm viết xuống lòng bàn tay hắn. Cô thấy con bé viết từng nét một mới nhớ ra, trẻ con tuổi này có lẽ chưa biết hết mặt chữ, đúng là làm cô bé kia khó xử rồi. Vất vả mới viết xong, cô bé ngẩng mặt cười, nhanh nhẹn thoải mái chạy ra ngoài.
Nghi Huyên lòng đầy tò mò, viết xuống tay Thương Hàn: viết gì vậy?
Thương Hàn than một tiếng, nói: “Lục Tiểu Oanh.”
“Ồ, hóa ra là tên.” Nghi Huyên chăm chú nhìn Thương Hàn chốc lát, cười nhạo: “Con bé chỉ nói cho mỗi huynh thôi đó, chẳng ngờ sư huynh cũng được trẻ con yêu mến cơ đấy.”
Thương Hàn đương nhiên không biết cô đang nói gì, cũng không bận tâm, chỉ hỏi: “Đi đâu vậy?”
Nghi Huyên lại nhớ tới chuyện lúc nãy, trong lòng tức giận nhưng nghĩ có tố giác với hắn cũng vô ích nên chỉ viết hai chữ “Tìm người”. Câu trả lời lại làm Thương Hàn nhíu mày. Hắn lật tay cầm tay cô, nhưng không nói câu gì. Nghi Huyên chờ mãi không thấy hắn buông tay, lòng bỗng run lên, má hơi đỏ lên. Cô hơi dùng sức rút tay về, nói thầm: “Nắm chặt thế làm chi…”
Thương Hàn thấy cô rút tay ra thì mới mở miệng nói: “Đạo hạnh không cao thì đừng chạy lung tung khắp nơi. Vừa không tìm được người mà có khi còn lạc luôn.”
Nghi Huyên vừa nghe vậy thì cả giận: “Nói cái gì? Có ý gì? Đạo hạnh ta không bằng huynh nhưng dù sao vẫn tự bảo vệ được mình! Bảo gì mà lạc mất, ta vô dụng đến thế sao?…” Cô đang oán giận thì bỗng nhiên không nói nữa. Lại tỉ mỉ nghĩ cẩn thận lại, những lời hắn nói tựa như đang lo lắng cho cô vậy. Cô sướng âm ỉ, nhưng ngoài miệng lại nói: “A, ta biết rồi. Huynh sợ ta bỏ mặc huynh, không ai chăm sóc hầu hạ huynh phải không. Ha ha, thế nào, không có ai bên cạnh huynh, nên sợ sao, lo lắng sao?”
“Ta đói.” Thương Hàn nói.
Câu này làm đứt phựt lời Nghi Huyên, cô thở dài: “Ôi, mình nói câu “hầu hạ” làm chi, quả nhiên ứng nghiệm…” Cô nhớ Lục Tín từng đưa trà bánh tới, liền xoay người đến bàn lấy. Nhưng dể cả buổi nên trà bánh đã nguội ngắt. Nghĩ hắn chưa khôi phục vị giác lại còn bắt hắn ăn đồ lạnh, thì thật đáng thương. Hiếm khi hắn có khẩu vị, thì cố mà làm cho hắn ăn đi. Cô tự nhủ vậy, xong lập tức đến cạnh hắn, viết xuống lòng bàn tay hắn chữ “Chờ”, rồi ra ngoài.
Nghi Huyên tìm Lục Tín nói muốn mượn phòng bếp. Lục Tín là chủ nhà nên chẳng muốn cô động tay làm. Nhưng cô cứ kiên trì nên hắn đành đồng ý. Đến khi vào nhà bếp, Nghi Huyên mới thật sự tin “Vạn vật sung túc ấm no” như lời Lục Tín nói lúc trước.
Trong phòng bếp, có đủ loại rau củ quả và thịt gia cầm, cần gì có nấy, bất kể mùa màng. Xuân duẩn thu ngẫu, hạ cố đông quỳ – Măng mùa xuân ngó sen mùa thu, nấm mùa hạ hoa quỳ mùa đông, chất đầy trong tủ, lại càng không nói đến lúa mạch cùng hạt kê.
Quả đúng là thế ngoại đào nguyên, nơi trù phú của thần tiên. Nghi Huyên thầm khen ngợi, rồi bắt tay vào làm cơm.
Thương Hàn bệnh lâu mới khỏe hơn chút, bụng dạ còn yếu, không nên nấu quá nhiều. Nghi Huyên lấy hai ba quả hạnh đào, bỏ vỏ băm nhuyễn, rồi trộn với gạo tẻ nấu nhừ thành cháo. Rồi lại thấy ăn mỗi cháo cũng nhạt nhẽo, mà hắn dù không nếm được vị nhưng vẫn nhai tốt nên cô chọn một miếng măng xuân, nghĩ cách chế biến. Lại nói tiếp là đêm qua hắn bị lạnh, nếu thả chút vị cay vào chắc cũng có thể trừ khí lạnh. Cô nghĩ ra thực đơn rồi cắt măng thành những miếng nhỏ, cho vào nồi luộc chín. Rồi bắc chảo lên, chuẩn bị rang cay với mỡ.
Ngay khi một tay cô cầm quả ớt, bên tay kia cầm lọ hạt tiêu đứng cạnh bếp, chờ chảo nóng thì bỗng thấy bản thân mình hình như đã quá quan tâm chăm sóc, tự nhiên lòng thấy quẫn bách xấu hổ. Vị giác của hắn không còn, mà cô lại quá dồn tâm sức vào nó như vậy thì có ý nghĩa gì? Vì sao cứ là chuyện của hắn, dù cô không tình nguyện nhưng vẫn quan tâm, vẫn để ý như vậy? Lẽ nào cô thực sự…
Cô không dám nghĩ tiếp nữa, cấp tốc dừng ngay ý nghĩ trong đầu lại, cũng vừa lúc chảo nóng, cô tranh thủ rắc thứ trong tay vào chảo. Nhưng lòng cô đang hoảng, tay bỗng nghiêng một cái thế là hơn nửa lọ tiêu đổ xuống chảo. Cô kinh hãi kêu lên một tiếng, nhưng đã muộn. Chảo dầu sôi nóng, chỉ nửa phút đã tỏa ra hương cay nồng khắp phòng. Cô vốn định làm lại nhưng lại nghĩ: dù sao hắn cũng không cảm nhận được mùi vị. Mà đáng ra không cần phải cẩn thận tỉ mỉ như vậy, chỉ cần bình tĩnh làm là được rồi. Cô gật đầu tự nhủ vậy, không tính làm lại nữa. Cô bỏ quả ớt cùng lọ hạt tiêu xuống, để lại chảo dầu cay xè đó, cho những miếng măng đã thái sẵn vào chảo, đảo qua một chút, rồi thêm chút muối vào cho đủ vị, sau cùng rắc một ít vừng lên trên, vậy là đã hoàn thành.
Xong xuôi cô múc ra chiếc đĩa rồi ngửi ngửi, hương đồ ăn cay nồng vừa kích thích vị giác lại cực kì mê người. Vừa hay cháo cũng đã chín, cô lấy ra một bát. Tìm cái khay bưng cháo cùng đĩa thức ăn trở về phòng.
Trong phòng, Thương Hàn đã ngồi đợi trước bàn từ lâu. Cô dọn đồ ăn lên, kéo tay hắn, viết xuống hai chữ “Cháo”, “Măng”. Hắn gật đầu, chỉ nói: “Múc cho ta.”
Nghi Huyên đã sớm đoán như vậy, nhận mệnh mà cầm bát cháo lên, múc một thìa, thổi thổi chút rồi đưa tới môi hắn. Hắn nuốt xuống, cũng chẳng nói thêm gì, làm Nghi Huyên hơi mất mát.
“Tay nghề của muội được lắm đó…” Cô khe khẽ nói, rồi gắp một miếng măng cho hắn.
Hắn ngậm vào mồm, nhai nhẹ nhàng, nhưng bỗng nhiên sắc mặt đại biến. Hắn quay đầu nhè miếng măng ra, ho khan liên tục.
Nghi Huyên còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, ngay lúc đang kinh ngạc thì hắn đã túm chặt lấy cô, thình lình lôi đến trước ngực. Chẳng bàn đến chuyện hắn mạnh tay hay không, chỉ riêng cái tư thế này cũng đủ làm Nghi Huyên cảm thấy nguy hiểm.
Hắn ho nhẹ, hơi giận nói: “Không được đùa bỡn ta.”
Nghi Huyên chột dạ, đang định xin lỗi, nhưng vừa giương mắt lên thì thấy hai má hắn đỏ bừng, hai tròng mắt rưng rưng, đôi môi đã hơi sưng lên. Mặc dù đôi mày nhíu chặt đầy nghiêm túc, nét mặt thịnh nộ, nhưng cái dáng vẻ này rõ điềm đạm đáng yêu à. Cô nhịn không được mà phì cười, bỗng thấy hả hê khắp người.
Thấy cô không đáp lại, hắn lại càng hờn giận hơn, kéo thẳng cô dậy, bàn tay khẽ lật, vặn cánh tay cô ra sau, dùng sức ép cô. Nghi Huyên ăn đau, vội vàng xin tha thứ: “Muội sai rồi! Muội sai rồi! Là muội sai được chưa! Muội không cố ý mà, chẳng may run tay thả hơi nhiều ớt mà thôi…”
Nhưng đúng lúc này, hai người bỗng phát hiện ra một điều. Thương Hàn buông lỏng tay, thả Nghi Huyên ra, sửng sốt nói: “Vị này…”
“Huynh cảm nhận được vị rồi sao?” Nghi Huyên cũng quên luôn chuyện vừa rồi, lòng mừng rỡ hỏi hắn.
Để chứng thực, cô cầm bánh ngọt đưa Thương Hàn ăn thử. Thương Hàn hiểu ý, cắn một miếng, rồi lại lắc đầu.
“Không vị?” Nghi Huyên khó hiểu, “Lẽ nào chỉ có thể cảm nhận được vị cay sao? Vậy là sao chứ?”
Thương Hàn hình như cũng hơi thất vọng, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều thêm. Hắn lần mò ngồi xuống, nhịn không được lại ho khan vài tiếng. Hắn cau mày, tức giận nói với Nghi Huyên: “Nước.”
Nghi Huyên áy náy, rót nước trà cho hắn. Đợi hắn uống xong, mới nắm tay hắn, thành thật viết: “Không phải cố ý đâu. Xin lỗi.”
Thương Hàn im lặng một lát mới nói: “Nếu còn lần sau, tuyệt đối không tha.”
“Lắm chuyện nha, làm chi mà như thâm cừu đại hận thế…” Nghi Huyên lập tức phàn nàn.
Lúc này hắn lại giương tay lên, đánh một cái lên cánh tay cô. Nghi Huyên ‘úi’ lên một tiếng, tức giận: “Không phải nói lần sau sao, giờ lại đánh người ta! Người ta cũng xin lỗi rồi!” Cô vừa nói vừa viết xuống lòng bàn tay hắn tám chữ lớn “Nói không giữ lời, cấm được đánh”.
Thương Hàn khẽ hừ một tiếng, nói: “Đây là trả lại muội lúc nãy đánh ta.”
Nghi Huyên nghĩ chút mới phản ứng lại được, chẳng lẽ là cái chuyện lúc trước cô làm bộ “đánh” hắn để dỗ cô bé kia sao? Cái gì thế! Cô chỉ “nhẹ nhàng” làm cho có mà thôi. Thế mà cũng bị tính là đánh sao?!
Cô quan sát vẻ mặt nghiêm túc của người đàn ông trước mặt, vô lực tự nói: “Có cần phải chấp nhặt thành như vậy không hả!”
——————————
Lời của tác giả:
Tôi nói rồi, bản chất truyện này là phổ cập khoa học, cho nên cứ đọc hết chương đi rồi sẽ công bố một tiêu đề khoa học với mọi người, đó chính là:
Cay không thuộc về vị giác!
Dưới đây xin mời Duy Cơ Bách Khoa! —— Cay là một trong năm vị, nhưng thựa ra chỉ là chất hóa học (ví dụ như chất capsaicin trong ớt, xeton trong gừng, chất cồn trong gừng) kích thích tế bào, tại đại não hình thành cảm giác cháy nóng, chứ không phải là vị giác, cho nên đó không phải là cảm nhận của vị giác, mà là một loại cảm giác đau. Vì thế cho dù là đầu lưỡi hay bất cứ bộ phận nào trên cơ thể, chỉ cần có dây thần kinh là có thể cảm nhận được vị cay.
[Na Chích: Ngươi đây là đang nghiên cứu khoa học sao?! Đây là văn tiên hiệp nhé đừng có mà lạc đề nhá!]
[Hồ Ly: 囧~]
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Xuân Vô Tình
Chương 9
Chương 9