Edit: Na Na
Sau khi Nghi Huyên vào Chân Hư cảnh, vẫn chưa đi thăm quan xung quanh, nên đây là lần đầu tiên đến trấn Tây. Ở đây, có vài nguồn suối chảy từ núi xuống hợp thành một cái hồ. Bây giờ đang là tiết tháng Ba nên hai bên bờ liễu rủ xanh mướt, hoa tươi nở rực rỡ. Dưới sắc mưa mờ ảo lại càng thêm lãng mạn đầy thi vị. Đối diện hồ nước dựng một loạt căn lều làm từ trúc xanh, trên nóc lợp lá chuối, trông vừa đẹp mắt vừa độc đáo. Dưới những mái lều đặt bàn ghế bằng trúc, bày tiệc rượu lên đó. Nam nữ trong trấn đều đến bữa tiệc từ sớm, và lúc này đang cười nói ăn uống vui vẻ.
Thấy Nghi Huyên và Thương Hàn đến, mọi người đều đứng dậy chào đón, rồi kéo bọn họ ngồi xuống. Nghi Huyên lúc đầu hơi xấu hổ, nhưng thái độ mọi người rất thân thiện nên cô cũng dần bình tĩnh lại. Thực ra cô đói bụng từ lâu, nhìn thấy bàn tiệc đầy ắp cao lương mỹ vị, cô khách sáo một chút rồi cầm miếng bánh gần mình nhất ăn. Vừa cắn một miếng thấy mềm nhuyễn, chua chua ngọt ngọt rất ngon miệng, thậm chí còn toả ra hương rượu thơm mát. Cô khen một câu rồi hỏi cô gái ngồi cạnh: “Đây là bánh gì vậy?”
Cô gái nhìn thoáng qua, cười nói: “À, đây là bánh rượu nếp. Nếu cô nương thích, tôi sẽ làm cho cô.”
“Không cần đâu, dạy tôi làm là được.” Nghi Huyên cười nói.
“Được.” Cô kia gật đầu đồng ý, lại duỗi tay chỉ sang một vị phu nhân cách đó không xa, “Thực ra nếu cô nương thích làm bánh, thì chi bằng hỏi Vương tẩu tử bên kia ấy. Tẩu ấy giỏi trù nghệ nhất trong chúng tôi.”
“Ừ.” Nghi Huyên đáp, lại cầm một miếng bánh khác, lần này không phải để mình ăn, mà là đưa cho Thương Hàn. “Đói không, có muốn ăn một cái không?” Nghi Huyên hỏi.
Thương Hàn không nói câu nào, chỉ nhận lấy cái bánh, từ từ ăn. Nghi Huyên cười nhìn hắn, trong lòng thấy tiếc nuối vì hắn không nếm được vị của chiếc bánh, bởi vậy không khỏi nói: “Bánh này có vị ngọt hơi chua chút, rượu nếp rất thơm ngon…”
Thương Hàn nghe vậy, khoé môi nhẹ nhàng cong lên, nhưng vẫn không nói lời nào, chỉ gật đầu.
Cô gái kia thấy vậy, ghé sát vào Nghi Huyên cười nói: “Thật là một đôi uyên ương ân ái nha. Xem ra học làm bánh cũng vì anh ta đây.”
Nghi Huyên lại hoảng sợ, vội giải thích: “Không đâu, đây là sư huynh tôi. Tôi học làm bánh là vì sở thích thôi, không phải vì huynh ấy.”
“Sao hoảng lên vậy, mặt cũng đỏ lên rồi kìa.” Cô gái kia liếc Thương Hàn rồi nói: “Nam nữ yêu nhau là chuyện rất bình thường nhỉ? Sư huynh thì sao, chẳng lẽ không thể yêu?”
“Tôi…” Nghi Huyên cũng liếc nhìn Thương Hàn, thấy mặt hắn lãnh đạm thì lòng cũng bình tĩnh hơn chút, sau đó phản bác lại cô kia, “Tôi chỉ phụng mệnh sư môn chăm sóc sư huynh thôi, chứ đâu phải vì chuyện kia.”
Cô gái kia kéo tay Nghi Huyên, nói: “Được rồi, coi như là tôi đường đột. Nhưng mà cô nương, hôm nay là ngày Thượng Tị, đừng để lỡ mất duyên tốt nhé.”
Lúc này Nghi Huyên mới nhớ ra tập tục lễ Thượng Tị, nâng mắt nhìn lên thấy trong bữa tiệc có rất nhiều nam nữ, có đôi dựa sát vào nhau, có đôi thầm thì âu yếm trông rất tình cảm. Cô không thể làm gì khác ngoài cúi thấp đầu, chuyên tâm ăn uống.
Cô gái kia cười đẩy cô một cái, “Cô nương ngốc này, sao phải xấu hổ?”
Nghi Huyên cười khan vài tiếng, chuyển trọng tâm câu chuyện: “Bánh này cũng ngon thật, là bánh gì vậy?”
Cô kia che miệng cười nói: “Thôi thôi, không đùa cô là được.”
Nghi Huyên thấy cô gái kia không nói nữa thì thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, người phụ nữ qua mời bọn họ lúc nãy, bưng bầu rượu tới cười nói: “Đây là rượu nếp mới, cô nương nhất định phải nếm thử.” Nói rồi rót cho Nghi Huyên một chén, sau đó nhìn qua Thương Hàn, hỏi Nghi Huyên: “Vị tiểu ca này bị thương ra sao? Có kiêng rượu không?”
“Vết thương còn chưa lành, không thể uống rượu. Đa tạ.” Nghi Huyên đáp.
“Vậy cô nương uống thêm vài chén nhé.” Người phụ nữ kia vừa đặt bầu rượu xuống, lại có mấy thiếu nữ cầm lẵng hoa đi tới, tươi cười vây quanh Nghi Huyên, nói là muốn cài hoa cho Nghi Huyên. Nghi Huyên cũng không tiện từ chối ý tốt của các cô ấy, nên đành để họ cài lên. Đợi đến khi cài hoa cải, hoa phong lan, cỏ Đường Lê xong thì họ mới thôi, sau đó lại ngồi xuống cạnh cô, vừa nói cười vừa mời rượu.
Nghi Huyên bỗng nhớ tới đám tỷ muội ở Dịch Thuỷ đình, ngày xưa các cô thường tụ họp vui đùa với nhau. Nhưng mười năm qua, phải thảo phạt không ngừng, gặp nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều. Thời gian cứ vậy qua đi, dường như đi rồi sẽ không bao giờ trở lại nữa. Giờ đây mỗi lần nhớ đến những kỷ niệm đó, lòng cô lại thấy ấm áp. Cô nâng chén rượu, đáp lại lời mời của các cô ấy, uống một hơi cạn chén. Hương nếp tự nhiên của rượu ngọt ngào mà nhẹ nhàng ấm áp trượt xuống cổ họng. Sau mấy chén, cái nóng của rượu cùng với những hạt mưa lành lạnh theo gió xuân vỗ lên da, đem lại cảm giác thật dễ chịu tươi mát. Lúc này lại có tiếng đàn hòa cùng tiếng hát vang lên, khiến không khí càng thêm vui vẻ sôi nổi, đem mọi buồn phiền cuốn trôi đi.
Tự Nghi Huyên không biết mình đã uống bao nhiêu chén, quang cảnh xung quanh mờ mịt dần, tiếng đàn cùng tiếng ca, tiếng nói chuyện vui đùa cũng dần trôi xa đi. Rượu nếp ngọt ngào, tác dụng chậm nhưng lại đủ mạnh, cuối cùng cũng khiến cô say đến không còn hay biết gì nữa…
Đến lúc cô tỉnh lại, chỉ thấy đầu óc mê man, huyệt thái dương đau lâm râm. Vì quá khó chịu mà cô cúi đầu kêu lên một tiếng. Nhưng ngay sau đó, một bàn tay ấm áp bỗng áp lên trán cô, khiến cô giật mình. Vẫn mơ màng không biết chuyện xảy ra, thì bàn tay kia chạm lên tóc cô, rồi từ từ trượt xuống lưng cô, vỗ nhè nhẹ lên.
Động tác này quá ư dịu dàng thân mật, làm cô hoảng sợ vô cùng, bởi vậy mà tỉnh ngủ trong nháy mắt. Và cũng ngay lúc này cô mới phát hiện ra mình vừa gối lên đầu gối người ta mà ngủ. Cô vội vàng bật dậy, kinh hoàng nhìn về phía cái người “bất hạnh” cho cô gối đầu ngủ kia. Vậy mà vừa nhìn, cô càng hoảng thêm, trái tim đập dữ dội khó mà kiềm chế được.
Thương Hàn.
Lòng Nghi Huyên rối loạn, đến giọng nói cũng run rẩy, “Sư… Sư huynh… Ta…”
Thương Hàn than nhẹ một tiếng, thản nhiên nói: “Tửu lượng không cao thì đừng uống nhiều như vậy.”
Nghi Huyên nào còn tâm tranh luận với hắn, nên nhẹ giọng nói: “Vâng.”
Nói chưa hết câu, cô đã cúi đầu xấu hổ, hồi lâu cũng không nói ra được lời nào. Thương Hàn lên tiếng phá vỡ sự yên lặng này: “Chúng ta về thôi.”
Nghi Huyên nghe hắn nói thế thì ngẩng đầu lên nhìn xung quanh. Bữa tiệc chưa kết thúc, mọi người vẫn đang hào hứng ca múa nói cười. Chỉ có hai người họ ngồi yên lặng tại bữa tiệc. Xem ra cũng không có ai để ý đến họ, có lẽ không cần phải ra chào nữa. Nghi Huyên đáp một tiếng với Thương Hàn, khi đứng dậy lại thấy chân tay mềm nhũn vô cùng mỏi mệt.
Nhưng Thương Hàn còn mệt mỏi hơn cô. Hắn vừa đứng lên, đầu gối đã mềm nhũn, lại ngã ngồi xuống ghế. Nghi Huyên hoảng sợ vội dìu hắn, lo lắng hỏi: “Sư huynh huynh sao vậy? Không sao chứ?!”
Thương Hàn đưa tay ấn lên chân mình, lông mày hơi nhíu lại lộ chút lúng túng, “Không sao…” Hắn nói vậy, sau đó lại dùng thanh âm lí nhí nói, “Chân hơi tê thôi.”
Rõ ràng phải thấy áy náy với hắn, nhưng Nghi Huyên lại vui sướng trong lòng. Cô chỉ mỉm cười, bối rối không biết nói sao cho phải.
Thương Hàn ngồi một lát rồi đứng dậy, “Được rồi, đi thôi.”
“Vâng.” Nghi Huyên gật đầu, tìm cái ô bung ra dưới mưa, rồi đưa tay dìu hắn.
Nhưng cũng giống như lúc trước, Thương Hàn không muốn cô dìu. Hắn vươn tay nắm lấy cán ô, nói: “Dẫn đường.”
Ra khỏi đường ven hồ, hai người chậm rãi trở về. Ánh mắt Nghi Huyên lại bất giác mà rơi trên cán ô. Tay hắn cùng tay cô chỉ cách một chút, nhưng lại cảm thấy xa vô cùng. Ngay lúc cô đang nhìn đến nhập tâm thì chân bỗng trượt, cứ nghĩ sẽ ngã sấp xuống, nhưng không ngờ Thương Hàn đã kéo cô lại, tay ôm lấy thắt lưng cô. Cô theo lực tay hắn mà ngã vào lòng hắn, nhất thời tâm lại càng loạn hơn.
“Chưa tỉnh rượu ư?” Thương Hàn hỏi.
Vì quá hoảng mà cô trả lời: “Vâng.”
Thương Hàn lại than một tiếng, không nói gì thêm, mà bế cô lên.
Nghi Huyên hoảng sợ kêu lên, cả người cứng đờ.
“Mở ô nhìn đường.” Thương Hàn phân phó một câu, rồi tiếp tục đi.
Nghi Huyên khẩn trương vô cùng, hô hấp rối loạn, mà người thì cứng đờ, không dám cử động. Cô dè dặt nâng mắt nhìn hắn. Khoảng cách gần mà lại đi trong đêm tối mờ ảo như thế này, khiến khuôn mặt hắn mang một vẻ đẹp không giống thực. So với tâm trạng lo sợ bất an của cô, thì hô hấp của hắn lại ổn định, bước chân vững vàng, vẫn nghiêm nghị như thường ngày.
Có lẽ nên nói gì đó, để bầu không khí thoải mái hơn…
Nghi Huyên nắm chặt cán ô, đắn đo chốc lát, rồi lấy hết can đảm nói: “Tay sư huynh thật khỏe!” Nói xong câu này, ngay cả Nghi Huyên cũng thấy bản thân mình thật buồn cười, lòng hối hận vô cùng.
Quả nhiên Thương Hàn cười. Nhưng không phải vì lời này, mà là tại khoảng khắc cô nói, thanh âm bỗng tăng cao lên để che đậy sự hốt hoảng, hắn đã quá quen thuộc rồi. Hắn không tiếp lời mà chỉ nói: “Không biết nói gì thì đừng nói. Tập trung nhìn đường đi.”
Nghi Huyên không biết lấy lời nào mà chống đỡ nữa, nên đành cúi thấp đầu vâng một tiếng. Bầu không khí lại trầm lắng xuống, xung quanh chỉ còn tiếng mưa rơi, cùng tiếng quần áo ma sát sột soạt, nhưng nghe lại thấy bình yên vô cùng. Cô dần trầm tĩnh lại, để bản thân tùy ý dựa vào hắn…
Khi về đến phòng, Thương Hàn đặt cô xuống giường, trầm giọng nói: “Ngủ đi.”
Nghi Huyên nào dám ngủ, cô hoang mang nhảy xuống giường, nói: “Đây… Đây là giường của huynh…”
“Có ảnh hưởng sao?” Thương Hàn không vui hỏi cô.
Nghi Huyên giờ mới phát hiện ra vấn đề quan trọng. Lúc đầu Lục Tín chỉ cho bọn họ một gian phòng, mà gian phòng này chỉ có một cái giường. Bây giờ bảo mình ngủ trên giường, hiển nhiên không thích hợp. Nhưng cô sao có thể giải thích với hắn đây? Giờ khắc này ở cùng một căn phòng với hắn, khiến cô càng khó xử hơn.
Nhưng ngay sau đó, cô lại nghĩ ra cái cơ thích hợp vô cùng, nên vội nói: “Muội đi rửa mặt!”
Nói xong cũng không đợi hắn bằng lòng, đã cấp tốc chạy ra ngoài. Cô chạy một đường đến con kênh, ngồi xổm xuống thở dốc không ngừng. Men rượu vẫn quấy phá trong người, khiến cô cảm thấy phát nóng lên từng cơn. Cô nhúng tay xuống nước, vốc nước vỗ lên mặt, một lúc sau, mới dập nguội được cõi lòng.
Cô im lặng nhìn bóng mình dưới nước, sau đó lấy túi vải chứa những mảnh gương vỡ trong lòng ra. Hai bàn tay cô bóp chặt túi vải, cau mày mệt mỏi tự nói với bản thân: “Muội biết mà… Muội biết mà, nếu lại gần huynh quá, muội nhất định sẽ thích huynh…” Thần sắc cô bỗng trở nên bi thương, liên tục than thở, “Không nên như vậy đâu…”
Nhưng trái ngược với lời cô vừa nói, trong đầu, lại hiện lên một suy nghĩ, nó du dương trầm bổng quẩn quanh trong tâm trí cô, giục giã xúi bẩy:
Chỉ cần ở lại nơi này, là có thể vĩnh viễn như vậy…
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Xuân Vô Tình
Chương 14
Chương 14