Edit: Na Na
“Chó chết chủ, còn dám nói đến chuyện quay về sao.”
Thực Anh nghe thấy thế, cố nén cơn giận cười lạnh nói: “Ồ, ta còn tưởng phải đợi lâu lắm chứ, vậy mà đến nhanh thật …”
Trong màn sương mù trắng xóa, Thương Hàn mặc bạch y, tay cầm kiếm đang phóng người đến. Hắn thả người đứng vững trên mặt đất, ngẩng đầu đưa mắt nhìn. Vẻ đau yếu trên gương mặt hắn đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là phong thái ngạo nghễ, mạnh mẽ như hồi xưa.
Nghi Huyên không kìm được sự vui mừng, nhìn vẻ mặt hắn thế kia, chắc chắn đã khôi phục được thị lực. Mà bây giờ không còn linh khí Chân Hư, vậy là hắn thực sự khỏe lên rồi. Sau bao nhiêu nỗ lực, cuối cùng đã được hồi đáp. Cô thực sự đã cứu được hắn trở về.
Cô vốn định mở miệng, nhưng rồi lại im lặng. Tới bây giờ cô mới thực sự cảm thấy sợ hãi, sợ hắn hiểu lầm cô, nghĩ rằng cô thật sự bỏ đi, sợ hắn vì lý do này mà thay đổi tình cảm. Cô cần phải giải thích với hắn, nhưng cô lại nhát gan, hơn nữa bây giờ không phải lúc để nói chuyện này…
Thực Anh nhìn Thương Hàn, rồi liếc sang Nghi Huyên, nói: “Cũng may là ngươi tìm thấy nơi này. Vì một nữ nhân mà một mình xông vào chốn nguy hiểm, là do tình sâu nghĩa nặng… Hay là, ngươi đặc biệt đến đây để báo mối hận bị bỏ rơi vậy?”
Thương Hàn ngeh vậy, không đáp lại hắn, mà chỉ nhìn Nghi Huyên, nói: “Nghi Huyên, tĩnh tức ngưng thần, đừng phí thêm chân khí nữa. Đợi ta xử lý xong ma vật này sẽ tính toán với muội sau.”
Tính toán? Nghi Huyên vừa nghe thấy từ này thì cuống cả người. Lẽ nào huynh ấy thực sự hiểu lầm? Vất vả lắm mới tâm ý tương thông được, sẽ không đến mức đó chứ. Cô đang định nói thì trong ngực bỗng dâng lên một luồng hàn khí chạy lên đến cổ họng. Sương tuyết kia giống như vật sống trói buộc chân tay cô, rồi leo lên đến cổ, ngăn cản thanh âm của cô.
“Hình như ngươi chưa rõ tình hình hả.” Thực Anh cười nói.
Lông mày Thương Hàn cau lại, quan sát Thực Anh một hồi, liền biết hắn đang chiếm thân xác của Lục Tín. Giọng hắn đạm nhạt nói: “Ngươi tốn bao tâm cơ, chẳng qua chỉ vì muốn đoạt thân xác. Lấy sư muội ta ra uy hiếp vì muốn ép ta đi vào khuôn phép phải không?”
“Ha ha ha, ngươi đã hiểu rõ ý đồ của ta, thì ta cũng không vòng vo nữa, ngươi buông vũ khí xuống, nếu ngoan ngoãn để ta đoạt xác, ta bảo đảm sư muội ngươi được bình an.”
“Bình an?” Thương Hàn cười lạnh một tiếng, vung kiếm thi triển một đòn.
Thực Anh cả kinh, cuống quít giơ kiếm đỡ. Hắn không ngờ Thương Hàn lại vung kiếm tấn công nên chưa kịp gọi ma lực đã bị đánh lùi lại mấy trượng. Hắn ổn định cơ thể, vẻ mặt căm phẫn vô cùng.
Thương Hàn giương ngang thân kiếm lên phía trước, thanh âm lạnh lẽo như sương: “Ta từng ở phủ Cực Thiên một thời gian không hề ngắn, há có thể tin lời ma vật các ngươi sao. Nếu muốn thân thể này thì đánh thắng được ta rồi hẵng nói!” Nói xong, người hắn hơi lùi lại một chút, lại vung chiêu Thương Đào, khiến hồ nước đang bình lặng bỗng cuộn trào.
Thực Anh cũng không chậm trễ, lập tức vung kiếm quát: “Huyền Minh Tịnh Túc! Cửu Hàn Sát!”
Lệnh vừa dứt, bảo kiếm trong tay hắn bỗng phát sáng chói lòa. Chỉ chốc lát sau, tuyết rơi dày đặc như mưa, sương đông tụ thành những tinh thể trong suốt. Hàn khí càng mãnh liệt hơn, lạnh thấu xương như đang ở tại Cực Bắc, tăm tối như dưới âm ty. Hồ nước đang cuộn sóng kia lại bị đông lạnh thành băng cứng. Thương Hàn nhìn vậy là biết thanh bảo kiếm kia khá lợi hại, lúc hắn đang nghĩ đối sách thì sóng nước bị đông cứng thành băng kia bỗng vỡ vụn thành nhiều mảnh băng nhọn, ào ào phóng về phía hắn. Những mảnh băng kia phóng quá nhanh, Thương Hàn biết không thể tránh kịp nên thu kiếm vươn bàn tay ra, niệm khẩu quyết: “Minh quang chiếu động, Kính giới khai giải!” Phía sau lưng hắn tỏa ra một vòng hào quang, thánh khiết tựa như trăng non đầu tháng. Ánh sáng đó ngày càng rực rỡ, bắt đầu phủ rộng ra, kiên cố như bức lá chắn, thậm chí còn có khả năng hủy diệt, khiến cho những mảnh nhũ băng kia không thể đến gần hắn…
Thực Anh thấy vậy lại càng hưng phấn hơn, “Không hổ là người được Lệnh chủ lựa chọn…” Cổ tay hắn vừa xoay, mũi kiếm khẽ hất lên, “Mặc Phệ.”
Thương Hàn vừa nghe thấy hai chữ này, lập tức tăng lực mở rộng vùng bảo vệ của gương, gạt bỏ thế tấn công của những mảnh băng kia, sau đó nhún người nhảy lùi về phía sau. Hắn vừa lùi xuống, thì những mảnh băng trong suốt kia đều bị đãnh vỡ, nhanh chóng hóa thành những vũng nước đen. Đám nước đen đó lan tới đâu vạn vật đều bị ăn mòn, ngay cả hồ nước trong vắt cũng không thể thoát khỏi. Từ màu nước trong bỗng chốc đã bị ô uế hết.
Thực Anh đi lên vài bước, điểm nhẹ mũi kiếm xuống mặt hồ. Hồ nước bắt đầu xao động, chỉ giây lát sau đã bị hút vào thanh kiếm kia. Thanh kiếm kia vốn trong suốt bỗng biến thành một màu đen kịt.
“Lưu Sát Dẫn…” Thương Hàn nhận ra chiêu thức này, thì thầm gọi lên tên nó.
Thực Anh nghe thấy cái tên mà hắn nói thì cười nói: “Quả là kiến thức rộng. Chiêu thức mà ta sử dụng đều dựa vào nguồn nước như thuật pháp của Dịch Thủy đình các người, cho nên cũng có nhiều phần tương tự. Giờ đây ta lại có bảo kiếm Sương Ngưng trong tay, coi như đã nắm giữ tất cả nguồn nước trong thiên hạ. Ta xem ngươi làm cách nào đấu lại được ta!”
Thương Hàn không nói lời nào, chỉ đưa mắt nhìn Nghi Huyên một cái.
Giờ này này nửa người Nghi Huyên đang bị nhốt trong băng, không khí đông lạnh khiến cô hít thở không thông. Mỗi lần hít không khí xuống phổi là lại lạnh đến thấu xương tủy, khiến thân thể cô dần tê liệt, ngay cả đầu óc cũng không còn thanh tỉnh. Cô cố lấy phần thanh tỉnh còn lại để theo dõi cuộc chiến trước mắt, nhưng lại không còn sức để phát ra tiếng. Thấy Thương Hàn nhìn mình, cô càng cố gắng nở nụ cười, thầm nghĩ để hắn yên lòng.
Thương Hàn thấy nụ cười cứng nhắc của cô thì đôi mày càng nhíu chặt hơn. Thực Anh cũng không phải là kẻ tầm thường, muốn đánh bại hắn thì phải dốc toàn lực mà đánh. Nhưng nếu dùng toàn lực thì sẽ kích động đến ma chủng. Hơn nữa thuật Kính Ánh lại chưa được hóa giải, nếu hắn xuất toàn lực, chỉ sợ…
Thực Anh thấy hắn chậm chạp không động thủ thì cười khinh miệt nói: “Mới thế đã sợ sao? Ta đây sẽ không khách khí!” Hắn lại vung kiếm lên, vẫn là chiêu kiếm cũ: Cửu Hàn Sát —— nhưng lại làm hơi nước bốc lên, rồi đóng băng vạn vật. Lần này những mảnh băng sắc nhọn vừa được ngưng tụ thành kia cứng rắn không gì phá nổi, mà trên những mảnh băng này còn mang theo chất lỏng đục ruỗng vạn vật, một chiêu lợi hại như thế này ai có thể đỡ nổi?
Thương Hàn bình tĩnh cầm kiếm, không lấy thuật Kính Giới ra phòng thủ nữa. Hắn hơi cúi người, vung kiếm thi triển chiêu “Lưu Tuyết”. Ra đòn này không nhằm mục đích phá tan những mảnh băng kia, mà những luồng kiếm khí chỉ bay nhẹ nhàng như bông tuyết, khéo léo va chạm vào những mảnh băng, làm hướng bay của chúng chệch đi một vài li. Nhưng chỉ chút xíu đó thôi cũng đủ để Thương Hàn tránh được toàn bộ đòn tấn công.
Thực Anh thấy Thương Hàn linh hoạt chuyển mình dễ dàng tránh thoát khỏi những mảnh băng, thì cười nói: “Hảo thân thủ…” Lúc này hắn đang chiếm thế thượng phong, lại có Nghi Huyên trong tay, vốn chẳng cần liều mạng đánh với Thương Hàn. Nhưng đánh qua đánh lại vài chiêu, lại khơi dậy lòng hiếu thắng của hắn, chỉ muốn chơi đùa đến cùng. Hắn lại xuất chiêu, một lần nữa ngưng tụ nên những mảnh băng sắc nhọn.
Và Thương Hàn vẫn dùng chiêu Lưu Tuyết để chống lại đòn kia, băng nhọn phóng ra vô tận, mà kiếm khí thì lẫm liệt. Hai người giao thủ liên tục, vụn băng bắn tóe ra rơi xuống như màn sương dày đặc màu đen.
Thực Anh nhíu mày, bàn tay xoay kiếm, gọi đám nước đen ra, để chúng bảo lấy thân mình, tạm thời bảo vệ người. Ngay lúc đấy, thanh âm Thương Hàn sắc bén như đao, quát: “Kính Kiếm song giải, thần hoang thái hư! Thu!”
Một chùm sáng chói lòa hiện lên, chiếu rõ thân ảnh của Thương Hàn, nó mang theo luồng linh khí thanh sạch mạnh mẽ tràn đến chôn vùi đám nước đen quanh người Thực Anh. Hắn sửng sốt vô cùng, vung kiếm lên muốn chống trả nhưng Thương Hàn xuất kiếm còn nhanh hơn, chỉ một chiêu đã chuẩn xác đâm trúng ngực Thực Anh.
Chỉ một cái chớp mắt đó thôi, tất cả phép thuật đều tan biến, chung quanh bỗng tĩnh lặng vô cùng.
Thương Hàn cũng không khinh xuất tiến thêm bước nào, người hắn cứng lại, nhìn Thực Anh trước mắt. Một bước đột tiến vừa rồi đối với hắn mà nói cũng không thoải mái gì, hắn đã bắt đầu thở phì phò, tay cầm kiếm đang nâng lên cũng hơi run run mất tự nhiên.
“Ha ha…” Thực Anh bỗng cười một tiếng, nâng tay cầm lấy lưỡi kiếm của THương Hàn.
Thương Hàn thấy thế, bước chân nhảy lùi lại về sau.
Thực Anh cười chậm rãi rút thanh kiếm ra, nói: “Thật lợi hại, thực sự rất lợi hại. Nếu bình thường mà bị đâm một kiếm xuyên tim như thế này, thì ngay cả có ma chủng trong người cũng chắc chắn phải chết.” Hắn buông trường kiếm xuống, chỉ vào ngực mình, “Ha ha ha, nhưng cơ thể này vốn đã chết rồi! Ngay tại nơi đây, không phải là máu chảy mà là linh khí Chân Hư! Ngươi có thể giết ta thêm lần nữa sao!” Nói xong, hắn lại thi triển chiêu Cửu Hàn Sát.
Sau một chiêu vừa rồi, thể lực Thương Hàn vẫn chưa hồi phục, lại bị mất bội kiếm nữa nên giờ không còn sức để đối kháng. Nhưng ngay lúc này trên đỉnh đầu bỗng vang lên tiếng nổ ầm ầm, tiếp đó là đợt khí thanh sạch như sóng trào đè ép xuống, chặt đứt uy lực của Cửu Hàn Sát. Thương Hàn ngẩng đầu nhìn tầng đất đá dày nặng trên đỉnh đầu đang vỡ tan nát thành bột mịn, lộ ra bầu trời trên cao. Một con Bạch Long quẫy mình uyển chuyển trên mây, khuấy lên cơn giông tố. Nước mưa rào rào trút xuống, mang theo nhiệt độ ấm áp. Lạc Kiến Hoài từ trong làn mưa thả mình xuống, hắn nhìn qua tình hình rồi vung tay ném ra một vòng ánh sáng lóng lánh như trân châu ra, quát: “Thiên Châu Lạc!” Hàng vạn nghìn viên trân châu mạnh mẽ văng xuống, vừa đánh nát tan tất cả những mảnh băng mà Cửu Hàn Sát tạo nên, vừa nhanh chóng triệt tiêu ma lực ăn mòn của Cửu Hàn Sát.
Lạc Kiến Hoài khinh miệt nhìn Thực Anh, rồi trào phúng nói: “Chọn qua chọn lại cuối cùng lại nhập vào cái thân xác như thế này, thảo nào chỉ chăm chăm muốn đổi lại.” Hắn nói rồi không để Thực Anh kịp đáp lời đã quay sang Thương Hàn nói, “Có thế nào cũng nên tự biết mình biết ta chứ, bằng ngươi mà cũng đòi giết hắn sao?”
Thương Hàn dù bực mình, nhưng cũng không bắt bẻ lại, chỉ nhắc nhở hắn: “Trong người hắn có tâm pháp Chân Hư Diễn đấy, cẩn thận mà đối phó.”
Lạc Kiến Hoài nghe xong, lại nhìn xung quanh. Đến khi trông thấy Vân Hòa bị nhốt trong băng, thì hắn cau chặt mày, tức giận nói: “Cái loại tà tâm tư dục, có thể lấy oán báo ân đến mức độ này sao! Nếu hôm nay ta không giết ma vật nhà ngươi, phá hủy Chân Hư Cảnh này thì ngày sau còn mặt mũi nào tự xưng là tiên đạo!”
Lời vừa dứt, cổ tay Lạc Kiến Hoài khẽ lật, vòng sáng lấp lánh trên tay cũng chuyển động theo, tự ngưng tụ thành chuỗi hạt châu, trực tiếp tấn công thẳng về phía Thực Anh. Thực Anh ỷ có tâm pháp Chân Hư Diễn phòng thân nên không hề né tránh, mà trực tiếp nghênh đòn tấn công. Trong chốc lát, châu quang cùng kiếm quang va chạm vào nhau lóe lên từng tia sáng chói lòa. Đến khi ánh sáng lụi tàn thì không ngờ cơ thể Thực Anh đã không còn hoàn chỉnh nữa. Hắn kinh ngạc nhìn cơ thể bị hủy hoại của mình, nói: “Đây là… Không thể nào…”
“Hử. Có gì là không thể?” Lạc Kiến Hoài khinh miệt nói, “Xem ra ngươi đã quên rằng tệ phái có một môn tâm pháp ‘Thuật Trấn Thần’ rồi, cho nên muốn phá tâm pháp Chân Hư Diễn cũng chẳng gọi gì là khó khăn.” Nói xong, hắn lại vung Thần Châu lên tấn công.
Lúc này Lạc Kiến Hoài đã chiếm thế thượng phong, nhưng Thương Hàn không có ý định tham dự vào cuộc chiến, mà chỉ tìm một kẽ hở rồi phóng người đến chỗ Nghi Huyên. Hắn thi triển thuật Kính Giới phá tan băng cứng, rồi đỡ lấy Nghi Huyên vào lòng. Vừa ôm vào người đã cảm thấy cô lạnh buốt vô cùng, hơi thở mỏng manh. Hắn kéo tay cô đặt lên ngực mình, trầm giọng gọi: “Trạm Lộ.” Đáp lại lời gọi của hắn, một chút ánh sáng lóe lên, một chiếc gương từ từ chui ra khỏi cơ thể hắn. Hắn đang định thở phào, nhưng vừa thấy mặt gương kia thì tim bỗng thắt lại. Tấm gương đó vốn sáng bóng rực rỡ, tràn đầy linh khí thanh sạch, nhưng giờ lại mờ mịt như đêm sắp buông xuống, trên mặt gương còn phủ đầy những đường vân nhạt như mạng nhện. Chỉ nhìn tấm gương cũng biết tình trạng chủ nhân như thế nào. Thương Hàn không dám kéo dài thời gian, vội vàng đưa gương trở về người Nghi Huyên, rồi lại truyền linh khí của mình vào người cô, để bảo vệ tâm mạch cho cô.
Nghi Huyên cảm thấy có một luồng khí thanh sạch chảy vào người, chậm rãi truyền xuống khắp người. Đến khi nó chảy tràn khắp xương cốt thì cơ thể dần ấm áp lên, xua tan đi băng hàn. Cô vừa mở mắt ra, khi nhìn thấy người trước mặt, thì yếu ớt cười gọi: “Sư huynh.”
Thương Hàn gật đầu, đáp lại cô: “Ta đây. Không sao nữa rồi.”
Thanh âm của hắn không còn sự lạnh lùng ngạo mạn nữa, mà lại dịu dàng trầm thấp làm ấm lòng Nghi Huyên, khiến cô gần rơi nước mắt. Nhưng chỉ một giây sau, cô bỗng rụt rè buông mi mắt xuống. Thương Hàn chưa kịp hỏi thì cô lại nhớ tới một chuyện khác, ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh, khẩn thiết nói: “Sư huynh, Thánh Sư ngài…”
Nhưng cô còn chưa nói xong, Thương Hàn đã ngắt lời: “Ốc còn không mang nổi mình ốc, lo người khác làm gì.”
Giọng hắn bỗng trở nên lạnh lùng khiến cô hơi bối rối. Cô định tìm lời khuyên nhủ thì Thương Hàn đã cúi đầu thở dài, vẻ mặt vừa không vui vừa bất đắc dĩ. Hắn dìu Nghi Huyên ngồi xuống, dặn dò cô tự ngồi tĩnh tọa, tiếp đó mới đi về phía Vân Hòa. Sau khi phá lớp băng bao quanh cơ thể hắn, Thương Hàn lại tự mình quỳ một bên đầu gối xuống, đưa tay dò hơi thở của hắn.
“Vẫn còn thở.” Thương Hàn nói xong, thì đưa mắt nhìn Nghi Huyên, “Yên tâm chưa?”
Nghi Huyên không kìm được mà bật cười, thấy hắn lại bước chầm chậm về phía mình, cô nghĩ ngợi một chút rồi khen hắn: “Sư huynh sáng suốt trượng nghĩa, tất nhiên sẽ không thấy chết mà không cứu, nên muội rất yên tâm.”
Thương Hàn nghe vậy, khóe môi hơi cong lên, nhưng rồi lại mất tự nhiên mà cứng lại. Và ngay lúc đó, Nghi Huyên phát hiện một trận hàn khí ập đến lưng mình. Bằng trực giác cô cảm thấy điều chẳng lành, cố gắng gượng thi triển Kính Giới tự bảo vệ mình, nhưng đã muộn, một bàn tay lạnh như băng đã bóp lấy cổ họng cô. Bên tai cô là tiếng nói của Thực Anh, tuy vẫn mang vẻ tà nịnh nhưng cũng đã lẫn phần mệt mỏi: “May mà… Ta còn có quân cờ là ngươi… Thật là nguy hiểm, ta suýt thì chết… Đúng không, Lạc Chưởng môn?”
Cách đó không xa, Lạc Kiến Hoài đang quỳ rạp trên đất, sắc mặt tái nhợt như giấy, có vẻ bị thương không nhẹ.
Rõ ràng lúc đầu chiếm thế thượng phong, nhưng sao giờ lại vậy? Thương Hàn hoài nghi tự hỏi, nhưng rất nhanh sau đó hắn đã có đáp án, vừa rồi hắn đặt hết tâm trí lên người Nghi Huyên nên không phát hiện ra, không khí u lạnh hoang vắng đã bị lặng lẽ thay thế bằng nguồn hương khí ấm áp. Sự ấm áp này quẩn quanh, dây dưa thấm vào máu thịt, vỗ về mọi đau đớn. Thứ cảm giác này hắn đã quá quen thuộc —— đây chính là linh khí Chân Hư cảnh.
Không sai, Trấn Thần châu chỉ có thể áp chế pháp trận trong nửa canh giờ, bây giờ pháp trận đã khôi phục, nên phàm là người tu luyện thuật Trấn Thần thì sẽ bị áp chế lại.
“Hừ, pháp trận khôi phục thì nhất định có lợi đối với ngươi sao?” Lạc Kiến Hoài không chịu kém thế, mở miệng nói, “Ngươi khống chế nha đầu kia, nhưng có linh khí Chân Hư này thì ngươi có thể làm gì được cô ta?”
“Nói không sai…” Thực Anh gật đầu, nhưng sau đó lại nhếch khóe môi, “Ta bỗng nhớ tới một chuyện, người tu tiên mang linh khí thanh tịnh, hoàn toàn tương khắc với ma đạo của ta, nên không thể chiếm xác của chúng.” Hắn nói, rồi nhìn về phía Thương Hàn, “Nhưng nữ nhân này không biết vì sao mà người thấm đầy ma khí, giống như đã từng hấp thụ ma chủng vậy. Cái thân xác rách nát này không thể dùng được nữa, chẳng bằng ta…”
“Ngươi dám!” Thương Hàn giận dữ quát lên một tiếng, rồi vung Kính quang lên, ra lệnh: “Thu!”
Nhưng Thực Anh hoàn toàn không để vào mắt, hắn ôm Nghi Huyên thoắt cái lùi về sau, né khỏi kính quang, đồng thời chém xuống một kiếm, dẫn ra vô số thứ nước đen, hóa thành các mũi nhọn bao quanh người hắn. Hắn cười nói, “Ngươi sớm kiệt lực rồi, chả lẽ còn có thể làm khó được ta sao?” Hắn vừa nói ngón tay vừa chạy dọc xuống, ấn vào ngực cô, “Được rồi mặc dù cô ta nhuốm đầy ma khí, nhưng thân thể này chưa chắc đã thích hợp… Sau khi ta chiếm xác cô ta xong mà có phát sinh chuyện gì, thì chắc ngươi cũng đại khái hiểu được. Có khi, cô ta sẽ biến dị thành ma vật đấy. Ha ha ha, ta thực sự rất mong chờ đó.”
Hắn vừa dứt lời, đám nước đen đang dính trên người Lục Tín bỗng tách ra bám lên người Nghi Huyên.
Da thịt truyền đến cảm giác rét lạnh khiến Nghi Huyên không ngừng run rẩy. Cô cố gắng thi triển Kính Giới để kháng cự lại. Bây giờ linh khí Chân Hư cảnh đã bắt đầu chữa trị thương thế của cô, có lẽ cô sẽ đủ sức để chống lại nó. Thế nhưng, một tiếng vỡ vụn nho nhỏ bỗng vang lên, chặt đứt toàn bộ kỳ vọng của cô.
Bên tai cô bỗng trở nên tĩnh lặng, mọi cảnh vật trước mắt mờ nhoẹt mông lung. Trong lúc mơ hồ đó, cô nhìn thấy bảo kính của mình. Chiếc gương với vòng hoa văn xinh đẹp trang trí trên viền, mặt gương vốn trong vắt như sương mai, nay đã bị che kín bởi những vết rạn nứt, dường như sắp vỡ vụn đến nơi. Lòng cô chợt cảm thấy đau thương, dường như mọi cơ hội sống đã bị dập tắt. Tất cả âm thanh đều lặng xuống, chỉ sót lại duy nhất nỗi chán chường. Cô không cầm được lòng mà thở dài, sau đó, một tiếng vỡ giòn giã vang lên, chiếc gương sáng đột ngột vỡ thành nghìn mảnh, như những cánh hoa điêu tàn…
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Xuân Vô Tình
Chương 34
Chương 34