Dưới ánh trăng mờ ảo, ba bảo vật phát ra một tia sáng nhè nhẹ, khó có thể nhận ra. Tinh Hồn nhíu mày suy tư. Đúng lúc này, khí huyết trong cơ thể như muốn sôi sục lên. Ba bảo vật tự khu động lên không trung, lơ lửng quay người Tinh Hồn. Mà mỗi vật lại xuất hiện ba luồng cực quang khác nhau: Càn khôn ngọc bích phát ra luồng lam quang, dần dần tạo nên một đồ án âm dường; Hắc đề tràng hạt thì phát ra một luồng kim quang, lơ lửng tạo thành hình chữ vạn; còn Thiên long ngọc hoành thì phát ra một luồng tử khí quỷ dị, mơ hồ tạo nên chữ ma.
Bên trong linh hồn chi hải của Tinh Hồn, cũng giống như bên ngoài. Có ba luồng quang mang, mang theo ba luồng khí tức khác nhau. Lần lượt đại biểu cho: Đạo gia, Phật gia và Yêu tộc (đúng hơn là Long tộc). Trước đây, Tiên lực và Long lực luôn đấu đá lẫn nhau, như nước với lửa. Mà Phật lực thì cường đại hơn, áp chế lại hai luồng khí lực kia. Nhưng mà hôm nay, ba luồng khí lực lại cân bằng với nhau, hơn nữa Long lực và Tiên lực cũng không có giao chiến với nhau. Mà như muốn dung hợp lại một thể, đánh thức một đại sức mạnh cực đại, giống như một con cự long đã yên giấc mấy vạn năm chuẩn bị được đánh thức.
Tinh Hồn lúc này như rơi vào Mê ảo trận, tinh thần như lơ lửng ở không trung. Đôi mắt lúc này hoàn toàn không thấy được gì, chỉ cảm nhận xung quanh mình là một màn hắc ám.
Ba luồng khí lực kia trước giờ luôn bất động, hiện giờ như được kích thích. Một phần nhỏ của ba luồng khí lực ấy thoát ra khỏi bản nguyên, chia làm ba hướng chạy khắp kinh mạch, huyệt đạo của Tinh Hồn. Nó chạy từ Bách hội đến Dũng tuyền, tạo thành mấy vòng chu thiên. Tiên lực thì không ngừng mở rộng kinh mạch và làm cho kinh mạch trở nên chắc chắn và dẻo dai. Kinh mạch càng rộng thì càng chứa được nhiều nguyên lực, tu vi theo đó mà không ngừng đề thăng. Kinh mạch của Tinh Hồn bây giờ, thậm chí còn hơn cả cường giả Võ thánh của võ giả. Cũng là dấu hiệu tốt để chuẩn bị đột phá.
Còn Phật lực thì giúp cho xương cốt trở nên rắn chắc, cứng cáp hơn. Lực phòng thủ và tốc độ so với trước thì hơn gấp mấy lần. Còn Long lực thì giống như chẳng làm gì cả, chậm rãi tuần hoàn, rồi tiến vào trong đan điền của Tinh Hồn. Sau đó biến mất không chút dấu vết. Nói ra nghe như vô dụng, nhưng chính luồng khí này mới gọi là cực kỳ quan trọng. Bản thân Tinh Hồn sau này chưa chắc cũng đã nhận ra. Nhưng chính là nhờ nguồn Long lực này, mà tinh thần lực của hắn vô cùng minh mẫn, tiến giai không gặp bình cảnh, gặp cường giả trên mình một giai cũng chẳng sợ lực uy áp từ họ.
Đây đúng là một kỳ ngộ cực đại mà ông trời ban tặng cho Tinh Hồn.
Nhưng Tinh Hồn, căn bản là chẳng nhận ra được gì cả. Đầu óc thì mơ hồ, mông lung. Trong bóng đêm vô ngần ấy, xuất hiện một tia sáng nhỏ. Tinh Hồn theo bản năng chạy về phía chỗ ánh sáng ấy.
Vừa ra khỏi màn đêm tăm tối kia, Tinh Hồn dường như cảm thấy mình được đưa về một thế giới cổ xưa, nếu nói cách đây mấy chục ức vạn năm cũng chẳng sai. Đôi mắt vẫn chẳng thể mở ra được, nhưng bên tai thì lại được nghe một cuộc đối thoại.
Một giọng nói của một nam tử vang lên, trông vô cùng mệt nhọc, hơi thở rất gấp gáp:
- Muốn lấy Vũ trụ bổn nguyên ư, cứ nằm mơ đi. Ngươi vĩnh viễn sẽ chẳng có được nó đâu.
Người thiếu niên ấy, không thể nhìn rõ được khuôn mặt, nhưng có thể đoán khoảng mười bảy mười tám tuổi gì đó. Người thiếu niên đó hai tay không ngừng kết ấn, một quả cầu hắc ám mang theo một luồng thiên đạo cực mạnh, bay lơ lửng trên đôi tay đẫm máu. Người thiếu niên ấy phất tay một cái, quả cầu hắc ám ấy bay đến chính giữa đại sảnh, rồi quát lên:
- Lục đạo huyết ma trận!
Bỗng nhiên, giữa đại sảnh sáng rực lên một màu đỏ hồng, không khác gì màu của tinh huyết. Rồi người thiếu niên ấy cho mười hai giọt máu của mình bay ra tứ phương tám hướng, đại trận liền ngay đó biến mất không chút dấu vết.
Người thiếu niên đó ngồi bệch suốt đất, sắc mặt tái mét như không còn một giọt máu. Ngồi ngửa mặt lên trời, tựa như rất thỏa mãn.
Ngay sau đó, từ bên ngoài bỗng vang đến một giọng nói uy nghiêm, mang theo những tia thiên đạo:
- Mau giao ra Vũ trụ bổn nguyên cho bản tọa, bản tọa hứa sẽ tha chết cho ngươi. Sự chịu đựng của bản tọa có hạn, mau giao ra, nếu không đừng trách bản tọa không lưu tình.
Người thiếu niên ấy bỗng nhiên cười lớn, giọng nói cũng mang đầy uy nghiêm của thiên đạo, nói:
- Ha ha, đừng cố tỏ ra mạnh mẽ. Cố dùng hơi sức tàn để đuổi theo bổn quân, lại còn dám uy hiếp bổn quân. Ngươi muốn có Vũ trụ bổn nguyên sao? Được thôi, ngon bước vào đây cùng bổn quân tiếp tục cuộc chiến lúc nãy. Bổn quân dùng Lục đạo huyết ma trận để phong ấn, chỉ có dùng tinh huyết của bổn quân mới phá được trận. Vũ trụ bổn nguyên thơm lừng đang ở ngay sau lưng bổn quân, ha ha, vào đây nào.
Mỗi lời nói đều có ý kích động địch nhân ngoài kia.
Phía bên ngoài, cũng có một nam tử khoảng hai mươi tuổi, bạch y trên người đã bị nát bét, vết thương chằn chịt. Nhưng gương mặt vẫn anh tuấn sáng người. Hắn bỗng cười gian ác, nói:
- Không cần bản tọa đích thân vào đâu, như thế thì thất lễ rồi. Ngươi ngoài mạnh trong yếu, làm sao có thể qua mắt được bản tọa. Tuy bản tọa đang đại thương nghiêm trọng, nhưng giết chết ngươi thì cũng chỉ là cái phất tay. Nếu đã muốn chết, bản tọa sẽ toàn thành cho ngươi. Đại đạo – Vô cực lôi trì.
Liền ngay sau đó, trên bầu trời vốn trong xanh thì lại xuất hiện hàng vạn áng mây đen. Mỗi áng mây đều chứa đầy những uy lực của thiên đạo. Sau khi đã hội tụ chín mươi chín áng mây đen, hắn quát một tiếng:
- Sát!!!
Dứt lời, chín mươi chín áng mây đồng thời đánh xuống hàng ngàn đạo thiên phạt, đúng như cái tên Vô cực lôi trì. Thiếu niên ngồi trong đại sảnh tuy đã tạo lên mấy tầng kết giới, thế nhưng thương thế nghiêm trọng, mỗi lần một tia thiên phạt đánh vào kết giới, khuôn mặt lại co rút. Chỉ sau bốn trăm bốn mươi chín đạo thiên phạt, kết giới lúc này như muốn vỡ nát bất cứ lúc nào. Thiên phạt không ngừng đánh vào đại sảnh.
Người thiếu niên nôn ra một ngụm máu, miệng khóe lên một nụ cười lãnh khốc.
- Muốn bắt bổn quân sao, đừng hòng. Chỉ cần thiên đạo cho to một cơ hội, bổn quân nhất định sẽ quay lại, chém ngươi thành vạn mảnh, vĩnh viễn không được siêu sinh. Ha ha ha…
Thiếu niên ấy cười lớn. Khí lực trong cơ thể lại tụ tập một chỗ, dường như muốn tự bạo, phá tan đi nơi này.
Vào lúc này, bỗng nhiên có một bóng người xuất hiện, tựa như một u linh, cảnh tượng khủng khiếp kia dường như không ảnh hưởng gì đến người này. Hắn đi đến chỗ người thiếu niên ấy, nở một nụ cười:
- Không cần thiên đạo, ta sẽ toàn thành cho ngươi. Điều kiện thứ nhất coi như hoàn thành, hy vọng sớm gặp lại ngươi.
Thiếu niên kia ý định tự bạo từ lúc nào đã biến mất. Nói cho đúng chính là lúc bóng u linh mặc hoàng y kia xuất hiện. Thiếu niên ấy cười nhạo một tiếng:
- Thì ra bấy lâu nay ngươi trốn trong cái đỉnh ấy. Dám qua mắt bổn quân, lá gan của ngươi cũng to lắm!
U linh hoàng y ấy mỉm cười:
- Bớt nói nhảm đi. Chuẩn bị tinh thần chuyển sinh đi, không có nhiều thời gian đâu. Sau khi chuyển sinh, ký ức của ngươi sẽ hoàn toàn biến mất, thực lực cũng hoàn toàn bị phong ấn. Cũng không biết ngươi chừng nào mới hồi sinh, toàn bộ đều trông chờ vào duyên số của ngươi.
- Ha ha, chỉ cần có một cơ hội để quay lại ngăn chặn tên yêu nghiệt kia, bao lâu bổn hoàng cũng đợi được. Nhanh bắt đầu đi. – thiếu niên lãnh khốc nói.
- Được.
U linh ấy song thủ liên tục kết ấn, tạo thành ba tần kết giới xung quanh người thiếu niên:
- Bát cực diệt sinh trận. Cửu dương cửu âm sinh tử đại trận. Lục đạo – Luân hồi chuyển sinh thuật!!!
Ba tầng đại trận đánh vào người thiếu niên đó, ngay lập tức thần hồn vỡ nát, hồn siêu phách tán, trực tiếp đi vào Lục đạo luân hồi.
Mà địch nhân ngoài kia cũng xuất tuyệt chiêu cuối cùng. Những tia đại đạo thiên phạt hội tụ lại một chỗ, tạo nên một quả cầu lôi phạt khổng lồ:
- Bộc lôi động cửu thiên. Yêu quân, vĩnh biệt!
Quả cầu lôi phạt khổng lồ tiến đến gần động phủ, mang theo một luồng khí tức hủy diệt cực đại. Thế nhưng đứng trước thiên đạo chi uy ấy, bóng u linh ấy cưởi nhạo một cái, dường như không đặt tuyệt chiêu tối thượng Bộc lôi động cửu thiên kia.
U linh đưa song thủ ra phía trước. Bỗng nhiên đại sảnh xuất hiện một luồng áp lực cực đại, so với Bộc lôi động cửu thiên thì mạnh hơn rất nhiều. U linh cười nhạt một cái, khẽ nói:
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại La Thiên Tôn
Quyển 2 - Chương 29: Hồi ức
Quyển 2 - Chương 29: Hồi ức