Tiêu tộc trưởng Tiêu Viễn ồ một tiếng, thầm lưu tâm cái tên này trong đầu. Với thực lực như thế, hẳn sau này sẽ vang danh thiên hạ. Y thầm nghĩ, nếu như có thể mời được người này làm khách khanh trưởng lão cho gia tộc, hẳn sẽ giúp ích rất nhiều cho bá nghiệp của Tiêu gia về sau. Tiêu Viễn nói:
- Tuyết nhi, ngày mai con đến Vạn Bảo tông, chuyển lời mời của ta đến cậu ấy.
Tiêu Nhạn Tuyết ngạc nhiên hỏi:
- Phụ thân, mời hắn tới để làm gì?
Tiêu Viễn khẽ cười:
- Người này tuổi đời còn trẻ, mà cả về tu vi lẫn thuật luyện đan đều rất cao. Thiên phú của y e rằng chỉ kém thái tử điện hạ một chút thôi. Nếu như chúng ta có thể chiêu mộ được y, hẳn là một chuyện tốt.
- Ra là thế. Phụ thân quả nhiên mưu tính sâu xa. – Tiêu Nhạn Tuyết khẽ cười, nhìn vẻ mặt nàng là biết, hẳn là rất bội phục phụ thân của nàng.
- Chút nữa con cho người thông tri với các trưởng lão, bảo họ vào thư phòng gặp ta. Mấy ngày nữa ta phải vào kinh thành để diện kiến thái tử. Mọi chuyện ở nhà, ta sẽ cử người giúp đỡ con.
- Vâng, phụ thân.
Nàng gật đầu một cái, sau đó liền đứng dậy rời khỏi thư phòng. Hiện giờ chỉ còn lại hai người, đó là Tiêu Viễn và hắc y nhân kia. Tiêu Viên tất nhiên là không phát hiện ra người kia, lẳng lặng ngồi trầm tư suy nghĩ. Tộc trưởng Tiêu gia đời này cực kỳ tinh anh, mưu tính sâu xa, được người trong gia tộc rất kính trọng.
Tiêu gia hiện giờ không ngừng phát triển, trên mảnh đại lục này cũng không kém Sở gia là bao. Trong triều đình Thiên Phong cũng có địa vị rất cao, đặc biệt Tiêu gia rất được thái tử Trịnh Thần Không coi trọng. Lần này y được gọi vào kinh, hẳn là có liên quan đến âm mưu xâm chiếm Viêm Dương quốc. Nghe nói mấy nửa tháng trước, Nam Cung thế gia đã từ Viêm Dương quốc sang đây để bàn về chuyện này. Cuộc chiến lần này, hẳn có rất nhiều đại gia tộc tham gia.
Y đứng dậy, bước ra khỏi thư phòng. Lặng lẽ bước đi trên hành lang. Trời cũng đã tối, ánh trăng sáng chiếu lên thân thể cao lớn của y. Tiêu Viễn ngồi xuống ghế đá, thả lòng mình. Dường như đang hồi tưởng lại một hình ảnh của quá khứ xa xăm.
Lúc này, hắc y nhân đang ẩn nấp trong bóng tối kia cũng bước ra. Thấy Tiêu Viễn rời khỏi phòng, hắn ở phào trong lòng. Nhưng cũng không có thả lỏng mình, vẫn giữ nguyên trạng thái cảnh giác. Đây chính là Tiêu gia, một trong các gia tộc nhất lưu. Tuy nói đây không phải là cơ quan đầu não, nhưng cao thủ trấn thủ hiện giờ là rất nhiều. Cũng may y có mấy cái phù ẩn đi khí tức, nên mới có thể qua mặt được những cao thủ ở đây. Nhưng thời gian không còn nhiều, hắn phải nhanh chóng rời khỏi đây. Nếu không thì khó mà toàn mạng trở ra.
Hắn cẩn thận đục một lỗ nhỏ trên cửa, nhìn ra bên ngoài thấy Tiêu Viễn vừa thưởng thức trà, vừa ngắm trăng. Ánh mắt thoáng qua có chút sát khí, như ng lập tức biến mất. Dường như, hắc y nhân này có một mối thù sâu đậm với Tiêu gia. Có lẽ, nếu như hắn có đủ sức mạnh, hắn sẽ lập tức lao ra đánh với Tiêu Viễn một trận. Nhưng hắn biết, bây giờ vẫn còn quá sơm để thực hiện điều này.
Hắc y nhân quan sát quanh phòng. Không gian này hoàn toàn kín, chỉ có một chỗ có thể ra là cánh cửa kia. Đáng tiếc là ngoài kia có Tiêu Viễn, dùng lối này hẳn chỉ có con đường chết. Hắn bỗng ngửa đầu nhìn lên, trong đầu lóe lên một ý tưởng. Chỉ còn một cách duy nhất, đó là trèo lên mái nhà rồi tẩu thoát.
Nghĩ là làm, hắc y nhân cẩn thận dùng khinh công nhẹ nhàng phi thân lên trần nhà. Nhẹ nhàng đẩy từng mảnh ngói ra, tạo thành một khoảng trống đủ đến một người lớn chui qua. Hắn cẩn trọng trèo lên mái nhà, rồi sau đó đặt những mảnh ngói kia về vị trí cũ một cách hoàn hảo. Những tưởng lần đột nhập này thành công, hắc y nhân chuẩn bị tẩu thoát thì không cẩn thận, một mảnh ngói tuột khỏi vị trí, rớt một cái “choảng” xuống đất.
- Kẻ nào?
Tiêu Viễn như bừng tỉnh khỏi cơn mơ sau khi nghe tiếng động kia. Y nhìn lên mái nhà phía trên căn phòng mình, thấy một bóng người lặng lẽ đứng ở đó. Tiêu Viễn hét lớn:
- Người đâu, có thích khách!
Hắc y nhân kia thầm chửi:
- Lộ rồi. Chết tiệt!
Hắn vội dùng hết nguyên lực, sử dụng khinh công chạy đi. Tiêu Viễn hừ lạnh một cái:
- Đã đến đây rồi mà còn định chuồn sao? Để lão phu dạy ngươi một bài học.
Tiêu Viễn cũng nhún mình, phi thân theo hướng hắc y nhân tẩu thoát. Ngay sau khi Tiêu Viễn đuổi theo hắc y nhân kia, trong viện tử của Tiêu gia cũng xuất hiện mấy bóng người, khí tức tỏa ra rất cường đại. Khí tức ngùn ngụt kia, dường như đang rất tức giận. Ngay lập tức họ cũng đuổi theo phía sau Tiêu Viễn.
Trên một cây đại thụ, cũng có một bóng người. Diện một bộ y phục dạ hành, khăn đen che khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt tinh anh như sao sáng, mái tóc đen huyền khẽ lay động trong gió. Không phải Tinh Hồn thì là ai. Từ lúc hắc y nhân kia lục lọi ở thư phòng của Tiêu Viễn, cho đến khi hắn bị phát hiện. Tinh Hồn chứng kiến toàn bộ. Sở dĩ Tinh Hồn đứng ở đây, là vì hắn rất để tâm đến hắc y nhân kia. Lúc từ Minh Dương tiệm trở về, Tinh Hồn đi ngang qua một tấm bảng có dán lệnh truy nã. Hắn đặc biệt lưu tâm một người có tên là Tiêu Thiên Tứ. Cũng là đệ tử của Thiên Lam thần điện giống hắn, nhưng đang bị truy nã gắt gao. Mà hồi chiều tình cờ mình nhặt được cuốn vũ kỹ của Thiên Kiếm phong ở thần điện. Trong đầu liền sáng tỏ, hắc y nhân kia hẳn chính là Tiêu Thiên Tứ.
Tinh Hồn hồi đó vô tình chạm vào người Tiêu Thiên Tứ, cảm nhận được trên người của y có một nguồn năng lực rất mạnh mẽ, nội lực dồi dào, dường như là cao hơn Tinh Hồn ba bậc. Thế nhưng, Tiêu Thiên Tứ kia hình như chưa đánh thức được nguồn sức mạnh cực đại đó. Nếu như khai thác được nguồn sức mạnh kia, y nhất định trở thành cao thủ nhất lưu.
Nếu như có thể thu phục được người này, cái ngày trở về Hắc Mộc thành hủy diệc Sở gia sẽ càng gần hơn. Tinh Hồn thầm tính toán trong lòng. Hiện giờ Tinh Hồn vẫn chưa có lực lượng trong tay, nên hắn muốn, nếu bán cho Tiêu Thiên Tứ một cái nhân tình, sau này quay lại nhờ y thì y chắc chắn không thể từ chối.
Bây giờ là thời điểm tốt nhất, lúc Tiêu Thiên Tứ bị đám người Tiêu gia truy đuổi. Tinh Hồn khẽ động, thoát cái đã biến đâu mất.
……
- Hừ, còn chạy được sao. Đỡ một chiêu của lão phu: Lôi quang quyền.
Một quyền xuất ra, nhanh như ánh chớp tấn công vào lưng của Tiêu Thiên Tứ. Tu vi của Tiêu Thiên Tứ tuy không tính là thấp, nhưng so với Tiêu Viễn sống hơn năm mươi năm kia, làm sao mà bằng được. Mới nãy dùng tốc độ, tuy cố hết sức chạy trối chết, vẫn không thể thoát được bàn tay của Tiêu Viễn. Một chưởng đầy uy lực bất ngờ tung ra, Tiêu Thiên Tứ lập tức trúng chiêu, phun ra một ngụm máu lớn ở không trung. Rồi sau đó ngã xuống khu rừng phía dưới.
- Lần này chết thật rồi!
Đây là ý niệm duy lúc này của Tiêu Thiên Tứ. Khi hắn rơi xuống đất, bỗng nhiên cũng có một bóng người xuất hiện trước mặt hắn, hoảng loạng quá nên không kịp phản ứng. Chỉ một cái chớp mắt đã thấy phía trước tối sầm đi (trời tối sẵn rồi mà :v), không còn một ý thức gì nữa.
Tinh Hồn dùng nguyên lực thu Tiêu Thiên Tứ vào trong Quần tiên các. Sau đó mục quang nhìn lên trời, chỉ thấy có một bóng người uy nghiêm, sau lưng có một đôi cánh giúp hắn bay được trên không. Còn phía sau, có khoảng năm luồng khí tức cũng không hề kém Tiêu Viễn, hẳn cũng có tu vi Đế cấp sơ kỳ.
Tiêu Viễn lăng không phía trên, nói:
- Ta biết ngươi vẫn chưa chết. Mau lăn ra đây cho lão phu. Nếu không đừng trách lão phu ra tay không lưu tình.
Tinh Hồn cười lớn một tiếng, phi người đáp trên một ngọn cây, trông rất ung dung và tiêu sái, tự như chưa có việc gì xảy ra.
- Ta và ngươi đâu có quen gì đâu mà lưu tình với không lưu tình.
Tiêu Viễn khẽ nhíu mày, cẩn thận quan sát Tinh Hồn. Y nhận ra, người áo đen này không phải là thích khách đã đột nhập vào thư phòng của mình. Tu vi của người này dường như là cao hơn một mình chút, nếu đánh nhau thì khó mà bắt được hắn. Ngay sau đó, đã có sáu lão giả xuất hiện, khí tức phát ra rất mạnh. Đúng là cường giả Đế cấp rồi. Tiêu Viễn liếc nhìn bọn họ, sau đó quay qua nói:
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại La Thiên Tôn
Quyển 2 - Chương 47: Đột nhập
Quyển 2 - Chương 47: Đột nhập