DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại La Thiên Tôn
Quyển 2 - Chương 89: Tụ bảo động

Kết giới được giải, Sở Tiểu Điệp và Tô Hân Nhi nhanh chóng ngự kiếm đến chỗ Tinh Hồn. Hắn trầm lặng nhìn Ngao Chí, như phút mặc niệm dành cho Lãnh huyết thần long hùng bá một thời. Thế nên hai nàng cũng không lên tiếng quấy rầy hắn. Một lúc sau phát hiện ra hai nàng đang đứng sau lưng mình, Tinh Hồn quay lại. Lúc này Tinh Hồn còn đang ở trạng thái hoán long, tuy chỉ có đôi long nhãn nhưng cũng khiến cho hai nàng rùng mình. Thế nhưng với Tinh Hồn lại là khác. Đập vào mắt hắn lúc này là một cảnh tượng tuyệt đẹp. Cũng là do vừa nãy Tiểu Điệp và Hân Nhi đang tắm thì Tinh Hồn lại vô tình giải phong ấn, làm cho cả hai vội chạy lên bờ mà không kịp thay đồ. Chỉ mặc tạm bợ một bộ xiêm y mỏng manh. Mờ mờ ảo ảo, như ẩn như hiện của hai thân thể tuyệt hảo dưới bộ xiêm y làm cho hắn nóng máu hơn (nóng ở đây là gì thì tự hiểu nhóa :v). Bất chợt lấy tay ôm mặt nhìn về chỗ khác, nói:

- Hai nàng… mặc đồ chỉnh tề được không? 

Hai nàng giờ mới phát hiện mình chỉ mặc bộ cái áo khoác mỏng manh, kêu lên một tiếng rồi mới nói, đầy ý tứ trách móc:

- Đồ dâm tắc!

Rồi hai nàng quay lại bờ hồ lúc nãy lấy y phục mặc lại. Còn Tinh Hồn thì nghiêm chỉnh trở lại, ngẫm nghĩ lại tình trạng hiện giờ của mình. Nhìn về Long huyết trì kia thì đầu óc càng rối tung hơn nữa. Lúc ở dưới đáy huyết trì luyện Thủy hỏa chân long quyết, hắn cảm nhận rõ ràng rằng mình đã vượt qua Long lân chi kỳ và Giác long chi kỳ. Nhưng trên thân thể hắn hiện giờ không có lấy một cái vảy rồng, sừng cũng không hề mọc ra. Khi Ngao Chí đưa tâm pháp cho hắn đã có nói, tu luyện Thủy hỏa chân long quyết thân thể sẽ hoán đổi thành rồng. Còn hắn thì chỉ hiện diện mỗi đôi mắt của rồng và cái dấu ấn kỳ lạ ở mi tâm, quả thật khó hiểu.

Không dừng lại ở đó, còn nhiều điều khó hiểu hơn nữa. Huyết trì thì giờ trở thành một hồ nước bình thường không hơn không kém, chẳng lẽ đã bị hắn thu nạp vào trong thân thể? Rồi cả luồng khí nóng đột nhiên xuất hiện kia nữa, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Thân thể của hắn rốt cuộc có bí mật gì, khả năng gì? Những câu hỏi hóc búa không lời giải đáp cứ xuất hiện mãi trong đầu Tinh Hồn. Nhưng chẳng có ai có thể giúp hắn trả lời cả. Vì chẳng ai biết hắn là ai và đến từ đâu cả. Cuối cùng thì vẫn phải chôn chặt nó lại, hy vọng một ngày nào đó có thể giải đáp được bí mật này. Giấy không thể gói được lửa, cái bí mật kinh thiên động địa ấy cũng sẽ có lời giải. Liệu sẽ là may mắn hay bất hạnh?

Trở lại với thực tại. Nhìn Ngao Chí nằm bất động trên mặt đất. Nghĩ dù sao ông ta cũng là một tiền bối đáng kính, không thể để cho thân xác bị hủy đi được. Chi bằng đem vào Quần tiên các để bảo quản, tuy chậc chội một chút nhưng không sao. Nghĩ là làm, một vần kim quang lóe lên, long thân của Ngao Chí đã được đưa vào trong tiên các. Lúc này nhị vị mỹ nhân mới trở lại. Y phục đã chỉnh tề, nhưng mặt thì hơi đỏ hồng một chút. Có lẽ vẫn còn ngượng. Tinh Hồn mỉm cười, bỗng thấy thiếu thiếu cái gì đó. Chợt nhớ ra con tiểu hầu tử Tiểu Hắc chạy bén đi đâu không biết, liền hỏi:

- Tiểu Hắc đâu? Không phải ở chung với hai nàng sao?

Hai nàng cũng bỗng nhớ ra, bất chợt che miệng mỉm cười, khiến cho Tinh Hồn không khỏi xao xuyết:

- Chắc nó đang trốn ở một góc nào đó rồi!

Vừa dứt lời, một cái bóng từ trên một cây đại thụ nhảy phóc xuống. Những cái lá nhỏ vẫn còn dính trên người nó, miệng luôn kêu khẹc khẹc. Không phải Tiểu Hắc thì ai nữa. Nó trừng bộ mặt nó ra, làm mặt xấu với Tiểu Điệp và Hân Nhi. Có lẽ là nghe hai nàng nói xấu nó trước mặt chủ nhân nên mới nhảy xuống chứng minh là mình không hề nhút nhát. Ba người lắc đầu cười lớn. 

Thiên long giới giờ tạm coi là vật sở hữu của Tinh Hồn. Thử dùng thần thức quan sát toàn bộ, quả thật không gian của Thiên long giới rất lớn, lớn hơn không gian Quần tiên các gấp mấy chục lần. Có lẽ nó được tạo ra để khi Long tộc gặp nạn có thể trốn vào trong đây. Tuy hiện giờ Long tộc sống ở Đông hải khá yên ổn, nhưng tương lai không nói trước được điều gì cả. 

Trước khi Ngao Chí quy tiên có nói trong Thiên long giới có rất nhiều bảo vật, và cho hắn toàn quyền sử dụng. Tuy nói vậy nhưng đây vốn là đồ của Long tộc, không nên tùy tiện sử dụng. Có điều xem qua một lần cũng không mất mát gì. Thế nên Tinh Hồn mới dẫn Sở Tiểu Điệp và Tô Hân Nhi đi đến Tụ bảo động. 

Tụ bảo động cách chỗ của ba người cũng không xa lắm, phi hành một khắc là tới nơi. Trước cửa động là hai cây cột chạm hình rồng, bên trên có một tấm bảng viết ba chữ: TỤ BẢO ĐỘNG. Bước vào bên trong động, không gian bên trong khá lớn, chứa rất nhiều bảo vật. Nào là bảo kiếm, trường thương, thiết phiến, trường côn… toàn là những bảo vật cực phẩm. Nếu đem ra bán cũng thu lại khối tiền khổng lồ. Ngoài ra còn có rất nhiều kim tệ, vàng bạc, nguyên dương đan… làm cho Sở Tiểu Điệp và Tô Hân Nhi choáng ngợp. Còn Tinh Hồn cũng hơi ngạc nhiên nhưng cũng không quan tâm lắm. Pháp bảo ở đây không có thứ nào vừa tay, còn tiền bạc chỉ là vật ngoài thân. Nếu muốn thì hắn có thể luyện ra một mớ đan dược rồi đem đi đấu giá. 

Có điều đan dược ở đây thì rất nhiều, có nhiều loại rất khó tìm khiến Tinh Hồn động tâm. Sau này có thiếu thì mượn tạm sử dụng cũng được. Đi sâu vào bên trong thì kim quang từ vàng bạc càng chói sáng. Đúng là tích tụ mấy vạn năm, không thể xem thường được. Tinh Hồn bảo hai nàng xem pháp bảo nào vừa ý thì cứ lấy sử dụng. Được Tinh Hồn cho phép nên cả hai tùy ý lựa chọn. Còn Tinh Hồn thì tiếp tục tham quan Tụ bảo động.

Đọc truyện chữ Full