DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại La Thiên Tôn
Quyển 3 - Chương 1: Xác người trên biển

Thiên Dương đại lục nằm ở phía nam Huyền Thiên giới. Là lục địa lớn nhất trong năm đại lục. So với bốn đại lục kia, Thiên Dương đại lục là vùng đất hoang sơ nhất, hơn một nửa diện tích là các khu rừng rậm. Ma thú ở đây rất đa dạng và phong phú. Thế nên, đây chính là thiên đường bậc nhất của những thợ săn ma thú. Có điều, người sống sót ra khỏi khu đại sâm lâm này rất ít. Nên sự hiểu biết của con người về vùng đất này rất ít. 

Viêm Dương đại đế quốc là quốc gia lớn nhất ở Thiên Dương, một trong bốn đại đế quốc Huyền Thiên giới. Ngàn năm trở lại đây, Viêm Dương và Thiên Phong hai đại đế quốc luôn bất hòa, chiến tranh thường xuyên xảy ra. Ải Chi Liên đã trở thành vùng chiến sự của hai bên. 

Người trong giang hồ nhận định, sớm muộn gì Viêm Dương quốc cũng bị Thiên Phong quốc thôn tính chỉ còn là vấn đề về thời gian thôi. Nghe nói Thiên Nguyên hoàng đế lâm bạo bệnh, mà trong số các Hoàng tử hiện tại chẳng ai có tài. Lúc nào cũng đấu đá nhau tranh giành ngôi vị Thái tử. Trong số các Hoàng tử, chỉ có một người là có tài đức, thế nhưng lại bị các huynh đệ khác ám hại, đày đi Phượng Hoàng Lâm. Thế cục hiện giờ của triều đình rất rối rắm, thế lực trong triều chia năm sẻ bảy, không ngừng mưu tính ám toán nhau. 

Hiện giờ người được Thiên Nguyên hoàng đế giao cho nhiệm vụ giữ vững thế cục là Nguyệt Lai công chúa. Nếu như nàng là nam tử, chắc chắc được chọn làm hoàng đế tương lai. Đáng tiếc lại là nữ tử. Thế nên tuy được Thiên Nguyên bổ nhiệm tổng quản tất cả mọi chuyện, thế nhưng chỉ cần đi sai một nước thì liền bị bức cung. 

Mà bên Thiên Phong quốc có Thái tử Trịnh Thần Không nổi danh khắp thiên hạ, tài trí mưu lược hơn người. Chỉ cần kéo dài thêm mấy chục năm, Thiên Nguyên đế băng hà, Viêm Dương càng thêm rối loạn thì chắc chắc Trịnh Thần Không sẽ xâm chiếm hoàn toàn vùng đất nam hoang này.

********* Quyển 3: Ma chi quân vương ********

Cách nội lục Thiên Dương ba trăm dặm về phía đông bắc, có một hòn đảo khá lớn quanh năm nở hoa anh đào. Vì thế tên của hòn đào này là Đào Hoa đảo. 

Nơi này cuộc sống rất bình yên. Hoàn toàn là cuộc sống của nhân gian. Không có đấu tranh. Thỉnh thoảng có một số cao thủ đi ngang qua dừng chân nghỉ ngơi, ngoài ra thì không còn gì khác. 

Mấy ngày trước đại lục có biến, sóng to gió lớn đã ảnh hưởng không nhỏ đến cuộc sống ở Đào Hoa đảo. Và chỗ này, cũng nơi hắn ta trải nghiệm chân lí của cuộc sống. Bắt đầu quá trình ngộ đạo.

********* Quyển 3: Ma chi quân vương ********

*Rào rào*

Sóng biển xô vào bờ cát dài. 

Trên bãi biển bình yên ấy, có hai nhân ảnh dần xuất hiện. Một ông lão khoảng chừng bảy tám mươi tuổi, râu tóc điểm bạc. Nhìn cách ăn mặc của lão, có lẽ là một ngư dân gắn bó với biển đã mấy mươi năm. Chạy đằng trước, nô đùa với làn sóng biển là một cậu bé khoảng mười bốn tuổi. Nhìn nó khá láu lỉnh, gương mặt sáng ngời, làn da ngăm đen. 

Hai ông cháu mới bắt cá ngoài biển xong, hiện giờ có lẽ là đang trên đường ra khu chợ để bán lấy tiền. Cậu bé lém lỉnh chạy nhanh về phía trước. 

Khi chạy qua một mỏm đá, nó thấy có mấy hòn đá đẹp nên chạy vào nhặt đem về nhà chơi. Đang lúc cao hứng thì bỗng vấp phải một thứ gì đó, làm nó ngã nhào xuống nước. Lão ngư ông nhìn thấy, quan tâm hỏi:

- Tiểu Ngư Nhi, cháu có sao không? 

Tiểu Ngư Nhi cau mặt lại khó chịu, hơi tức giận một chút. Nó quay lại xem thử đã mắc phải cái thứ ôn dịch gì làm nó ngã. Bỗng nhiên nó hét lớn gọi lão ngư ông kia:

- Ông ơi, có người chết này!

Lão ngư ông vội chạy đến xem, thì thấy có một người thanh niên y phục tả tơi, trên thân thể là vô số vết thương. Lão ngồi xuống xem hắn ra sao thì nhận ra người thanh niên này vẫn còn thở, nhưng rất yếu ớt. 

- Cậu ta vẫn còn sống. Tiểu Ngư Nhi, cầm giúp ông cái giỏ cá. Để ông đem cậu ta về nhà. 

Lão ngư ông vác hắn ta lên vai. Rồi bước thật nhanh trở về nhà của mình. Trong lòng lão tự hỏi không biết người thanh niên này là ai, đã gặp chuyện gì mà thành ra như thế này. Chẳng lẽ người này gặp cướp biển sao?

Cũng có thể. Gần đây có không ít thuyền bè qua lại các đảo bị hải tặc tấn công. Người thanh niên này chắc là nạn nhân của cướp biển. Bị thương nặng như vậy mà vẫn còn thở được thì đúng là kỳ tích. Hy vọng có thể cứu sống được cậu ta.

Khi lão ngư ông vác người thanh niên đi mất, thì ở ngoài khơi xa có một cái bóng từ dưới biển nổi lên. Ánh mắt rực sáng nhìn về phía này. Rồi sau đó dần khuất bóng.

********* Quyển 3: Ma chi quân vương ********

Một ngôi nhà tranh đơn giản, ngoài sân có một bộ bàn đá và một hòn non bộ nhỏ. Còn có mấy cây hoa anh đào đang nở rộ nữa. Khung cảnh nhẹ nhàng mà ấm cúng, làm cho người ta có cảm giác ấm áp, thanh tịnh ở trong lòng.

Giữa sân có một thiếu nữ mặc một bị y phục rất giản đơn. Đứng giữa khung cảnh này, nàng như một tiên nữ lạc vào chốn nhân gian này. Nàng đang phơi mấy thúng khoai thì đột nhiên bên ngoài có tiếng gọi:

- Bích Nguyệt, mau mở cửa.

Nàng quay lại nhìn thì thấy hai ông cháu vội vã chạy về, trên lưng lão ngư ông còn có một người thanh niên chằn chịt vết thương. 

Nàng bỏ thúng khoai xuống, chạy ra mở cửa và phụ lão ngư ông đỡ lấy người thanh niên kia vào nhà. Đặt hắn ta xuống giường, Bích Nguyệt liền hỏi:

- Ông, cậu ta là ai vậy?

Lão ngư ông ngồi uống một ngụm trà để nghỉ mệt, nghe hỏi thì chậm rãi trả lời:

- Ông cũng không biết. Tiểu Ngư Nhi và ông đang đem cá ra chợ thì phát hiện cậu ta. À, Tiểu Ngư Nhi, mau xuống làng gọi đại phu mau. Hy vọng còn cứu chữa được.

- Dạ vâng!

Tiểu Ngư Nhi chạy thật nhanh xuống làng. 

Còn Bích Nguyệt thì giúp người thanh niên rửa sạch vết thương đang còn rỉ máu trên người. Trong lòng bỗng có cảm giác xót xa, người thanh niên này thật tội nghiệp. Không biết hắn ta đã gặp chuyện gì mà thành ra như thế này. Nhìn gương mặt của hắn, cứ chốc chốc lại hiện lên một nỗi buồn miên man. 

Một lúc sau, Tiểu Ngư Nhi dẫn một đại phu hớt hải chạy vào. Nhìn đại phu trên trán và sau lưng ướt đẫm mồ hôi. Chạy một quãng đường xa như vậy, cũng thật tội cho đại phu. Cứu người cấp bách, nên đại phu còn chưa kịp thở đã chạy đến giường bệnh bắt mạch. Chỉ thấy đại phu nhíu mày lại, rồi sau đó lần lượt xem xét thân thể của người thanh niên. Một lúc sau, đại phu đứng dậy, trầm ngâm suy nghĩ. Bích Nguyệt hỏi thăm:

- Hà đại phu, hắn như thế nào? 

Hà đại phu nhìn lại người thanh niên, rồi sau đó thở dài một cái nói:

- Người này nội thương lẫn ngoại thương đều rất nặng. Ta xem trên người hắn, có rất nhiều vết đâm do kiếm gây ra. Xương sườn bị gãy mất mấy cái. Lục phủ ngũ tạng tổn thương không ít. Phần đầu lại bị ngoại lực tấn công, ảnh hưởng đến kinh mạch. Còn thở được thì đúng là kì tích rồi.

Đọc truyện chữ Full