Già Diệp trầm ngâm suy tư, thì bỗngcó hai bóng người tiến đến. Ngẩn đầu nhìn lên, thì nhận ra hai thiếu niên anh tuấn hôm qua bị trọng thương nặng, chính là Hồng Vu Đan và Liễu Bách Sinh.
Hai gã nam tử chấp tay hành lễ, đồng thanh nói:
- Vãn bối Hồng Vu Đan (Liễu Bách Sinh) đa tạ đại sư hôm qua cứu mạng, sau này có cơ hội nhất định sẽ báo đáp!
Già Diệp nở một nụ cười hòa nhã đáp:
- Nhị vị thí chủ bất tất phải đa lễ. Bần tăng là đệ tử Phật môn, đó là điều nên làm.
Hồng Vu Đan và Liễu Bách Sinh nhìn nhau, trong ánh mắt hiện lên sự kính trọng đối với Già Diệp.
Rồi Già Diệp hỏi tiếp:
- Hồng thí chủ đã có dự định tiếp theo chưa?
Thiết nghĩ hiện giờ Hồng Vu Đan là người có địa vị cao nhất trong đám đệ tử Thiên Lam thần điện, nên Già Diệp trực tiếp hỏi thẳng y. Phân vân một hồi, Hồng Vu Đan mới đáp lời:
- Chuyện này còn cần phải bàn bạc với các huynh đệ, vãn bối không thể tự tiện quyết định chuyện can hệ đến tính mạng mọi người được.
- Vậy thí chủ cứ hỏi ý kiến mọi người xem sao.
Hồng Vu Đan và Liễu Bách Sinh gật đầu, hành lễ một cái rồi gọi các huynh muội tụ tập lại để bàn kế sách tiếp theo, nên tiến vào hay trở ra. Cuộc thảo luận của bọn họ diễn ra sôi nổi, đa phần đều chọn tiếp tục tiến vào sâu bên trong Di vong chi địa.
Sau một hồi rốt cuộc cũng đã có kết quả. Hồng Vu Đan đứng thẳng người dậy, tiến về phía Già Diệp, khiêm tốn nói:
- Đại sư, vãn bối thay mặt các huynh đệ xin phép được cùng lịch lãm với Đại sư tiến vào sâu bên trong Di vong chi địa.
- Chuyện này… Thành thật mà nói, bần tăng không dám đảm bảo an toàn tính mạng cho tất cả mọi người ở đây. Di vong chi địa vốn là một nơi thần bí, thập tử vô sinh, nga cả chính bần tăng còn không dám nắm chắc được là sẽ có thể tiến sâu vào bên trong. Hồng thí chủ cùng mọi người chắc chắn rằng sẽ đi vào trong đó chứ? – Già Diệp đổi sang giọng điệu nghiêm trọng phân tích.
- Đây chính là quyết định cuối cùng của chúng vãn bối, hy vọng Đại sư chấp thuận.
Già Diệp nhìn thấy được sự quyết tâm hiện hữu rõ ràng trên gương mặt thần tuấn, khí thế cao ngất ngưỡng của Hồng Vu Đan cùng sáu người kia. Nhiệt huyết tuổi trẻ, e rằng khó mà có thể khuyên bảo được đám thanh niên này. Cuối cùng, y thở dài một cái rồi nói:
- Được rồi, bần tăng sẽ dẫn mọi người cùng theo. Nhưng mà, trên đường đi nhất định phải thận trọng, luôn luôn bám sát vào nhau. Không được đi lẻ, tự tiện hành động một mình. Mọi người đã rõ rồi chứ?
- Vâng, mọi chuyện cứ theo sắp xếp của Đại sư!
Già Diệp khẽ gật đầu, rồi bảo mọi người chuẩn bị một lúc để lên đường.
Nhậm Phi Yến đang chuẩn bị tư trang, thì bỗng nhìn thấy phía trên một nhánh cây đại thụ khổng lồ, có một ánh lửa rực rỡ đang tỏa sáng. Nàng nhìn kỹ lại, thì nhận ra đó không phải là đốm lửa, mà là một con chim sẻ đỏ tuyệt đẹp, ánh mắt đen láy, mỏ cong vuốt, cái chân mảnh khảnh nhưng vuốt chân thì cong vuốt. Tuy nhìn vóc dáng nó nhỏ bé cỡ chừng nắm tay, thế nhưng uy áp tỏa ra từ nó làm cho Nhậm Phi Yến cảm thấy rất áp lực, mồ hôi lạnh trên trán cứa túa ra.
Liễu Bách Sinh trông thấy Nhậm Phi Yến có biểu hiện bất thường, thì ngạc nhiên đi đến bên cạnh hỏi:
- Phi Yến, chuyện gì vậy?
Nhậm Phi Yến mở miệng nói:
- Liễu sư huynh, con điêu kia là gì thế?
- Hả, con điêu nào?
Liễu Bách Sinh ngạc nhiên nhìn theo hướng mà Nhậm Phi Yến chỉ, thì thấy có một con chim sẻ với bộ lông rực rỡ như lửa đỏ. Không cầm được mà ồ lên một cái. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một con điêu tuyệt đẹp đến như vậy.
Năm người còn lại, ngoại trừ Già Diệp đang đi dò xét tình hình xung quanh thì đều tụ tập lại thưởng thức vẻ đẹp diễm lệ của con chim sẻ đỏ kia. Kỳ lạ là, dù có bao nhiêu kẻ đang hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào nó, thế nhưng con chim sẻ đỏ đó lại không hề bộc lộ sự ngạc nhiên hay sợ hãi, bằng là bình thường thì mất vía mà bay đi rồi.
- Hay là chúng ta thử bắt nó lại xem, để làm sủng vật cũng không tồi. – Phạm Tiêu lên tiếng hỏi.
- Ý kiến hay đấy. Hành động cẩn thận, kẻo nó hoảng sợ bay mất!
Thế là bảy người chia ra bao vây xung quanh, mỗi người tự chọn cho mình một góc thuận lợi nhất để bắt lấy con chim sẽ tuyệt đẹp kia. Chỉ có duy một mình Nhậm Phi Yến là cảm thấy không ổn. Trực giác của nàng cho biết, con chim sẻ kia không hề tầm thường chút nào. Nàng khẽ nhắc nhở Liễu Bách Sinh:
- Liễu sư huynh, hay là đừng nên hành động lỗ mãng. Muội sợ là…
Nàng chưa nói ra hết ý thì Liễu Bách Sinh chặn ngang lời, nhẹ nhàng khuyên bảo:
- Yên tâm, nó chỉ còn một con Ma thú bình thường, không sao cả đâu. Lát khi bắt được, ta sẽ tặng nó cho muội.
Bất chấp lời khuyên của Nhậm Phi Yến, sáu người chia ra hành động. Đứng phía trên cao, trông thấy tất cả các hành động của đám đệ tử Thiên Lam điện, trong ánh mắt thần tuấn của con chim sẻ nhỏ bé ấy chỉ có một sự khinh thường, tựa như một đám hề đang diễn trò vậy. Dường như nó đang tò mò, không biết rằng đám thiếu niên trẻ tuổi này sẽ làm ra những trò gì.
Ổn định đội hình, mọi người đều đã sẵn sàng ra tay. Hồng Vu Đan đứng đối diện với con chim sẻ, tưởng chừng như chỉ một cái nhún người là sẽ nắm gọn được nó trong tay. Bất động vài giây, Hồng Vu Đan quát lớn:
- Hành động!
Ngay lập tức, sáu người đồng thời bay lên, song thủ đưa ra tùy thời bắt lấy nó.
Đúng lúc ấy thì Già Diệp trở về, thuận mắt nhìn thấy sáu người đang cố bắt lấy một con chim sẻ có màu lông rực rỡ như ánh lửa. Đột nhiên sắc mặt của y trắng bệch, thanh âm hoảng hốt quát lớn một tiếng:
- Dừng lại, không được chạm đến nó.
Nhưng đáng tiếc đã muộn, khoảng cách giữa bọn họ chỉ còn một sải tay nữa là tiếp cận được con chim sẻ. Tiếng hét thất thanh của Già Diệp chưa kịp đến tai bọn họ, thì bỗng ngay lúc đó, con chim sẻ đột ngột phát ra một luồng quang mang cực kỳ mạnh mẽ, tất cả mọi người tưởng chừng như đang bị nhốt trong địa ngục chi hỏa.
Dường như mọi người bị choáng một lúc, sau khi mở mắt ra thì mới nhận ra, bản thân không bị một chút tổn thương nào cả. Chỉ có một cảnh tượng làm cho tám người hoảng hốt, đó là cánh rừng bao bọc bọn họ vừa này giờ đã biến đi đâu mất, xung quanh là một mảnh đất trống không có lấy một sinh vật nào, ngoại trừ họ ra.
Còn con chim sẻ đỏ khi nãy thì đã biến đâu mất. Sự ngạc nhiên xen lẫn hoảng sợ hiện rõ trên gương mặt của mọi người. Già Diệp là người lớn nhất ở đây, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Lập tức chạy đến hỏi từng người một:
- Mọi người, ổn cả chứ? Không bị thương ở chỗ nào chứ?
Hồng Vu Đan cùng sáu người bừng tỉnh, lắp bắp đáp:
- À… không… không sao cả!
Rồi Hồng Vu Đan nhìn Già Diệp, nét mặt đờ đẫn một lúc lâu rồi ngập ngừng hỏi:
- Đại sư, thứ vừa rồi… rốt cuộc là gì thế?
Già Diệp nhìn quanh một hồi, trên trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi hột. Lặng thinh một hồi lâu, y mới bắt đầu nói:
- Thí chủ đã từng nghe về truyền thuyết Thượng cổ Tứ linh thú chưa?
Đám người Thiên Lam điện ngơ ngác nhìn nhau, dường như đây là lần đầu tiên bọn họ được nghe câu chuyện thần thoại này. Già Diệp mới bắt đầu nói:
- Thượng cổ Tứ linh thú, chính là một loại tồn tại cực kỳ mạnh mẽ, nghe nói rằng chưa từng có ai địch lại được chúng cả. Trong sách cổ có miêu tả, Tứ linh thú bao gồm: Uy lam thanh long ngự trị phương đông, Tà mâu bạch hổ tồn tại ở phương tây, Cửu vĩ hỏa phượng hoàng trú tại phương nam, và Băng nguyên huyền vũ sống tại phương bắc. Chưa có ai nhìn thấy hình dáng thực sự của chúng. Nghe nói mấy tháng trước, một trong Tứ linh là Uy lam thanh long đã xuất hiện ở phía nam Thiên Phong quốc, giết chết tọa kỵ Hoàng kim thánh long và đả thương Thái tử Trịnh Thần Không, việc này chắc các thí chủ đã hay.
Nghe đến đây, Hồng Vu Đan, Liễu Bách Sinh, Mộc Lâm Nhi, Phạm Tiêu, Long Vũ và Nhậm Phi Yến đột nhiên lạnh sống lưng. Vào cái ngày hôm đó, sáu người họ đều có mặt tại nơi đó, nơi diễn ra một cuộc chiến kinh hoàng. Trong đầu bọn họ, bỗng hiện ra một tiếng long ngâm vang vọng cửu thiên, một con rồng khổng lồ trong bão tố, từ chin tầng mây hạ xuống. Chỉ một đòn duy nhất xét nát thân thể khổng lồ của Hoàng kim thánh long, một cái vẫy tay đánh bay Thái tử Trịnh Thần Không xa trăm dặm, và một cái quét đuôi giết hàng trăm cường giả đỉnh cấp.
Tuy không nhìn thấy rõ được hình ảnh thật sự của nó, nhưng mà cái uy áp, sự bá đạo đã hằn sâu trong trí óc của mỗi người. Đó chính là sức mạnh của một trong Thượng cổ Tứ linh thú Uy Lam thanh long?
- Vậy… con chim sẻ vừa rồi là… - Hồng Vu Đan sợ hãi hỏi tiếp.
Chỉ thấy Già Diệp lau đi mồ hôi lạnh trên trán, sắc mặt vẫn trắng bệch như tờ giấy, mãi một lúc mới nói:
- Không Di sơn thuộc phía nam Huyền Thiên giới, vậy có thể rằng đây chính là nơi trú ẩn của Cửu vĩ hỏa phượng hoàng. Lúc trước khi bắt đầu tiến vào khu Cổ độc lâm này, bần tăng đã từng trông thấy một vùng đất trống tương tự như chúng ta, và một con chim sẻ đỏ bay cao lên bầu trời. Sợ rằng, con chim sẻ đó chính là hiện thân của Cửu vĩ hỏa phượng hoàng.
Tuy rằng đã có ý nghĩ như vậy, nhưng mà khi chính miệng Già Diệp nói ra thì ai nấy đều tái xanh mặt. Cũng may là vừa rồi con chim sẻ đó không muốn giết bọn họ, nếu không thì chẳng biết được vì sao mình chết nữa.
- May mắn thật!
Hồng Vu Đan thở phào một cái, nhưng vẫn không giấu được nỗi sợ ẩn sâu trong đôi mắt. Những lời nhắc nhở khi trước của Già Diệp quả thật vi diệu, thầm nhủ sau này không được tò mò mà gây ra rắc rối nguy hiểm như vừa rồi.
Mọi người bình ổn lại tâm trạng, Già Diệp mới dặn dò bọn họ thêm những điều cần thiết rồi lập tức lên đường để nhanh chóng tới kịp nội trạch Di vong chi địa. Hồng Vu Đan, Liễu Bách Sinh, Long Vũ, Phạm Tiêu, Mộc Lâm Nhi, và đặc biệt là Nhậm Phi Yến không ngờ được rằng, vài ngày nữa rằng mình sẽ gặp lại bằng hữu tưởng chừng vĩnh viễn chẳng thể gặp lại.
********* Quyển 3: Ma chi quân vương *********
Vô quang bí cảnh. Nơi này chính là chỗ đặt chân sau khi bước qua cây cầu “Âm”.
Chỗ này đúng như tên gọi của nó, tuyệt không có một chút ánh sáng nào. Bằng mắt thường chỉ có thể nhìn mờ mờ được cảnh vật xung quanh, tiếng gió thổi vi vu, tiếng gầm gừ của Ma thú làm cho người ta sợ hãi không thôi.
Tưởng chừng như không có kẻ nào dám đặt chân vào địa phương quỷ quái này, ấy vậy mà có những cái bóng vẫn di chuyển một cách dễ dàng trong bóng tối vô ngần ấy. Chỉ thấy bọn chúng khoác trên mình bộ trường bào màu đen, chỉ để lộ ra đôi mắt đỏ lồm như ác quỷ địa ngục. Nhìn cách di chuyển, tựa như là một địa phương quen thuộc vậy.
Những hắc y nhân này, chính là đám Man hoang dị tộc. Chỉ có bọn quái vật này mới dám bước vào trong cái nơi quỷ quái này. Nếu không gặp phải đám Ma thú mạnh mẽ, thì đều dễ dàng vượt qua. So với nhân loại, thì hẳn tổ đội Man hoang dị tộc này trên đường tiến đến nơi cuối cùng của Di vong chi địa là nhanh nhất.
- Khi nào thì chúng ta đến được Thiên hỏa bảo khố?
Một giọng nói phá tan bầu không gian yên tĩnh.
- Tiểu tử, ngươi tưởng rằng đường đến Thiên hỏa bảo khố ngắn lắm hả? Chúng ta chỉ mới đi được nửa chặn đường thôi, nhanh nhất phải nửa tháng nữa mới đến được địa phương đó. Thần tộc bọn ta không gấp gáp thì thôi, ngươi sao phải vội vã chứ.
Gã hắc y nhân dẫn đầu cất giọng trầm đục đáp lời. Nam tử kia liền hừ lạnh một cái, không đáp lời. Một người bên cạnh cất giọng đanh chua nhắc nhở:
- Đường Ngọc, ngươi tốt nhất là đừng có ý nghĩ tham lam. Nếu không chúng ta không đảm bảo cái mạng nhỏ của ngươi đâu!
- Đà Lĩnh tiền bối không cần phải nhắc nhở, ta tự biết mình cần làm gì.
- Hy vọng ngươi làm đúng những điều ngươi vừa nói.
Người tên Đà Lĩnh khinh thường nói. Mục quang không them liếc nhìn Đường Ngọc một cái. Và ngạc nhiên là, Đường Ngọc lại làm tay sai cho đám Man hoang dị tộc. Không biết rốt cuộc giữa bọn chúng có quan hệ như thế nào. Chỉ thấy Đường Ngọc đứng trước đám người này, tuyệt không dám có một hành động lỗ mãng, kiêu ngạo thường ngày.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại La Thiên Tôn
Quyển 3 - Chương 42: Chim sẻ đỏ
Quyển 3 - Chương 42: Chim sẻ đỏ