Thiên Dương đại lục. Mười ngày trôi qua kể từ khi thời hạn ba tháng Di vong chi địa phong bế. Ánh mặt trời soi sáng thế gian, trên bầu trời mây trắng lượn lờ. Hôm nay quả là một ngày đẹp trời, làm cho tâm tình người ta rất thoải mái.
Lăng Vân tông tại Trác Quang sơn vẫn như thường lệ, trên quảng trường rộng lớn, hàng ngàn lượt đệ tử ra vào. Gặp nhau thì vui vẻ chào hỏi, bàn luận này nọ. Bên trong Lăng Vân điện, hầu như toàn bộ cao tầng Lăng Vân tông đều tụ hợp tại đây, ở trên cao là một người trung niên khoảng chừng bốn mươi năm mươi tuổi, mặc một bộ trường bào màu vàng cam, đầu đội ngọc mão, tướng mạo tuy rằng bình thường nhưng khí chất trên người toát ra, làm cho người khác không dám nhìn gần. Trung niên này, đích thị chính là tông chủ hiện tại của Lăng Vân tông, Hàn Chí Đông tông chủ.
Hai bên là hai hàng dãy ghế, đoán chừng khoảng năm mươi, toàn bộ người có mặt đều mặc tử y, dường như là các thái thượng trưởng lão của Lăng Vân tông. Hôm nay, có lẽ là một ngày đặc biệt. Bỗng từ bên ngoài, có một người râu tóc bạc phơ, dáng vẻ cao lớn, thân mặc một bộ trường bào màu lục, khí chất bất phàm đi vào. Hàn Chí Đông thấy lão nhân này đi vào, trên gương mặt nở một nụ cười, ánh mắt thâm thúy, nói:
- Mộc trưởng lão đến rồi, cũng nên bắt đầu cuộc họp thôi.
Người vừa vào chính là Mộc trưởng lão. Đây chính là người đã đưa Tinh Hồn từ Đào Hoa đảo đến Thiên Dương đại lục, đề cử hắn tham gia Di vong chi địa. Lão ngồi xuống ghế đầu tiên, gần với Hàn Chí Đông nhất, xem ra địa vị của Mộc trưởng lão tại Lăng Vân tông rất cao. Thấy trưởng bối cao tầng đã có mặt đầy đủ, Hàn Chí Đông mới bắt đầu nói:
- Các vị, Di vong chi địa đã kết thúc vào mười ngày trước. Nhưng lại không có lấy một bức thư truyền về, các vị có ý kiến gì không?
Các tông môn khi cho đệ tử tinh anh lịch lãm tại Di vong chi địa đều cho trưởng lão đi theo bảo vệ. Ngay khi kết thúc thì sẽ truyền tin về cho tông môn bằng phi ưng truyền tin. Từ Di vong chi địa đến Lăng Vân tông, khoảng chừng năm hoặc sáu ngày sẽ nhận được tin tức. Thế nhưng đã mười ngày trôi qua mà không có tin tức gì, Hàn Chí Đông cảm thấy sự việc có chút bất thường nên mới triệu tập cao tầng Lăng Vân tông lại để nghị sự.
- Thật kỳ lạ, nếu như đệ tử có gặp chuyện bất trắc, thì cũng nên truyền tin về đây cho chúng ta biết.
- Hình như mấy môn phái khác cũng chưa nhận được phi ưng truyền tin. Đồng dạng cũng giống như phái ta.
- Lão phu mấy ngày trước nghe tin đồn rằng Không Di sơn bị ma thú càn quét. Thực lực ma thú này rất cao cường, làm cho toàn bộ khu vực Không Di sơn chấn động.
- Có chuyện này sao? Mấy tháng nay lão phu bế quan, hoàn toàn không nghe phong thanh gì.
- ………
Mấy chục vị thái thượng trưởng lão nhìn nhau bàn tán, Lăng Vân điện bỗng chốc trở nên ồn ào. Hàn Chí Đông ho khan vài tiếng, uy áp cường giả Chân Thần cảnh tăng lên, làm cho đại điện yên tĩnh trở lại. Sau đó Hàn Chí Đông ánh mắt nhìn Mộc trưởng lão, trầm giọng hỏi:
- Mộc trưởng lão, ngươi có cao kiến gì không?
Mộc trưởng lão từ khi vào đại điện, vẫn một mực ngồi yên, nhắm mắt dưỡng thần, dường như không quan tâm đến mọi việc xung quanh. Đến khi nghe giọng của Hàn Chí Đông, lão mới mở mắt ra. Suy nghĩ một hồi, thần sắc đạm bạc nói:
- Từ xưa đến giờ, Không Di sơn đã một nơi hung hiểm, dễ đi khó về. Mấy ngày nay lại có tin đồn Không Di sơn xảy ra dị tượng, tin rằng đã có chuyện không nhỏ xảy ra. Mười ngay trôi qua, khắp đại lục lại không có lấy một tin tức đáng tin, nên lão phu đoán rằng các đệ tử khó mà bảo toàn tính mạng.
Hàn Chí Đông cùng mấy mươi vị thái thượng trưởng lão gật gù, vẻ mặt suy tư, chăm chú nghe Mộc trưởng lão phân tích. Mộc trưởng lão trầm giọng nói tiếp:
- Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại. Di vong chi địa sau khi kết thúc thì Không Di sơn lại xảy ra biến động, chuyện này từ trước đến giờ chưa từng xảy ra. Các vị liệu có suy đoán gì không?
Mộc trưởng lão nheo mắt, bộ râu trắng rung động, mục quang ẩn chứa linh quang. Mấy mươi vị thái thượng trưởng lão ánh mắt bỗng rực sáng, một lần nữa đại điện trở nên ồn ào. Ai nấy đều suy đoán dị tượng phát sinh tại Không Di sơn, tấm tắc không thôi. Chỉ có riêng một mình tông chủ Hàn Chí Đông, trên gương mặt khẽ nở ra một nụ cười bí hiểm. Người khác không hiểu, nhưng hắn lại hiểu. Lời của Mộc trưởng lão nói, đích thị là đang ám chí người thiếu niên thần bí lão đưa từ Di vong chi địa trở về đây, chính là Tinh Hồn. Hàn Chí Đông nhàn nhạt hỏi:
- Mộc trưởng lão, ý ngươi muốn nói, sự kiện này có thể là do hắn gây ra?
Mộc trưởng lão nhìn hắn gật đầu. Bỗng một vị thái thượng trưởng lão lên tiếng hỏi:
- Tông chủ, “hắn” mà ngươi nói là kẻ nào?
Câu hỏi này, dường như chính là điều mà mấy mươi vị thái thượng trưởng lão khác đều muốn biết. Nhìn thần sắc của Hàn Chí Đông và Mộc trưởng lão thần thần bí bí, làm cho ai nấy đều cảm thấy tò mò muốn biết. Mộc trưởng lão vuốt vuốt chòm râu trắng, bắt đầu giải thích:
- Để lão phu giải thích. Các vị còn nhớ, trước đây lão phu đưa một kẻ bên ngoài vào tông môn, đề cử hắn tham gia cuộc khảo hạch tuyển chọn đệ tử tham gia Di vong chi địa chứ?
- Có phải là người thiếu niên đã đấu một trận kinh thiên động địa với nữ đệ tử Tống Tử Lạc không?
Một vị trưởng lão biểu cảm ngạc nhiên, thất thanh thốt. Mộc trưởng lão cười cười, nói tiếp:
- Chính là kẻ đó. Tông chủ và lão phu đã âm thầm quan sát người này, thấy trên người hắn ta có một khí chất bất phàm mà người bình thường khó mà có được.
- Không thể nào. Tuy rằng lão phu thấy hắn có tiềm lực khá lớn, là một thiên tài hiếm có, nhưng đem ra so sánh với các thiên tài khác thì lão phu cảm thấy còn rất kém.
- Vậy để lão phu kể cho các vị nghe câu chuyện về hắn.
Thấy vị thái thượng trưởng lão nọ phản bác, Mộc trưởng lão trên gương mặt vẫn giữ thái độ thần thần bí bí, giọng điệu bình thản:
- Khi lão phu cùng với mấy tên Hoắc Dương lịch lãm bên ngoài, trên đường từ đông hải trở. Lúc đó lão phu nghĩ nên chỉ điểm cho các đệ tử, nên không có đi thuyền mà trực tiếp phi hành. Không ngờ trên đường lại gặp phải dị tượng.
- Dị tượng? – Mấy chục vị thái thượng trưởng lão súy soa hỏi. Mộc trưởng lão lại kể tiếp.
- Sắc trời khi đó đã về đêm. Bốn phương sóng yên biển lặng. Khi lão phu cách Đào Hoa đảo năm mươi dặm, bống nhiên mây đen ùn ùn kéo tới, thiên địa biến sắc, hắc vân cuồn cuộn, thoát ẩn thoát hiện còn có lực lượng thiên uy áp xuống. Lão phu suy đoán, xung quanh đó có trọng bảo xuất thế hay ma thú cao cấp nào đó độ kiếp, cố tình tiến vào gần hơn để quan sát. Lúc đến gần Đào Hoa đảo, thì lão phu bắt gặp người thiếu niên đó, quan sát người này tuy rằng kinh mạch toàn thân bị tổn thương, nhưng lại thi triển thực lực một cách kinh người. Hắn khi đó đang truy đuổi một tên hải tặc, lão phu có ra tay ngăn cản, nhưng cuối cùng vẫn không giúp được tên hải tặc kia, ngược lại còn bị trúng phải một chưởng của hắn, khiến cho lão phu tê rần cả tay.
Trong đại điện, mấy chục vị thái thượng trưởng lão hít một hơi lạnh. Ngay cả tông chỉ Hàn Chí Đông, người đã từng được Mộc trưởng lão kể qua một lần, tâm tình vẫn cảm thấy kinh ngạc. Mộc trưởng lão là người nào chứ, tu vi không dưới tông chủ Hàn Chí Đông, lại bị Tinh Hồn một chưởng đẩy lùi. Nghe Mộc trưởng lão kể thì chưởng đó chỉ là tùy ý. Mộc trưởng lão hô hấp một hơi, hàm râu run run, một hồi mới kể tiếp:
- Lão phu khi đó lập tức rút Thủy Lam kiếm, thi triển Bát phương tù thiên trận vây hãm hắn, lập tức tấn công làm cho hắn ngất đi, đồng thời lúc đó thiên địa trở về như ban đầu, không còn hiện tượng kỳ lạ lúc trước. Lão phu mới thầm suy đoán, hẳn là người thiếu niên này có lai lịch bất phàm, nên lão phu mới lôi kéo hắn về đây, đề cử hắn tham gia lịch lãm tại Di vong chi địa, đồng thời báo lại toàn bộ câu chuyện cho tông chủ biết.
Bọn họ nhìn nhau, thần sắc cảm thán. Bây giờ mới hiểu, vì sao Hàn Chí Đông lại vui vẻ đồng ý cho ngoại nhân cùng với đệ tử phái mình lịch lãm tại Di vong chi địa. Hoàn toàn là có chủ ý cả. Bỗng một vị thái thượng trưởng lão đầu óc lóe lên một tia tinh quang, thần sắc không giấu nỗi vẻ vừa kinh vừa sợ:
- Mộc trưởng lão, ý ngươi là sự việc ở Không Di sơn có liên quan đến người thiếu niên nọ?
- Chính là như vậy. Lão phu đoán bảy tám phần, hắn có dính liếu đến chuyện động trời này.
Bỗng nhiên sắc mặt lão trầm xuống, cùng với Hàn Chí Đông nở một nụ cười lạnh lẽo, trầm giọng nói tiếp:
- Lão phu cảm giác rằng, hắn ta vẫn còn sống. Nếu toàn mạng mà ra khỏi Di vong chi địa, vậy hẳn là thu hoạch không nhỏ. Chỉ cần Lăng Vân tông chúng ta khống chế hắn trong tay, chỉ một thời gian nữa chúng ta sẽ phát dương quang đại, địa vị nhanh chóng tăng lên, một ngày nào đó thậm chí ngay bằng với tứ thần điện.
Cả đại điện lại hít vào một luồng hơi lạnh. Không ngờ Mộc trưởng lão thường ngày trầm tĩnh lại có dã tâm lớn đến vậy. Bọn họ lại nhìn vào thần sắc của Hàn Chí Đông, thấy hắn vẻ mặt đắc ý, dường như ý tứ của Mộc trưởng lão đồng thời cũng là suy nghĩ của Hàn Chí Đông. Hai người này, chẳng ngờ từ trước đã có một đại kết hoạch kinh khủng đến vậy. Một giây sợ hãi, một giây sau khuôn mặt ai nấy đều bừng bừng hưng phấn:
- Ha ha ha, tông chủ mưu lược đến vậy, quả là phúc của Lăng Vân tông chúng ta.
- Đúng vậy. Nếu khống chế được hắn, Lăng Vân tông chúng ta nhất định sẽ càng lúc càng mạnh mẽ.
- Tông chủ anh minh, đây là phúc của Lăng Vân tông chúng ta.
- ………
Hàn Chí Đông ngồi trên cao tâm tình hưng phấn, cười mãi không ngớt. Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy hưng phấn đến vậy, mấy chục tên thái thượng trưởng lão kia lại vuốt đuôi ngựa, tâng bốc hắn lên mây. Cái cảm giác này, thực sự làm cho người ta cảm thấy sảng khoái. Khi đại điện tràn ngập vui vẻ, thì một tinh anh đệ tử chạy vào, quỳ xuống nói:
- Bẩm báo tông chủ, Lâm Quang sư huynh, Tống Tử Lạc sư tỷ và Bạch công tử đã trở về.
Cả đại điện bỗng dưng trở nên tĩnh lặng lạ thường, thậm chí ngay cả tiếng kim rơi cũng nghe thấy. Mọi người nhìn nhau, rồi lại nhìn lên Hàn Chí Đông và Mộc trưởng lão, mắt ai nấy đều lấp lóe ánh quang. Mộc trưởng lão bỗng dưng cảm thấy có chuyện gì đó bất thường, nhưng lại không hiểu là mình đang lo lắng điều gì. Cảm giác này thật khó chịu.
Hàn Chí Đông thì mục quang nhìn chằm chằm tên đệ tử đang quỳ bên dưới kia, trầm ngâm suy nghĩ. Tại sao lại bất ngờ trở về? Hai đệ tử bổn phái còn sống, vậy thì lẽ ra phải dùng phi ưng truyền tin thông báo cho bổn tông trước để còn chuẩn bị chứ? Tâm trạng hưng phấn vừa nãy nào đâu còn, thay vào đó là một sự ngờ vực tràn ngập trong đầu.
Hàn Chí Đông nhìn Mộc trưởng lão, phát hiện rằng lão cũng đang nhìn mình. Chỉ thấy Mộc trưởng lão gật đầu một cái, Hàn Chí Đông khẽ nở một nụ cười thần bí, biểu cảm lãnh đạm nói:
- Bổn tọa biết rồi. Truyền bọn chúng vào. À không… để bổn tọa tự mình nghênh tiếp các đệ tử xuất sắc trở về. Các ngươi cùng đi với ta.
- Tuân lệnh tông chủ.
Người quan trọng nhất trong cuộc nghị luận hôm nay cũng đồng thời trở về. Làm sao Hàn Chí Đông không vui mừng cho được. Mặc kệ là tên đó có tâm tư gì không, chỉ cần là đã đặt chân vào Lăng Vân tông này thì đừng mong có thể thoát ra được.
********* Quyển 3: Ma chi quân vương *********
Bên ngoài đại điện, Tử Lạc và Lâm Quang đang bị bao vây bởi đám đệ tử. Người nào người nấy đều cám thán, chúc mừng họ hoàn thành chuyến lịch lãm tại Di vong chi địa. Dùng mắt thường cũng nhìn thấy tu vi của Lâm Quang và Tử Lạc tịnh tiến một bậc, thu hoạch có lẽ không nhỏ à. Hai người Lâm Quang và Tử Lạc chỉ cười huề, miệng nói lời cảm tạ, nhưng trong lòng thì lại sinh cảm giác buồn bực. Bởi vì trong ba người, chỉ có mỗi một mình Tinh Hồn là chính thức đi vào Di vong chi địa, còn bọn họ chỉ ở bên ngoài Phong Linh sâm lâm thôi.
Lúc này Tinh Hồn đứng ở một góc, không có ở cùng hai người. Đệ tử Lăng Vân tông thấy Tinh Hồn, tưởng người lạ nên hỏi Lâm Quang và Tử Lạc về hắn. Hai người cũng không biết phải giải thích như thế nào. Người tận mắt chứng kiến Tinh Hồn biến đổi ngoại hình là Lâm Quang, mà cũng không biết phải nên giải thích thế nào thì Tử Lạc làm sao mà giải thích được. Chỉ nói ngắn gọn hắn chính là người mà Mộc trưởng lão dẫn về, còn lại thì không có nói rõ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại La Thiên Tôn
Quyển 3 - Chương 63: Thiên Phong náo loạn (Trung)
Quyển 3 - Chương 63: Thiên Phong náo loạn (Trung)