DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại La Thiên Tôn
Quyển 4 - Chương 76: Ám vô thiên thương (Thượng)

Khảo hạch nhanh chóng kết thúc, tám mươi cái danh ngạch đã có tên trên danh sách, cùng với tám mươi thiên tài chiến sĩ long tộc đã được tám bộ tộc lựa chọn từ trước, vào ba ngày sau, Đông Ly thánh cảnh mở ra, một trăm sáu mươi chiến sĩ sẽ cùng nhau tiến vào đó, dùng thờig gian ba thánh để tu luyện. Sau ba tháng, Đông Ly thánh cảnh sẽ mở ra một lần nữa để cho bọn họ có thể trở ra. 

Lại nói, trong số tám mươi cái danh ngạch được tranh đoạt thông qua sơ khảo này, đại bộ phận kim long tộc là chiếm nhiều nhất, có đến gần hai mươi kim long tộc chiến sĩ. Có bộ tộc nhiều người, thì đương nhiên cũng có bộ tộc ít người, đó chính là Ngân long tộc. Dù sao thì trong tám bộ tộc, Ngân long tộc có thực lực yếu kém nhất, có thể từ trong cái tranh đoạt này chiếm được thêm ba cái danh ngạch xem như không rồi rồi, so với lần trước cơ hồ hơn được một cái danh ngạch. 

Kim long tộc tuy rằng số lượng so với những bảy bộ tộc còn lại thì số lượng ít, thế nhưng thực lực lại là cường hãn nhất. Có thể nói Kim long tộc là hạch tâm của long tộc cũng không sai chút nào. Thế nên dù Kim long tộc chiếm đến gần ba mươi cái danh ngạch thì cũng không ai dám phàn nàn. Về điểm này, Tinh Hồn đánh giá long tộc rất cao. Nếu như là trong nhân loại, chênh lệch như chắc chắn sẽ không có người chịu để yên. Bởi vì càng có nhiều người của bên mình tiến vào, cơ hội gia tăng thực lực sẽ cao hơn. Tâm tình của nhân yêu lưỡng tộc, thực sự cách biệt quá xa. 

Bởi vì ba ngày sau Đông Ly thánh cảnh mới mở ra, thế nên sau khi khảo hạch kết thúc thì tám bộ tộc trở lại địa bàn của mình, chuẩn bị lực lượng cho hậu bối thật tốt để có thể chiếm lấy nhiều chỗ tốt trong Đông Ly thánh cảnh. Tinh Hồn đồng dạng cũng giống như vậy, tuy rằng mục đích chính của hắn là giải cứu cho Mặc Uyên, thế nhưng kỳ trân dị bảo bên trong Đông Ly thánh cảnh, nếu có thể thu thập được, đối với bản thân chỉ có lợi chứ không có hại. Việc này có lẽ Mặc Uyên cũng sẽ không bận tâm. 

Tranh thủ khoảng thời gian rảnh rỗi ba ngày này, Tinh Hồn liền trở lại Huyền Tiên các một lần nữa, ngồi trong không gian tu luyện, bắt đầu vận chuyển Hỗn nguyên thiên thần quyết hấp thu U minh chi khí. Nhìn U minh chi thụ đứng sừng sững giữa không gian Huyền tiên các, nằm bên cạnh gốc cây là một con mèo đen, thoạt nhìn không khác gì những con mèo bình thường mà phàm nhân nuôi. Nhưng nếu để ý kỹ thì con mèo đen này lại có ba mắt, trên người mặc dù đã thu liễm nhưng vẫn tản mát ra tử khí dị thường. Nằm xung quanh U minh chi thụ chừng hai ba mươi thước cũng có rất nhiều đầu yêu thú, mặc dù đa chủng loại, nhưng thủy chung giống nhau chính là, bọn chúng trên người đều là màu tím và đều phảng phất tử khí trên người.

Những đầu ma thú này đều là tử linh yêu thú mà Tinh Hồn đem ra từ Tử Vong chi địa. Không ít trong số đám Tử linh ma thú này, Tinh hồn đã đáp ứng sẽ khu trừ Tử linh ma khí trên người bọn chúng, giúp bọn chúng trở lại cuộc sống chân chính bên ngoài. Đương nhiên cái giá phải trả chính là bọn chúng phải phục tùng Tinh Hồn. Sở dĩ lưu bọn chúng lại Huyền tiên các chính là vì Tinh Hồn cho đến bây giờ vẫn còn chưa tìm ra được tài liệu luyện đan để khu trừ Tử linh ma khí trên người bọn chúng. 

Mặc dù có thể thông qua Tử linh yêu tháp, nhưng với lực lượng của Tinh Hồn bây giờ, chỉ khẽ động niệm thôi là đã bị Tử linh yêu tháp thôn phệ toàn bộ nguyên lực, chốc lát thân thể trở nên hư nhược. Thập phương linh bảo quả nhiên không thể xem thường, là thần khí danh chấn Hồng hoang, há có thể là vật tầm thường. Dù nay Thập phương linh bảo đã bị lưu lại không ít cấm chế, nhưng mà vẫn không phải là thứ mà phàm nhân có thể lĩnh ngộ được. 

Tinh Hồn tạo nghệ về mặt trận pháp, cấm chế chi thuật... đã có thành tựu không nhỏ, các Trận pháp sư ở Huyền Thiên giới xa xa không thể sánh bằng, nhưng hắn đối với những cấm chế lưu trên Thập phương linh bảo cũng cách nào lay động được, thậm chí là một chút xíu thương tổn cũng không thể. Bất đắc dĩ mọi chuyện đành phải thuận theo tự nhiên, không thể cưỡng ép được. 

Thế nên đành phải trông vào tạo hóa thôi. Nếu may mắn tìm được tài liệu luyện đan thì đám Tử linh yêu thú này sớm ngày nhìn lại được ánh mặt trời ấm áp ngoài kia, nhưng nếu không tìm được sớm thì đành phải lưu lại Huyền Tiên các này, chậm rãi luyện hóa U minh chi khí để phần nào chế trụ Tử linh ma khí trong thân thể mà thôi. 

********* Quyển 4: Nộ phạm thiên điều *********

Lại nói về Thiên Phong quốc. Hôm nay thiết triều, so với những lần trước cơ hồ rất khác biệt. Các vị Đại thần trong triều, trừ phi là các vị đại tướng đang trấn thủ ngoài biên cương ra, cơ hồ toàn bộ các Đại thần, tướng quân từ nhị phẩm trở lên đều phải lĩnh mệnh đến Thiên Phong thành. Thế nên, Ngọc Hoa điện hôm nay có đến gần nghìn người tham dự. 

Lý gia gia chủ Lý Nguyên Kiệt, Sở gia gia chủ Sở Hải, Hồng gia gia chủ Hồng Trí Minh, Công Tôn gia gia chủ Công Tôn Hiên… các gia chủ của các đại gia tộc đều có mặt ở Ngọc Hoa điện này. Đứng ở một phía là Đại vương tử Trịnh Ngọc Không, Nhị vương tử Trịnh Minh Không, Tam vương tử Trịnh Mạn Không và, Ngũ vương tử Trịnh Trường Không, Thất vương tử Trịnh Chính Không. Nhìn thần sắc bọn họ, có vẻ như đang đón chờ một đại sự gì đó. Bỗng có âm thanh kéo dài, nghe rất dị hoặc chói tai, đích thị là âm thanh của thái giám:

- Hoàng thượng đến!

- Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!

Cả ngàn người lập tức khom người cuối đầu, âm thanh không hẹn mà chùng nói, ý tứ cực kỳ trọng lễ. Chỉ thấy từ phía bên phải có ba người từ bên trong đi ra, bước lên bậc tam cấp, nhìn thần thái trên người vô cùng uy nghiểm, tản mát khí thế quân lâm thiên hạ. 

Người đi đầu tiên là một trung niên nhìn chừng ba mươi lăm tuổi, gương mặt nghiêm nghị, không giận mà uy, trên người vận cửu long kim bào, đai quấn đại ngọc, chân xuyên trường ngoa, mỗi động tác đều khiến chúng nhân sợ hãi. Người này đích thị chính là Đế quân hiện tại của Thiên Phong quốc – Trịnh Khoát Thiên. Mấy chục năm nay, Đế quân Trịnh Khoát Thiên dường như không hề ra mặt, mọi chuyện đều để cho thái tử Trịnh Thần Không tự mình xử lý, đồng thời giao cho những vị vương tử còn lại phò trợ hắn. Hôm nay đã xuất quan, nhìn thế trên người so với những năm trước đây tịnh chỉ có hơn chứ không kém, thực lực lại tăng thêm một bậc. Dù là những người có tu vi cao cường nhất ở đây cũng khó có thể nhìn ra được Trịnh Khoát Thiên này thâm sâu như thế nào. Chỉ thấy trên vai xuất hiện uy áp bức nhân, như thái sơn áp đỉnh, khiến cho bọn họ kinh hãi khôn cùng. 

Đi bên cạnh Đế quân Trịnh Khoát Thiên là hoàng hậu của hắn cùng với Trịnh Thần Không. Ba người đứng phía trên cao, tản mát khí thế hạo hãn kinh người, chúng thần bên dưới không cầm được mà run lên một hồi. Từ Đế quân, hoàng hậu, thái tử, những vị vương tử… còn có cả những lão gia hỏa ẩn mình trong bóng tối nữa, thực lực cường hãn như thế này, Thiên Phong quốc đứng đầu trong tứ đại đế quốc, thậm chí so với tứ đại thần điện cơ hồ còn muốn vượt lên trên một bậc. 

Ba người ngồi xuống long kỷ, lúc này Trịnh Khoát Thiên mới gật đầu, thanh âm ẩn hiện hạo nhiên chính khí, tuy rằng không lớn, nhưng ẩn chứa đạo kình âm đủ để lọt vào tai tất cả mọi người. 

- Đa tạ hoàng thượng. 

Nói xong liền chỉnh đốn lại tư thế, đứng rất nghiêm trang, ánh mắt lâu lâu lại nhìn lên. Thế nhưng khiến cho bọn họ kinh ngạc là, trừ Trịnh Thần Không ra, hai người Trịnh Khoát Thiên và hoàng hậu không thể nhìn rất chân diện. Đó là bởi vì tu vi của bọn họ quá cao cường, đứng ở xa nhưng cứ tưởng ở gần, nhưng nghĩ rằng gần nhưng lại cách biệt một khoảng cách quá xa xôi. Nói nghe có vẻ như rất nghịch lý, thế nhưng thủ đoạn của cao thủ trong tu chân giới, chưa đạt được sức mạnh vô thượng thì không thể nhìn ra được. 

Trịnh Khoát Thiên ngồi trên long ỷ, khí thế oai phong lẫm liệt, thanh âm nhàn nhạt từ từ vang lên:

- Mấy năm nay trẫm một mực bế quan, trên dưới Thiên Phong quốc đều giao cho thái tử quản sự. Thiết nghĩ mọi chuyện sẽ ổn thỏa, thế nhưng…

Bỗng Trịnh Khoát Thiên giọng nói ngập ngừng, ánh mắt trừng nguyên một đám người ở dưới một cái khiến cho bọn họ thoáng rùng mình, khí lạnh chạy dọc qua xương sống, trên trán li ti mồ hôi lạnh, không dám ngửa đầu nhìn lên phía trên:

- Không ngờ lại xuất hiện một phản tặc, gan to tày trời dám mưu sát nhi tử của trẫm, khiêu khích uy nghiêm Thiên Phong đại đế quốc. Vũ nhục như thế này khác nào để cho người bên ngoài cười nhạo Thiên phong quốc chúng ta bị một tên nho nhỏ trêu đùa. Hơn một năm mà vẫn không bắt được hắn, các ngươi nói xem, trẫm mỗi tháng cấp cho các ngươi bổng lộc để làm gì?

Vừa nói, Trịnh Khoát Thiên đập mạnh một cái vào long kỷ, một đạo âm thanh chấn vang vang lên, chỉ thấy một bên long kỷ hóa thành hư vô. Phải biết rằng, long kỷ của một vị đế quân, đặc biệt là đé quân có tu vi thâm hậu như Trịnh Khoát Thiên, tài liệu để tạo ra long kỷ há có thể tầm thường. Không những điêu khắc phải thật đẹp, thật tinh xảo, chất lượng tài liệu cũng đều vào hàng nhất phẩm, như vậy mới thể hiện uy quyền của hoàng đế. Nhưng không ngờ long kỷ lại không chịu nổi một cái tùy tiện phát lực của Trịnh Khóa Thiên, chứng tỏ thực lực của hắn bây giờ cường hãn như thế nào. Đồng thời trong tâm niệm của đám đại thần bên dưới, trong lòng thầm lo sợ, sợ hãi chuyện trên bị vạ lây đến mình.

Đọc truyện chữ Full