Lúc này mới chợt để ý, khí tức âm lệ lạnh lẽo đến hãi hùng chính là xuất phát từ huyết đàm, mà nơi Trịnh Thần Không đang ngồi chính là bên trên huyết đàm. Diện tích không gian này khá là rộng lớn, mà huyết đàm này lại chiếm gần một phần tư diện tích, máu tươi bên dưới huyết đàm nhiều như một cái hồ, chỉ sợ không dưới một ngàn mạng người chết đi mới tích được lượng máu như thế này.
Tu vi Trịnh Thần Không tăng trưởng mạnh trong khoảng thời gian gần đây chính là nhờ vào việc hấp thụ máu người sống, chuyển hóa nó trở thành lực lượng của bản thân. Thiên hạ ai có thể ngờ được, một kẻ mang trong mình dòng máu hoàng tộc danh giá, được ngàn vạn nam nữ trên Huyền Thiên giới sùng bái lại dùng phương pháp tế luyện máu của người sống để đạt được dục vọng của bản thân, thật đúng là bại hoại trời không dung, đất không tha.
Chỉ nghe ma linh cười lạnh lẽo, âm lệ đến cực điểm, nói:
- Cứ tiếp tục vận chuyển Huyết Hà Tử Hồn quyết từ từ mà luyện hóa, mấy ngày nay dường như ngươi đã tu luyện đến Đại thành cảnh giới rồi nhỉ, tốc độ luyện hóa đã nhanh gấp mười lần rồi, nếu như cưỡng ép thúc đẩy luyện hóa lệ huyết, chỉ sợ ngươi sẽ bị phản phệ. Cái này phải từ từ tu luyện, dục tốc bất đạt, ngươi hiểu rõ chứ?
Trịnh Thần Không im lặng gật đầu, như đang suy nghĩ gì đó, lại nói tiếp:
- Còn ngươi khôi phục như thế nào rồi?
- Vẫn như trước thôi, nhưng việc này ngươi không cần quan tâm, ta tự có cách của mình. Ngươi đang gặp bình cảnh Chủ Thần cảnh trung kỳ, để ta thử dùng Hắc Ám chi lực thử xem có thể khiến ngươi đột phá hay không.
Vừa nói, ma linh thần niệm khẽ động, chỉ thấy trên đỉnh đầu của Trịnh Thần Không xuất hiện một cái đỉnh cổ xưa khắc đầy những hình thù cổ quái, mang khí tức tang thương cổ xưa, quái dị vô cùng. Đây chính là Trấn Hồn đỉnh, chỉ thấy bên trong Trấn Hồn đỉnh truyền ra những dòng Hắc Ám chi lực vô cùng tinh thuần, tiến nhập vào giữa mi tâm Trịnh Thần Không, khí tức trên người hắc mỗi lúc càng trở nên hùng mạnh.
Trịnh Thần Không tiến vào trạng thái không minh, vận chuyển Huyết Hà Tử Hồn quyết bắt đầu luyện hóa cỗ Hắc Ám chi lực này. Đồng thời huyết đàm bên dưới giống như bị một cỗ ma lực thần bí nào đó kích động, đột nhiên trào lên những cái huyết ma nhỏ bằng bàn tay, huyết ma mang đầy nỗi oán hận của những người đã chết, lệ khí trùng trùng đến rợn người. Trịnh Thần Không há miệng ra, huyết ma la hét âm ỷ giống như tiếng gào thét của những thiếu nữ, sau đó bay vào miệng của Trịnh Thần Không. Gần trăm cái huyết ma bị hắn nuốt vào, được Huyết Hà Tử Hồn quyết luyện hóa, tất cả biến thành một cỗ lực lượng chảy vể đan điền, giúp cho tu vi Trịnh Thần Không không ngừng biến hóa.
Nhìn Trịnh Thần Không lúc vận chuyển Huyết Hà Tử Hồn quyết, không gian nguyên bản tĩnh lặng không một gợn gió, ngoại trừ cái khí tức âm trần ma lệ ra thì không còn cái gì khác, đột nhiên gió rét thổi lên, khiến cho mái tóc và hắc bào bay phất phơ, cả thân thể bao trùm trong một tầng huyết mang quỷ dị, giữa mi tâm rực lên một màu tử huyết, ẩn hiện sau lưng một đầu tà ma cái thế, Trịnh Thần Không giống như một vị tà ma trùng sinh từ chốn Cửu U địa ngục vậy.
Tu vi của hắn tăng trưởng cực nhanh, cơ hồ là ngày đi ngàn dặm, không ngờ đã bước vào bình cảnh Chủ Thần trung kỳ. Với tốc độ này, sớm muộn gì hắn cũng sẽ đột phá Chủ Thần cảnh hậu kỳ, rồi sau đó là Thượng Thần cảnh. Chỉ là, chẳng biết sẽ có bao nhiêu mạng người sẽ phải nằm xuống bởi vì dục vọng tột độ của hắn đây?
********* Quyển 4: Nộ phạm thiên điều *********
Thiên Băng đại lục.
Nơi đây là một vùng đất trắng xóa, trên bầu trời đang rơi xuống từng đóa hoa tuyết thật lớn, toàn bộ mặt đất đều là băng tuyết, tuyết trắng cả một mảnh nhìn không thấy tận cùng. Hoa tuyết bay lượn trên không trung, trên dưới cuồn cuộn, trong không khí hàn khí thổi mãnh liệt tựa như lưỡi dao sắt bén cắt vào xương cốt con người.
Tại Thiên Băng đại lục này, chỉ có một số ít vùng đất có được một khoảng thời gian ấm áp trong thời gian ngăn, những nơi này thường là nơi an cư lạc nghiệp của phàm nhân. Còn những nơi khác hầu như đều có các tông môn võ tu trấn thủ cả.
Không giống như Thiên Lam đại lục, Thiên Băng đại lục được chia ra làm hai phần lãnh thổ, phân biệt do Bạo Tuyết đế quốc chủ quản phần lãnh thổ phía đông và Thiên Long thần điện chủ quản lãnh thổ phía tây. Cả hai đại thế lực này đều truyền thừa đã vạn năm, căn cơ vô cùng vững chắc, lực lượng đều giống như nhau, tuy rằng mỗi bên đều muốn trở thành bá chủ duy nhất tại Thiên Băng đại lục, song mỗi lần tranh đấu đều bất phân thắng bại, vì vậy cho đến tận bây giờ Thiên Băng đại lục vẫn là một núi hai hổ.
Vài ngày trước, tin tức thái tử Thiên Phong quốc Trịnh Thần Không sắp thành hôn, cơ hồ khắp nơi đều trở nên một trận sóng lớn, Thiên Băng đại lục đồng dạng cũng như vậy. Cả hai đại thế lực là Bạo Tuyết đế quốc và Thiên Long thần điện đều nhận được thiếp mời cao quý nhất của Thiên Phong đế quốc.
********* Quyển 4: Nộ phạm thiên điều *********
Thiên Long thần điện tọa lạc tại một vùng sơn mạch tên gọi là Huyền Băng sơn mạch dài hơn năm vạn dặm, núi non trùng trùng được bao phủ một mảng tuyết trắng, nhìn tựa hồ là một đầu băng long khổng lồ đang nằm ngủ vậy. Thiên Long thần điện được xây dựng tại trung ương Huyền Băng sơn mạch, nhìn từ xa là một quần thể kiến trúc cung điện, hầu như tất cả đều được làm bằng vàng, thế nên năm giữa một nơi đầy tuyết trắng bao phủ, Thiên Long thần điện trở nên rất nổi bật.
Lại nói, Thiên Long thần điện truyền thừa từ thời thượng cổ, lực lượng thâm căn đế cố, cao thủ nhiều như mây, bên trong ẩn tàng vô số bí mật. Nếu như không tính đến Vô Thượng Thiên cung thì trong bát đại thế lực, nếu như Thiên Phong đế quốc chiếm lĩnh vị trí đầu tiên thì Thiên Long thần điện nằm ở vị trí thứ hai, vượt lên trên Bạo Tuyết đế quốc một bậc.
Trung ương của quần thể kiến trúc cung điện lộng lẫy chính là một tòa cung điện to lớn nhất, cao đến bốn trăm trượng, chiều dài chiều rộng năm, sáu trăm trượng, được dựng trên khuôn viên gần một ngàn dặm. Phía bên trên đỉnh của tòa cung điện khổng lồ này có đặt một đầu ngũ trảo kim long nhìn vô cùng chân thật và uy mãnh, tựa hồ là một đầu kim long sống vậy, long uy lan tràn chấn nhiếp người nhìn. Cổng của tòa cung điện có dựng lên hai cây trụ lớn, mỗi cây cao đến trăm trượng, tỏa ra kim quang óng ánh, trên mặt có khắc hình hai con cự long cực lớn.
Tuy rằng Thiên Băng đại lục tràn đầy hàn khí lạnh lẽo, thế nhưng tại nơi này lại vô cùng ấm áp, trong thiên địa lại tràn đầy linh khí, tựa hồ nơi đây là một vùng thánh địa tu luyện, thực sự vô cùng bất phàm. Cung điện khổng lồ này chính là nơi ở của chủ nhân Thiên Long thần điện – Tàng Vũ Thánh, đồng thời cũng là nơi tu luyện của các siêu cấp cao thủ của Thiên Long thần điện.
Trong một đại hoa viên phi thường rộng lớn, hoa cỏ tương liên, cây xanh râm mát, không khí trong lòng khiến tâm tình người ta rất khoái lạc. Ngồi trong một cái đình đài, một thiếu nữ tuổi chừng mười bảy mười tám, thế nhưng dung nha tuyệt lệ, da thịt lấp lánh tựa băng ngọc, lông mày tinh xảo, mái tóc đen bồng bềnh được chải chuốc rất tinh tế. Nàng diện một bộ hoàng y bó sát người, cơ hồ đường nét trên cơ thể đều bộc lộ, thật sự khiến biết bao nhiêu nam tử nhớ thương.
Nữ tử này chính là Tàng Tử Đan.
Có thể ở tại tòa cung điện khổng lồ này, xem chừng thân phận của nàng không hề tầm thường. Chỉ gần nửa năm, tu vi của Tàng Tử Đan không ngờ lại có một bước tiến cực lớn, trước đó tại Tử Vong chi địa, tu vi của nàng là Thiên Thần cảnh, gần nửa năm sau đã đột phá Chân Thần cảnh sơ kỳ. Nhìn khí tức lưu động trên người vẫn chưa ổn định, có lẽ Tàng Tử Đan đột phá Chân Thần cảnh sơ kỳ cách đây không lâu.
Trên tay nàng đeo một cái vòng ngọc bích rất tinh tế, dưới ánh quang phản chiếu lên màu sắc tuyệt đẹp, phối hợp với cánh tay ngọc ngà không tì vết, khiến cho Tàng Tử Đan càng trở cao quý trang nhã. Gương mặt ôn nhu chỉ trang điểm nhẹ, nhưng nhiêu đó thôi cũng đủ khiến cho biết bao nhiêu người xiu lòng vì nàng.
Đứng cạnh ban công của đình đài, hai tay chống lên chiếc cằm tinh tế, ẩn trong ánh mắt tựa như nước mùa thu phảng phất đang nhớ về một người nào đó vậy. Lâu lâu lại nhìn xuống chiếc vòng tay tinh lục bảo tinh tế nhè nhạt phát ra vần lục quang huyền ảo.
- Cũng đã gần nửa năm rồi, không biết bây giờ Dạ Quân ca ca đang làm gì nhỉ?
Bất giác Tàng Tử Đan thở dài một tiếc, lời nói ôn nhu như âm thanh của thiên nhiên vang lên, tựa hồ nàng đang hỏi chính mình. Tuy rằng đang nhìn tiên cảnh trước mặt, thế nhưng tâm tình lại hướng về một nơi nào đó xa xăm.
Đại hoa viên này chỉ có một số người có thân phận đặc thù mới có thể tùy tiện ra vào. Bởi vì khuôn viên rộng lớn, thế nên bình thường rất ít người xuất hiện. Vốn đang thả hồn vào chốn hư huyễn, đột nhiên lại nghe có tiếng người vừa đi vừa nói chuyện. Tàng Tử Đan đã đột phá Chân Thần cảnh sơ kỳ, âm thanh ở một khoảng cách trăm mét cũng có thể nghe được. Giọng nói của người này nghe rất quen, mặc dù ngữ điệu khác nhau, nhưng thanh âm giọng nói lại giống nhau như một.
Cảm thấy kỳ lạ, Tàng Tử Đan liền chuyển người nhìn lại, chỉ thấy cách chỗ nàng đang đứng hơn một trăm mét, có một nam tử mặc y sam màu trắng, trên đầu đội bạch ngọc kim quang, mái tóc đen dài bóng mượt dài đến thắt lưng khẽ lay động trong gió, tuy rằng chỉ nhìn thấy bóng lưng nhưng cũng đủ khiến cho người ta có cảm giác tuấn dật phi phàm.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại La Thiên Tôn
Quyển 4 - Chương 96: Thiên Lam chi biến (Hạ)
Quyển 4 - Chương 96: Thiên Lam chi biến (Hạ)