Khi viện binh do Tàng Thiên Ca dẫn đầu đến Bạo Tuyết đế quốc để viện trợ cho vị nhân sĩ thần bí một thân một mình tiến vào Bạo Tuyết đế quốc tấn công ác thi, thế nhưng khi đến nơi, kẻ đứng đầu ác thi Bạo Tuyết đế quốc là Kim Băng Hoàng đã chết. Mất đi Kim Băng Hoàng khống chế, đám ác thi liền gục ngã, trở thành một đống tro tàn.
Bạo Tuyết đế quốc lại trở thành vùng đất của nhân loại, thế nhưng những gì để lại là một đống hoang tàn. Ác thi vẫn còn chưa diệt, mà Ma Tộc Chi Chiến sắp đến gần, chẳng biết nhân loại bao lâu mới có thể ngóc đầu trở lại đây.
Đêm nay mây đen âm u phủ kín tầng trời, không ánh trăng, không ánh trăng, chỉ còn lại sự hư vô mờ mịt, cơn gió lạnh từng cơn rít lên liên tục, mang theo hơi thở hàn băng của phương bắc như muốn cứa vào từng tấc da thịt. Một đêm đầy rẫy những biến động.
Tại một gian phòng trên chiến thuyền, ánh sáng lay lắt từ bên trong phòng chiếu rực sáng, trong đêm đen trở nên khá nổi bật. Bên trong phòng có khá ít người, bao gồm Tàng Thiên Ca, Quân Mạc Tà, Võ Canh, Ngọc Vô Trần cùng với một vài bạn bè thân hữu.
Tàng Thiên Ca ngồi trên ghế, trên tay cầm một phong thư, khuôn mặt trầm trọng.
Quân Mạc Tà thì im lặng, đứng dựa vào vách tường, hai tay khoanh lại ôm kiếm tựa vào người, thái độ cũng giống với Tàng Thiên Ca, chỉ là một tia lạnh lẽo toát lên trên người hắn, cứ như một thanh kiếm bất cứ lúc nào cũng xuất khỏi vỏ.
Võ Canh thì trên tay cầm bình rượu, nhưng mà tình huống này mà nói, dù lạc quan như hắn thì cũng chẳng thể nào nuốt nổi một ngụm, dù rằng trong bình rượu đó chính là thứ rượu ngon mà Võ Canh thích nhất.
Một gã nam tử bỗng lên tiếng phá vỡ không gian trầm tịch. Chính là Phùng Huy, người từng là đối thủ của Long Phi Tuyết. Mấy tháng nay đồng hành cùng với đám Tàng Thiên Ca, tính tình lại khá phóng khoáng, khá hợp với đám Tàng Thiên Ca, thế nên liền trở thành huynh đệ chiến hữu.
- Không ngờ Bất Bại huynh lại là nội gián? Chuyện này đúng là khó tin.
Thêm một người khác nữa tiếp lời. Người này là một nữ nhân dung mạo tuyệt trần, tuy không tham gia Phong Thần Chiến, thế nhưng thực lực tuyệt đối không thể xem thường. Tại Thiên Long thần điện danh khí không tồi, được Tàng Thiên Ca rất nể trọng. Nàng nói:
- Hừ, kẻ được đất Thiên Hồng gọi là đại anh hùng, thì ra chỉ là một con chó săn. Đáng kiếp, nếu để ta biết sớm, nhất định ta sẽ phân thây hắn ra.
Nàng vừa dứt lời thì một luồng hơi lạnh truyền vào sóng lưng, giật nảy mình nhìn lại, chỉ thấy một đôi mắt sắc bén đang nhìn chằm chằm. Chính là Quân Mạc Tà. Nhìn thái độ của hắn, có lẽ nếu như nàng ta nói thêm bất cứ câu nào nữa, Quân Mạc Tà sẽ rút kiếm chém chết nàng.
- Cô thử nói lại xem.
- Chẳng lẽ ta nói không đúng sao?
Tuy rùng mình, nhưng nàng ta không cho rằng là mình sai. Nàng ưởng ngực, thái độ kinh thị đối diện với ánh mắt lạnh lành của Quân Mạc Tà, dường như không chịu thua, mạnh mẽ đáp trả.
- Này cô gái, tuy rằng gã bợm nhậu ta đầu óc hơi ngu muội, nhưng ta tin chắc rằng, nhất định Tây Môn Bất Bại có nỗi khổ khó nói. Hắn không hề muốn phản bội bọn ta đâu.
- Hừ, nếu như hắn có nỗi khổ sao không nói thẳng ra. Gián điệp chính là gián điệp, không có lời nào để biện hộ cả.
- Nói vậy cô thử kể xem, hắn gây ra tội gì?
- Đều do bị phát hiện sớm, nếu không sớm muộn gì chúng ta cũng bị hắn đẩy vào chỗ chết.
Nàng vừa mới nói hết câu thì một giọng nói nghiêm trang vang lên khắp căn phòng, chính là Tàng Thiên Ca.
- Đừng cãi nhau nữa.
Đôi mắt của hắn ẩn chưa uy nghiêm khiến cho người khác cảm thấy áp lực, đặc biệt là nữ tử đồng môn với hắn, bị ánh mắt hắn quét qua thì chấn kinh.
- Bất Bại huynh chắc là có nỗi khổ riêng không thể nói với chúng ta được, thế nên mới lựa chọn con đường này.
Vừa nói, ánh mắt của hắn vừa nhìn trộm Ngọc Vô Trần, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng. Không chỉ có mỗi Tàng Thiên Ca, mà cả Quân Mạc Tà và Võ Canh cùng cảm nhận được. Nỗi khổ trong lòng của Tây Môn Bất Bại chính là Ngọc Vô Trần.
Nhớ lại ngày hôm đó, trên chiến thuyền ở ban công, Tây Môn Bất Bại có gì đó rất kỳ lạ, rồi lại hỏi những câu khá kỳ quặc. Lúc đó không suy nghĩ nhiều, nhưng bây giờ nghĩ lại… Câu trả lời về thân phận cũng như việc Ninh Tiểu Tam còn sống hay đã chết thì đã quá rõ ràng rồi. Kẻ giật dây phía sau, chắc chắn chính là Ninh Tiểu Tam. Hiện tại chưa biết Ninh Tiểu Tam đang muốn giở trò gì đây.
Nhìn Ngọc Vô Trần khuôn mặt vẫn lạnh băng, tuy nhiên ánh mắt lại thấp thỏm, như đang lo lắng một nỗi sợ vô hình nào đó. Ngày hôm trước, trong đêm mưa tầm tã ấy, nàng mơ hồ nhìn thấy Tây Môn Bất Bại. Ban đầu chỉ nghĩ là ảo giác, nhưng bây giờ, cảm giác lo lắng bất an mỗi lúc một nhiều hơn khiến cho lòng nàng không cách nào yên ổn nổi. Tựa hồ sắp có một chuyện gì đó khủng khiếp sắp xảy ra với nàng vậy.
Bỗng ngay lúc đó, bên ngoài có tiếng gõ cửa truyền vào. Tàng Thiên Ca cau mày lại, hắn nhớ rằng mình đã truyền lệnh không được quấy rầy hắn đêm nay. Nhờ có ánh đèn nên bọn họ nhìn thấy bóng người đứng sau cánh cửa, đối với những người xa lạ thì không nói, đám Tàng Thiên Ca vừa thấy thì giật mình. Cái bóng người này rất đỗi quen thuộc với bọn họ.
Quân Mạc Tà tốc độ cực nhanh, giống như một cơn gió thổi qua, cánh cửa bị mở tung, đập một cái rầm vào vách tường. Nhưng lạ là, khi cánh vừa mới ra một cách đột ngột thì chẳng có một người nào đứng tại đó cả. Người vừa rồi tựa như một bóng ma vậy. Chỉ nhìn thấy bóng, ngoài ra không để lại một tia dấu vết nào.
Chỉ thấy đằng trước cửa có đặt một chiếc hộp. Hộp này làm bằng thép đen có nắp đậy, không hề có một hoa văn nào bên ngoài, thuần túy là một màu đen tuyền. Chiếc hộp này khá đặc biệt, dùng thần thức cũng không nhận ra được bên trong đang đặt vật gì.
Tàng Thiên Ca đứng dậy, hắn bước tới gần Quân Mạc Tà, ánh mắt đăm đăm nhìn vào chiếc hộp đen. Trong lòng dấy lên một tia kinh nghi. Hắn cảm giác, chiếc hộp này có gì đó rất bất thường, vừa nhìn thấy nó thì lòng hắn mấy động, cứ như có một chiếc gai nhọn đâm vào.
Người đứng bật dậy nhanh không kém chính là Ngọc Vô Trần. So với cảm giác của Tàng Thiên Ca, nàng còn muốn nóng lòng mở gấp chiếc hộp đen ra hơn.
Tàng Thiên Ca cầm chiếc hộp đen lên, ánh mắt nhìn quanh, thần thức cẩn thận tản ra một lần nữa để nhìn xem có người nào ở gần đây không. Nhưng tra xét xong thì hắn liền thất vọng, ngoại trừ đám đệ tử đi cùng ra thì không còn người nào cả.
Đóng vừa sầm lại, chiếc hộp đen được đặt cẩn thận lên bàn. Toàn bộ người có mặt tại gian phòng đều tiến lại gần để quan sát kỹ chiếc hộp đen. Có một số người vẫn chưa tin tưởng, liền đem thần thức tiến vào trong một lần nữa, vẫn như cũ không có kết quả gì.
- Chiếc hộp này, ta mở ra nhé.
Tàng Thiên Ca trầm ngâm một lúc rồi nói.
- Mở thử xem, xem bên trong chứa vật gì.
- Mọi người cẩn thận, có thể bên trong chiếc hộp có ám khí. Tốt nhất là đứng ra một chút, dùng một số thủ đoạn bảo hộ, phòng người tình huống nhất vạn.
Tàng Thiên Ca nhắc nhở mọi người một lần nữa, bản thân hắn cũng vận lực, tùy thời dùng thủ đoạn hộ thân. Sau khi cẩn thận xong xuôi, Tàng Thiên Ca hít sâu một tiếng, sắp bắt đầu mở.
Bên ngoài tiếng gió rít lên như tiếng bi than ai oán. Ánh đèn trở nên mập mờ, vốn trong phòng không có một tia gió lọt vào, ấy vậy mà nó bỗng bập bùng, cứ như báo hiệu trước một điềm xấu.
Hé hé nắp hộp ra một chút, thoang thoảng có mùi tanh bay ra. Ai nấy đều kinh nghi, đặc biệt là Ngọc Vô Trần, trong lòng càng thêm cảm giác bất an khó chịu.
Càng mở hộp ra, mùi máu tanh càng thêm nồng nặc. Cảm giác kinh nghi này còn rõ ràng hơn. Không hiểu sao, cảng ngửi thấy cái mùi tanh này, trong lòng Tàng Thiên Ca càng thấy khó chịu. Hắn như đang không muốn tiếp tục mở nó ra, linh tính mach bảo cho hắn biết, vật bên trong hộp đen này sẽ khiến cho rất nhiều người trở nên điên cuồng. Mà sự điên cuồng này không giống như thuốc độc hay thứ gì khác tương tự, mà sự điên cuồng này như đánh động vào tinh thần của bọn họ. Chưa hoàn toàn mở hết mà rất nhiều người kinh động rồi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại La Thiên Tôn
Quyển 5 - Chương 167: Giận dữ (Trung)
Quyển 5 - Chương 167: Giận dữ (Trung)