DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Có Từng Yêu Ta Chưa?
Chương 28: Trường Ca thành (2)

Sau khi Nhi Song ra ngoài, nàng liền tiến đến chiếc bàn trên cao đó, nhíu mày nhìn xuống Thiên Bảo.

-Muội... sao lại... sắc mặt nghiêm trọng như vậy?

Đôi mắt nàng bỗng dưng lóe lên ánh hào quang trong chốc lát, Thiên Bảo còn tưởng mình vừa nhìn nhầm:

-Thương thế của huynh thế nào rồi?

-Ta... không sao rồi, nghỉ ngơi mấy ngày đã sớm...

“Chát”, âm thanh bàn tay nàng đập mạnh trên bàn vang vọng khắp nơi trong soái trướng. Thiên Bảo chột dạ nhìn nàng, cái bộ dạng này... chậc, giống ai đó y như đúc vậy!

-Còn dám nói dối?

-Ta không có...

-Huynh nên nhớ muội tu tiên, hiện có thể nhìn thấy huynh bị thương có bao nhiêu nặng!

-Có... có thể sao?

-Có thể!

Vừa rồi nàng đã niệm chú, nhìn thấy Linh Hỏa của Thiên Bảo, là yếu ớt đến đáng thương!

-Ta...

-Huynh rõ ràng là bị thương đến suýt nữa mất mạng, còn báo chỉ trọng thương? Huynh nghĩ bản thân là mình đồng da sắt, bị thương thế nào cũng không sao? Lúc nào cũng vậy, không hề quan tâm đến sức khỏe của chính mình, chú ý đến mình một chút, chết sao?

Trước đây tiểu muội muội này hiếm khi mắng người, hiện tại còn là mắng y? Thiên Bảo nhất thời im lặng, ngồi yên nghe giáo huấn...

-Muội đã sớm nói nơi này thập phần nguy hiểm, chuyện gì cũng phải chú ý chăm sóc bản thân, huynh là hài tử lên ba sao? Muội vốn chỉ còn lại một mình huynh, nếu huynh mà cũng có chuyện gì, huynh nói muội làm sao sống tiếp?

Nói liền một hơi, nàng thu vào một ngụm khí lớn, chuẩn bị mắng tiếp, lại bị một bàn tay vươn tới, kéo vào lòng, gắt gao bị ôm chặt!

-Yên lặng đi, bình thường muội nói ít như vậy, thế nào lúc mắng lại nói nhiều quá vậy? Được rồi, là ta sai, ta không nên quá bất cẩn, để mình bị thương đến chết đi sống lại, lần sau sẽ không có như vậy nữa, được chưa?

-Huynh... đáng giận!

-Là ta đáng giận, xin lỗi!

-Ca ca thúi!

-Đúng đúng đúng, muội mắng cái gì cũng đúng hết!

-Xì!

Nàng cựa quậy đứng thẳng dậy, rời khỏi cái ôm của y. Thiên Bảo vờ xoa xoa thái dương:

-Ai da... hai người... muội đó, thế nào mà khi nổi giận lại giống hệt Tứ đệ, mắng người không lắp một chữ vậy? Làm ta đau cả đầu, bị thương không chết cũng bị muội mắng đến chết!

-Đáng đời huynh!

Nàng kéo Thiên Bảo dậy, lôi vào một phòng lớn bên trong:

-Cho muội xem vết thương của huynh!

-Ai da bệ hạ a, này là người đang cưỡng ép dân nam nga~

-Cưỡng ép cái đầu huynh! Còn không nghiêm túc?

Thiên Bảo nhăn mặt cởi bỏ áo ngoài, làn da rắn rỏi hơi rám nắng hiện lên trước mặt, lại quấn chi chít băng trắng. Nàng nhíu mày:

-Thế này còn không chịu nằm xuống nghỉ ngơi, chạy ra ngắm địa đồ?

-Muội biết ta không thể ở yên một chỗ được mà!

-Tứ ca mà ở đây, nhất định sẽ mắng huynh rồi sau đó đập huynh một trận, đến lúc đó liền có thể ở yên một chỗ!

-Muội... vừa rồi không phải muội đã thay đệ ấy mắng ta sao? Còn muốn ta bị mắng nữa? Muội rốt cuộc là muốn hay không muốn giữ vị ca ca khả ái đáng thương này lại đây?

-Khả ái cái đầu huynh! Nhìn huynh, muội chỉ muốn mắng người, tính cách huynh lông bông như vậy, sẽ có cô nương nào chịu lấy huynh?

-Tam ca của muội là người gặp người yêu, đại cô nương nào nhìn thấy ta cũng phải tim đập loạn xạ, ngắm nhìn không chớp mắt nghe rõ chưa?

-Xì, trong đó không có muội, cũng không có Nhi Song!

-Hai đứa là ngoại lệ, không phải nữ nhân!

-Huynh dám nói muội không phải nữ nhân?

-Hung dữ như muội, dáng điệu thục nữ bị đánh bay cả rồi!

-Đánh huynh chết!

Nàng đưa tay chưởng một cái vào bụng y, y giả vờ nhăn mặt ôm lấy bụng:

-Đau a đau, giết người, mưu sát Thân vương!

-Trẫm muốn giết người, ai cản được? Chọt cho huynh chết!

Liền lấy tay chọt vài cái vào eo Thiên Bảo, y vừa cười vừa cầu xin:

-Haha, được rồi... ta xin lỗi... ha... muội là nữ nhân đẹp nhất... haha... đừng chọt nữa, chết người thật đó...

-Xì!!!!!!!!!!!

Nàng làm mặt quỷ với y, không hiểu là bắt đầu từ lúc nào nàng lại có những nét... nhí nhảnh hồn nhiên như vậy?

Hắn tĩnh tọa ở một nơi không xa soái trướng, thính lực siêu phàm thu vào những âm thanh tinh nghịch, cả tiếng cười ôn nhuận như ngọc của ai đó, khóe môi chợt cong lên một nụ cười hiếm hoi...

Sáng sớm hôm sau, bên trong soái trướng là vài vị tướng lĩnh, còn có Tống tướng quân, cả Thiên Bảo, kẻ mà có mắng chửi dọa nạt cũng không thể khóa y ở yên trên giường, đều đưa mắt hướng về một nữ nhân vận chiến bào hoa lệ, đang đăm chiêu nhíu mày nhìn một bức địa đồ trước mặt.

Tình hình hiện tại đã được Thiên Bảo kể lại vào tối qua, quả thực rất nguy cấp. Theo nhận định của Thiên Bảo qua trận chiến trước, đối phương không phải chỉ có quân đội Ly quốc, e rằng còn có sự góp sức của những quốc gia khác. Kỳ thực nàng đã sớm nghi ngờ điều này, quân đội Ly quốc tuy thiện chiến nhưng lại không đủ gây sức ép lên Hoàng Khánh, dù Hoàng Khánh đại nạn, vì vậy mới bị đám Tống tướng quân xem thường. Nhưng hiện tại lại có thể ép quân đội Hoàng Khánh trở nên khốn đốn như thế này, không chỉ nhờ sức của một quốc gia nhỏ như Ly quốc.

Cẩn thận phân tích tình hình hiện tại, quân đội liên minh phía bên kia cũng bị Thiên Bảo làm tang tác, thương vong nặng nề, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ tập trung lại lực lượng, không chừng còn hùng mạnh hơn trước, đến lúc đó, khẳng định là không thể chống đỡ. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, nhất định phải nghĩ ra một đối sách, tất chiến tất thắng, một bước cũng không thể sai sót!

Nàng nhíu mày nhìn vào địa đồ, dường như chính mình đã bỏ qua một cái gì đó. Một tia sáng chợt lóe lên trong đầu, nhoài người về phía trước, đôi tay ngọc đặt lên địa đồ lầm nhẩm ước tính, một nụ cười lãnh khốc nở trên môi.

Nàng đập mạnh lên bàn, khiến cho mọi người nhất thời giật mình kinh động, mang tất cả ánh mắt dồn lên người mình, nàng giữ nguyên nụ cười trên môi, ánh mắt sáng ngời, hưng phấn tuyên bố:

-Truyền lệnh của trẫm, chúng ta bỏ thành!

-Hả???????????????

Đọc truyện chữ Full