Lộn xà lộn xộn, từng ngày qua thật nhanh.
Qua chừng mấy ngày bên ngoài cũng không truyền đến tin tức gì, theo như lời Tử Hằng bọn họ vốn nói, thời gian thiêu thân ra khỏi vỏ không dài như vậy, rất yên tĩnh, phải nói rõ là không có thiêu thân mới tái xuất hiện.
Ôi, ngẫm lại ta cũng rất không tiền đồ, tốt xấu cũng là một con nhện tinh mấy trăm năm đạo hạnh, lại bị mấy con thiêu thân nhỏ của ma giới dọa đến thần hồn nát thần tính như thế.
Thật ra, nếu như chỉ có mình ta, ta cũng không sợ.
Thế nhưng, cho dù tới khi nào, trần trùi trụi đi về không vướng víu (1) cũng chẳng qua là một lời hát, ai cũng không thể không vướng không víu.
Ta bây giờ có một động lớn lớn nhỏ nhỏ phải bảo vệ phải nuôi dưỡng, ta sao có thể không để ý đến sống chết của chúng nó?
Không thể.
Chính ta không sợ thiêu thân, không có nghĩa là chúng nó cũng đều ứng phó được.
Có điều chạng vạng hôm đó, ngoài động có một con chuột truyền đến tin tức, nói trên một cái trấn nhỏ cách Già Hội sơn khoảng ngoài năm mươi dặm, người lại chết hết sạch, mà kiểu chết thì chúng ta đều biết rõ…
Ta lại buồn bực! Tam Thất xú bà nương này rốt cuộc muốn gieo bao nhiêu giống? Kỳ đẻ trứng của người ta cũng chỉ sinh một lần là xong, nàng thì giỏi, một ổ một ổ nối tiếp một ổ, chưa xong cái nọ đã tiếp cái kia! Nàng không gieo họa được Bàn Ti động liền đi nơi khác tiếp tục gieo?
Mặc dù nói ta bây giờ không phải là nhân loại, người chết cũng không có quan hệ gì với ta. Thế nhưng trong lòng ta… lại cảm thấy phẫn uất khó yên.
Lòng dạ ta không thuận. Liên tiếp ném mấy đồ trong phòng mình. Đều là chai chai lọ lọ. Mặc dù nói mấy thứ không đáng giá. Thực sự luyến tiếc còn có thể lại sửa chữa. Cam đoan có thể trơn bóng như mới.
Thế nhưng ta lại cảm thấy cỗ phiền muộn trong lòng kia không chỗ giải sầu. Thế nào cũng xua không tan.
Trong động cũng có luồng áp suất thấp nho nhỏ. Tam Lục và Lý thư sinh. Còn có Phượng Nghi.
Phượng đại thần điểu trời sinh là đám tiểu yêu cả động chúng ta nên ngưỡng vọng mà tồn tại. Một pho tượng điểu đại thần kim quang lấp lánh. Hắn làm sao tiến vào động nhện của ta liền… liền gặp sao yên vậy. Nửa điểm không có ý tứ muốn cáo từ?
Tam Lục và Lý thư sinh tiếp tục cục diện không được tự nhiên của bọn họ. Mọi người nói tiểu tình lữ là oan gia vui mừng. Hai chữ oan gia này ta đã nhìn ra. Thế nhưng hai chữ tình lữ ta thế nào cũng nhìn không ra.
Ta bưng điểm tâm hấp Hôi Đại Mao vừa mới đưa tới cho ta đi tìm Tam Lục. Nàng lại không ở trong phòng. Nhất định là đi mắt to trừng mắt to với đạo sĩ kia rồi. Ta lại đi tìm Tử Hằng. Hắn khách khách khí khí mở cửa cho ta đi vào. Bất quá hắn cũng không có chút xíu hứng thú gì với điểm tâm. Nếm qua loa cho ta mặt mũi. Sau đó pha trà mời ta uống.
“Qua hai ngày nữa ta sẽ cáo từ.”
“Hả?”
Ta sửng sốt, điểm tâm cắn trong miệng, lại không nghĩ ra nên nuốt xuống, ngậm điểm tâm mơ hồ không rõ hỏi: “Vì sao muốn đi?”
“Ta đến, cũng bởi vì lo lắng cuộc sống mấy năm nay của ngươi, thoạt nhìn ngươi sống rất tốt. Năm đó lúc ta đi, Già Hội sơn này bất quá là một tòa núi hoang, Bàn Ti động cũng không có gì ảo diệu. Có điều xem ra ngươi sửa sang nơi này không tồi, sống yên ổn thư thái, ta cũng an tâm. Ta đợi nhiều năm như vậy dưới đáy đầm Hắc Long. Sau khi đi ra chỉ đi lân cận kinh thành, sau đó lại tới nơi này của ngươi, thiên hạ bây giờ như thế nào, ta tuyệt không biết. Ma đạo rốt cuộc có tính toán gì, đã bắt đầu xâm thực đến đâu, trong lòng ta cũng không yên, cứ tiếp tục như vậy cũng không được.”
“Ừm, Tử Hằng à… Khụ khụ khụ…” Ta quýnh lên, sặc. Vụn điểm tâm sặc trong khí quản, ho khan đỏ mặt tía tai trong mắt rưng rưng: “Thế nhưng chúng ta nhiều năm như vậy không gặp khụ khụ, ngươi ở lại nhiều hơn mấy ngày hẵng đi. Hơn nữa, ngươi xem Già Hội sơn bây giờ phong cảnh rất đẹp, ừm… Ngươi liền…”
“Tam Bát, ta năm nay đã tám trăm tuổi rồi.”
“Hả?”
Ta sớm biết hắn già, bất quá không biết hắn đã già như thế!
Sống chung với nhau ai còn để ý hắn rốt cuộc bao nhiêu tuổi chứ, hơn nữa bình thường cảm thấy… cảm thấy hắn chỉ lớn xấp xỉ ta thôi.
Hắn sao lại đột nhiên toát ra một câu như vậy? Chẳng lẽ hắn muốn làm đại thọ tám trăm?
Không có khả năng.
“Ấn phép tính trong tộc chúng ta, ta xem như là đã trưởng thành. Trong tộc đại khái… sẽ an bài cho ta một mối hôn sự. Ta cũng nên về Đông hải… Thành thân, mới có thể chân chính xem như thành gia lập nghiệp, tương lai, cũng có thể có được một phen công danh sự nghiệp.”
“Nha,” ta gật gật đầu, ngơ ngác nói: “Phải, thành thân là chuyện tốt, hẳn là sớm thành thân một chút. Ừm, ngươi chừng nào thì khởi hành? Ta chuẩn bị cho ngươi một ít đặc sản của Già Hội sơn để ngươi mang theo… Đúng rồi. Phượng tiền bối có đi cùng ngươi hay không. Vậy lễ vật ta nên chuẩn bị hai phần.”
“Không cần.”
“A, đừng khách khí. Dù sao đều là vật thô sơn dã, mang về cho người ta nếm cái mới mẻ. Ừm, ngươi nếu như gặp Tiểu Tâm, hỏi thăm nàng hộ ta, bảo nàng có rảnh tới Bàn Ti động chơi. À, ngươi nếu như thành thân, nhớ mang theo phu nhân ngươi cùng đi, cho ta gặp mặt. Ta nói, ngươi phải chọn cẩn thận, đừng chọn người… không thích hợp…”
“Việc này, trong tộc đương nhiên sẽ có an bài, hoặc sẽ là người cũng xuất thân danh môn thủy tộc, huyết thống thuần túy, tính cách đoan trang. Hoặc cũng có khả năng là một vị thế giao nào có quan hệ tốt, giới thiệu một vị nữ đệ tử tu tiên tu đạo…”
“Ừ, vậy ngươi bận thì cứ đi, ta đi trước.”
Ta đi tới cửa lại nghĩ tới khay điểm tâm của ta, lại quay lại bưng đi.
“Dù sao ngươi cũng không ăn, ta vẫn là bưng đi, tự mình từ từ ăn.”
Tử Hằng bỗng nhiên với tay qua cầm cái tay đang bưng khay của ta.
Ta hơi run run, may mà nắm chặt khay, không giống như người trong phim trên ti vi, chỉ cần chấn kinh một cái, khẳng định cầm cái gì sẽ rơi vỡ cái đó, để tăng thêm không khí căng thẳng.
“Ừ.”
Ta định định thần, ngẩng đầu nhìn hắn.
Khuôn mặt thanh tú tao nhã của Tử Hằng, không biết sao nhìn xa lạ như thế.
“Thế đạo này, sắp rối loạn. Ngươi một người, phải bảo trọng, biết không?”
“Ta biết. Lại nói ta cũng không phải chỉ có chính mình, ta không phải còn có đồ đệ sao.” Ta cúi đầu, cười cười: “Hơn nữa, chẳng lẽ ngươi thành thân, về sau không phải bằng hữu của ta, không quản chuyện của ta nữa?”
“Vậy đương nhiên là không.”
“Ừ, vậy cứ nói như thế đi. Định ngày lành, ta tiễn ngươi.”
Ra khỏi cửa của Tử Hằng, ta chưa đi được bao xa ngồi xuống ngay trên một tảng đá bên vườn hoa, miếng này tiếp miếng kia ăn sạch điểm tâm trong khay.
Cũng không nếm ra mùi vị gì, chỉ cảm thấy hơi nghẹn, nghẹn đến ta muốn khóc.
Thật ra nam lớn cưới vợ, nữ lớn gả chồng, nhất là… Tử Hằng hắn xuất thân cao quý, Đông hải lại là thế tộc từ xưa nổi danh có truyền thống bảo thủ…
Hắn đương nhiên là phải thành thân, đây không phải là chuyện của mình hắn, đây là đại sự quan trọng của bộ tộc bọn hắn.
Ôi, ta chính là cảm thấy hơi… hơi là lạ, không thể nói rõ cảm giác. Dường như thực phức tạp, thế nhưng, lại dường như rất đơn giản.
Nghĩ không hiểu.
Ta cầm khay không tiếp tục đi về phía trước.
Bất quá, đường… đi không được.
Có người đứng ở giữa đường.
Ta giương mắt nhìn.
Lý thư sinh sao… Hắn đứng đây làm gì?
“Đào cô nương, ta có chút lời, muốn nói một chút với ngươi.”
“A, vậy, ngươi đi theo ta.”
Ta và Lý thư sinh vào sân, xuyên qua hành lang gấp khúc, hoa đào trồng ở nơi này bốn mùa đều nở, dưới đất rơi xuống một tầng cánh hoa đào, giẫm trên tầng gấm hồng dày đầy đất này, là một loại tâm tình hiếm có lại đáng tiếc.
A? Lý thư sinh muốn nói chuyện gì với ta đây?
Chú thích
(1) một câu trong “Ký sinh thảo” – một làn điệu dân gian, phần dịch ở trên lấy từ bản dịch trong “Hồng lâu mộng” ↑
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bàn Ti Động 38 Hào
Chương 91: Nam lớn lấy vợ nữ gả chồng
Chương 91: Nam lớn lấy vợ nữ gả chồng