Ta ăn chút hoa quả, mặc nguyên y phục mà ngủ. Thật ra ta ngủ không được, đổi một chỗ mới, luôn phải quen lại.
Hôi Đại Mao đợi ở bên ngoài, hắn ở trong này cũng tìm được đồng tộc của mình, cũng là con chuột nhỏ rất có linh khí. Ta cũng phát hiện nơi này có đồng tộc của ta, mấy con nhện lông rất nhỏ, chúng nó ở trong này không có địa vị, cũng không được hoan nghênh, náu thân trong rừng cây, nơi này linh khí dồi dào, vì thế chúng nó ít ít nhiều nhiều cũng có chút linh thức.
Có điều đều không hiểu rõ.
Ta cũng có thể hỏi thăm một vài tin tức từ chúng nó. Vị chủ nhân Mai sơn này ở đây bao lâu, không phải những con nhện nhỏ có thể biết. Trong số chúng nó thậm chí không có bao nhiêu người từng gặp chủ nhân Mai sơn, bởi vì khu vực chủ nhân thường hoạt động đương nhiên là không thể nào xuất hiện võng nhện. Bất quá chúng nó lại cực kỳ thạo tin đường nhỏ các loại. Chúng nó nói mùa đông của Mai sơn rất dài, mùa hè cũng không nóng bức. Khi đến mùa đông khắp núi sẽ nở rộ hoa mai, hương mai nức mũi. Hội hoa này mở rất lâu, ước chừng mấy tháng, bất quá đám nhện lúc ấy đều phải đi trú, bằng không khí lạnh sẽ đông sạch chúng nó.
“Ừm…”
Một con nhện đang muốn nói gì, thanh âm Hôi Đại Mao bên ngoài bỗng truyền đến: “Sư phó, người đang ngủ sao?”
“Chưa đâu.”
“Ta vừa rồi nghe nói, Bế Khẩu tiên cũng tới rồi.”
“Vậy sao?”
Ta nghe danh vị Bế Khẩu tiên thần thần đạo đạo này đã lâu.
Ta ngồi ở đầu giường, Hôi Đại Mao vừa gặm một quả táo vừa đẩy cửa tiến vào: “Sư phó, chúng ta có muốn đi tìm hắn tính thử hay không?”
“Tính cái gì? Hắn không phải ngậm miệng không nói sao.”
“Ngươi xem Tam Lục sư thúc như thế cũng tính nhân duyên. Hơn nữa còn thực sự tìm được nhân duyên. Chúng ta sao lại không thể đi tính chứ.”
Ta còn phải đi tính? Dám chắc là mệnh quả phụ đã định.
Hôi Đại Mao liên tiếp cổ động ta: “Sư phó. Cho dù người không muốn tính. Ta còn muốn tính thử đấy. Từ sau khi cô nương ta yêu qua đời. Ta… Ta vẫn ở vậy. Ta cũng…”
Hắn lại có thể hiếm thấy mà, đỏ mặt!
Ta cười ha ha. Hôi Đại Mao như vậy rất hiếm thấy.
“Được rồi được rồi. Ngươi có biết hắn ở đâu không? Vậy chúng ta liền đi. Bất quá, đi thì có thể đi, nhưng Bế Khẩu tiên có phê mệnh cho ngươi hay không cũng khó mà nói.”
“Dạ dạ dạ, vậy chúng ta liền đi thôi? Ta biết hắn nghỉ ngơi ở đâu, tiểu đệ của đồng tộc của ta nói cho ta biết.”
Chúng ta ra khỏi phòng, đi dọc theo hồ. Tầm thời gian một chén trà, phía trước xuất hiện một rừng trúc, hai gian phòng đơn giản dùng cỏ tranh lợp được vây quanh bởi hàng rào thấp, rừng trúc này, nhà tranh này, đều lộ vẻ an nhàn yên tĩnh.
“Xin hỏi, Bế Khẩu tiên có ở trong phòng.” Hôi Đại Mao cất giọng hỏi.
“Khách nhân bên ngoài xin mời vào.”
Thanh âm kia nghe qua có phần già nua, Hôi Đại Mao nháy mắt với ta mấy cái, ý bảo chuyện này có hi vọng.
Hắn đẩy cửa hàng rào trúc ra. Chúng ta đi vào. Đến trước phòng, cửa được mở ra từ bên trong, một lão già râu bạc thật dài đứng ở trong cửa. Mặc áo dài vải màu nâu, thoạt nhìn tiên phong đạo cốt, bất đồng với phàm tục, Hôi Đại Mao vái chào một cái, nói: “Bế…”
Lão già kia quay đầu lại nói: “Bế Khẩu lão nhi, lại có người tới tìm ngươi.”
Hở?
Chúng ta cùng sửng sốt, thì ra hắn không phải Bế Khẩu tiên à.
Người nọ vào phòng, chúng ta liếc nhau, cũng đi vào theo. Trong phòng còn ngồi một người. Thoạt nhìn cũng niên kỷ cao, bất quá… vì sao xấu xí như thế, diện mạo hèn mọn, giống bọn bịp bợm giang hồ, ánh mắt tựa mở tựa khép, híp thành một khe, thoạt nhìn giống như đang ngủ gật.
“Đây mới là Bế Khẩu tiên đấy, các ngươi cũng đừng lại nhận sai.” Lão già mở cửa lúc trước kia cười ha hả nói: “Hắn chính là tiếc chữ như vàng, các ngươi nếu muốn hỏi ra cái gì từ trong miệng hắn. Vậy cũng có phần khó khăn.”
Hôi Đại Mao cũng hơi do dự, bất quá vẫn nói: “Ừm, chúng ta tới mạo muội. Cũng không có chuyện gì khác, chính là muốn hỏi… nhân duyên.”
Lão đầu nhi râu bạc không bất ngờ chút nào: “Ừ, hỏi nhân duyên tìm hắn, ấy là tìm đúng người. Bất quá hắn lúc này không mở miệng, ta thay hắn nói đi. Hắn nhưng không dễ dàng phê mệnh hỏi quẻ cho người, hai vị có chuẩn bị cái gì tạ lễ hay không? Có lẽ tạ lễ có thể khiến hắn coi trọng, ngoại lệ phê cho các ngươi.”
Hôi Đại Mao ấp a ấp úng nửa ngày. Hắn dám chắc không có tạ lễ gì.
Nhìn dáng vẻ của hắn cũng gấp đến đáng thương. Ta nâng tay lên, bày ra một cái bình nhỏ.”Chúng ta tới vội vàng. Bên trong này là phấn hoa của cây hóa kim, tuy rằng không phải thứ gì đáng giá, bất quá thu thập được cũng mất chút công phu, không biết Bế Khẩu tiên có để ý cái này hay không.”
Lão đầu nhi râu bạc cười nói: “Há? Đây là phấn hoa cây hóa kim sinh ra sao? Nghe nói loài hoa này mười mấy năm mới nở một lần, mỗi lần chỉ nở mấy đóa, vậy muốn sưu tập một lọ hẳn không dễ dàng.”
Bàn Ti động chúng ta thứ khác không nhiều, thế nhưng mấy thứ này thật ra lại không ít. Bởi vì đám đồng tộc của Hôi Đại Mao trời sinh nghiện thu thập, thứ gì cũng thích tích trong động, hóa kim phấn này ta thuận tay cầm nhét vào trong hồ lô mang theo trên người.
Mí mắt Bế Khẩu tiên bỗng nhiên động, khe hở kia mở to một chút, nhìn nhìn Hôi Đại Mao, lại nhìn nhìn ta.
“Các ngươi ai muốn hỏi nhân duyên?”
Thanh âm của hắn cũng không dễ nghe, tóm lại… Ta cảm thấy Bế Khẩu tiên này thực sự tựa như Hoàng bán tiên Lưu đạo tiên ở trên phố, là lừa đảo điển hình.
“Hắn hỏi.”
“Nàng hỏi.”
Ta với Hôi Đại Mao trăm miệng một lời, sau đó liếc nhìn nhau.
“Đồ đệ của ta muốn hỏi.” Ta nói.
“Hôm nay… Ngoại lệ, cho các ngươi, đều phê một câu đi.”
Hắn nhìn Hôi Đại Mao trước, lắc lắc đầu. Sau đó lại nhìn nhìn ta, gật gật đầu.
Đây tính là cái gì?
Hắn nói với Hôi Đại Mao: “Ngươi, không tốt.” Lại nhìn nhìn ta: “Ngươi, quá ngốc.”
Đây đều là cái gì và cái gì chứ.
Hôi Đại Mao không vui, bất quá vẫn truy cứu đến cùng: “Cái gì gọi là không tốt, chẳng lẽ ta cả đời này không cưới được vợ sao?”
Miệng Bế Khẩu tiên lại mím lại.
“Vậy, sư phó của ta thì sao? Quá ngốc là thế nào?”
Ta cũng không muốn nghiên cứu tỉ mỉ nữa, thế nhưng Bế Khẩu tiên lại nói: “Khốn khổ vì tình, tự tìm phiền não, chẳng lẽ không ngốc sao?”
Ừ… Được rồi, có lẽ vị bán tiên này nói, không hoàn toàn là lời vô căn cứ.
Bất quá, ta khốn khổ vì tình sao? Không có chứ.
Tự tìm phiền não? Thế nhưng ta không đi tìm, là phiền não quấn lên ta mà.
Chúng ta lưu lại hóa kim phấn, đầu óc mê muội ra khỏi phòng trúc.
“Bế Khẩu tiên này sao lại như vậy chứ…”
“Quên đi, ta đã sớm cảm thấy không nên tới.”
“Đúng rồi sư phó, Phượng tiền bối không phải cũng biết phê mệnh sao? Không bằng chúng ta…”
Hắn sao lại đột nhiên có hứng thú với phê mệnh?
Ta không nói tiếp, cũng không vội vàng trở về, chậm rãi đi về phía trước.
Ngày thứ hai có một hội luận kiếm, Phượng Nghi hẹn ta cùng đi nghe một chút, hình như là một nhóm am hiểu kiếm đạo tụ với nhau, cùng mở tiệc trà, ngồi trong đình viện vừa nói vừa khoa tay múa chân. Ta không am hiểu kiếm thuật, chỉ thuần dự thính.
Có hai người, một cao một thấp, nói hứng khởi, nhảy đến chỗ trống trải trong đình viện liền thực hành một chút.
Ta là tay ngang, thuần xem náo nhiệt.
Quang hoa màu tím và màu trắng giao thoa chớp động, kiếm khí bay ngang, tung hoành khép mở, mặc dù ta chỉ hiểu được ba bốn phần, cũng cảm thấy vui vẻ thoải mái, chuyến đi này không tệ. Phượng Nghi ngồi bên bàn đá cạnh ta, chúng ta ngẫu nhiên nói chuyện với nhau một câu hai câu.
Bất quá, không phải ta mẫn cảm, mà là từ sau khi Phượng Nghi nói lời cầu hôn, hắn đối xử với ta ngược lại ôn hòa hơn, rất ít khi lại cay nghiệt răn dạy ta.
“Nghe nói các ngươi ngày hôm qua, đi tìm Bế Khẩu tiên?”
“Ừ, đi.”
“Đến hỏi cái gì?”
“Đại Mao muốn hỏi nhân duyên.”
“Hỏi cái gì?”
“Hỏi cũng giống như không hỏi!” Ta khinh thường nói: “Bế Khẩu tiên kia quả thực giống kẻ lừa đảo giang hồ.”
“Hắn cũng có mầy phần thực tài, chỉ là có một số việc, cho dù biết cũng không thể nói.”
“Ừ.”
“Ngươi không hỏi sao?”
“Hử?”
“Ngươi không hỏi nhân duyên của chính mình?”
Ta nhíu mày: “Ta không muốn nhân duyên gì, một mình ta sống rất tốt.”
Phượng Nghi nâng trà lên nhấp một ngụm: “Thật ra thuật tính quẻ, ta cũng biết được một chút, ngươi nếu muốn hỏi cái gì, không ngại nói ra, có lẽ ta có thể giải thích cho ngươi.”
Hỏi hắn?
Cái này ta hỏi không ra. Lại nói… ta cũng thật sự không có gì muốn hỏi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bàn Ti Động 38 Hào
Chương 100: Bế Khẩu tiên ra vẻ huyền bí
Chương 100: Bế Khẩu tiên ra vẻ huyền bí