Giờ khắc này, khuôn mặt vô tư mà dịu dàng, xinh đẹp của Phượng Nghi giống như thần.
Ánh nắng nhợt nhạt, ánh tuyết óng ánh.
Bốn phía yên tĩnh như thế.
“Thật ra, ta là một người rất ngốc. Ta cảm thấy không thể đáp ứng chàng như thế, bởi vì tâm lý của ta còn có áy náy đối với người khác. Ta muốn sau khi làm rõ nó, cũng buông xuống… Thật ra, Phượng Nghi, ta vẫn là đang tự ti, chàng quá tốt, ta không tốt.”
Núi rừng sau tuyết, sạch sẽ yên tĩnh như thế, làm cho người ta cũng rất tự nhiên nói ra lời tự đáy lòng: “Ta biết, chuyện của ta và Lý Kha, đã trở thành một đoạn quá khứ, thế nhưng ta lại cảm thấy ta có lỗi với mấy chục năm bảo vệ của hắn. Mỗi lần, nghĩ tới cuộc sống của hắn khi đó, ta sẽ phỏng đoán tâm tình hắn khi đó. Mỗi lần ta đều cảm thấy khổ sở, cảm thấy nơi này nặng trịch, không thể buông.”
Gió lạnh thổi qua hai má, thật lạnh…
“Ta hi vọng, hắn có thể hạnh phúc.”
“Lý Kha kiếp trước cũng vậy, Lý Phù Phong kiếp này cũng thế, thật ra ta tự hiểu, hai chữ hạnh phúc này nói ra dễ dàng, lại không dễ dàng đạt được như vậy. Cho dù là Tử Hằng bản lĩnh như thế, tài học như thế, cuộc sống vẫn là không hài lòng. Người phàm mấy chục năm nhiễu nhiễu nhương nhương, sinh lão bệnh tử, khốn khổ rất nhiều, hồng trần trăn trở càng không dễ. Nợ nhân tình khó trả nhất, ta thật hi vọng hắn là một người tham của, vậy ta sẽ đưa hắn vô số vàng bạc châu báu. Hoặc là hắn muốn quan to lộc hậu, vậy cũng dễ dàng làm được. Ta nợ chính là tình, lại không thể lấy tình để trả, ta không biết nên chấm dứt đoạn duyên cũ này như thế nào. Cho dù hắn nói với ta, hắn không phải Lý Kha, hắn đã có thể thản nhiên đối đãi đoạn tình kiếp trước ấy, ta lại không thể, ta luôn cảm thấy mình thiếu nợ, lãi mẹ đẻ lãi con, ba trăm năm, lại trả không được…”
Phượng Nghi cười khẽ: “Nàng vẫn là rất ngốc.”
“Ta vốn là ngốc.”
Hắn đột nhiên toát ra những lời này, ta có chút buồn bực.
“Canh luân hồi sẽ làm hắn nhớ, không phải chỉ một đoạn tình cùng với nàng. Nàng không hỏi hắn, đoạn gút mắc của hắn và Tam Lục trăm năm trước sao?”
“Hở? Hắn không nói…”
“Đó là bởi vì hắn không có ngốc như nàng. Cũng có lẽ, chính hắn cũng không hiểu rõ.” Phượng Nghi nói: “Nàng cảm thấy nàng nợ hắn. Thế nhưng, biết đâu hắn cảm thấy, hắn nợ người bên cạnh. Tam Lục xây miếu cho Tống thư sinh kiếp trước, vẫn nhớ mãi không quên hắn. Đoán chữ của Bế Khẩu tiên là nhân tình lớn lao, nàng lại chỉ vì tìm hắn đơn giản dùng mất. Càng không cần nói, canh luân hồi cũng rất khó có được. Nếu như người người đều có thể nấu ra một chén canh luân hồi, thế gian này đã sớm rối loạn.”
Ưm, lời này… dường như cũng có chút đạo lý.
Ta với hắn, hắn với Tam Lục…
Ừ, nếu nghiêm túc nói, ta cảm thấy ta lưng đeo canh giữ dài dằng dặc, cả đời của hắn, phần thâm tình ấy, giống như một ngọn núi, đè trong lòng ta.
Thế nhưng, sau đó, hắn chuyển thế thành Tống thư sinh, gặp được Tam Lục… Khi đó hắn không nhớ ta, lại phát sinh cảm tình với Tam Lục, rõ ràng không thể nói là đứng núi này trông núi nọ.
“Ta không biết… Món nợ này, tìm thiên quan tới cũng cắt không rõ. Nếu ai cũng không sai, vì sao bây giờ mọi người đều cảm thấy không vui chứ?” Tam Lục nhớ hắn, ta cảm thấy mắc nợ hắn, hắn thì sao? Hắn nghĩ như thế nào?
“Nếu như khi đó ta không cầu hôn với nàng, mà nói cho nàng, hắn có thể là chuyển thế của Lý Kha, nàng sẽ làm như thế nào? Nếu như hắn nói, hắn vẫn còn chung tình với nàng như kiếp trước, nàng lại sẽ làm như thế nào? Sẽ vui vẻ như hình với bòng cùng hắn sao?”
“Sẽ không…” Ta mờ mịt nhìn một mảnh tuyết trắng phía trước.
Bởi vì trên người ta mang độc, ta chưa từng hi vọng đi tìm chuyển thế của người tình, mong đợi lại tục tiền duyên giống như Tam Lục. Cho dù khi đó biết Lý Phù Phong là chuyển thế của Lý Kha, thế nhưng, còn có Tam Lục.
Hắn sẽ yêu ai? Hắn sẽ lựa chọn ai? Tam Lục sẽ làm như thế nào? Ta lại nên làm như thế nào?
Cho dù không có Phượng Nghi, mấy vấn đề này ta cũng phải đối mặt.
Mà biện pháp giải quyết của ta, có lẽ cũng giống như bây giờ… rất ngu ngốc, rất nhu nhược, dây dưa.
Phượng Nghi nói thực sự không sai, ta quá ngu ngốc.
Không chỉ ngốc, còn rất tiêu cực, rất yếu đuối.
Ta như vậy… chính ta cũng chướng mắt.
Nếu như ta thông minh hơn một chút, quyết đoán hơn một chút, hoặc là, cố chấp hơn một chút, sự tình có lẽ sẽ không như vậy.
Thế nhưng, vì sao ta vô dụng như thế chứ.
“Tam Bát, ta đối với nàng cũng không phải là nhất kiến chung tình, nhiều năm như vậy, cũng đủ để ta hoàn toàn hiểu biết nàng là dạng người gì, tâm địa mềm, nhát gan, tay chân ngốc đầu óc cũng ngốc, còn rất lười luôn nghĩ được chăng hay chớ, sống ngày nào tính ngày đó, an thân bảo mệnh là nhất, ra mặt gây sự là từ trước đến giờ đều tránh sợ thua…” Phượng Nghi đếm ngón tay kể lể từng khuyết điểm của ta, hơn nữa rất có xu thế thao thao bất tuyệt.
Ta trừng mắt, thế nhưng không thể không thừa nhận, Phượng Nghi nói hoàn toàn là thực tình, không phóng đại chút nào.
“Nàng muốn chờ Lý Phù Phong có một kết quả, nàng mới thành thân với ta, kỳ thực cũng rất ích kỷ đấy.”
“Nè, chàng nói đủ chưa?”
“Chưa.” Phượng Nghi không nhường nửa phần: “Nàng vẫn là loại ý nghĩ tiêu cực đó, chờ này chờ, muốn để người khác quyết định vì nàng. Lý Phù Phong cưới vợ cũng thế, làm đạo sĩ cũng thế, nàng có phải sẽ như thế, nàng cũng chờ ngần ấy năm, xem như trả được nhân tình, còn nữa, Lý Phù Phong có kết quả, nàng gả cho người mới không xem như mắc nợ hắn phải không?”
“Ợ…” Những lời này sao lại gai nhọn như thế chứ… Phượng Nghi đã lâu không nổi đóa, ta cũng sắp xem hắn như người gì cũng được chả giận bao giờ rồi.
Có một từ nói như thế nào ấy nhỉ, ừ, gọi là lời thật khó nghe đi?
“Vậy nàng thấy nàng bây giờ thành thân với ta, và mười năm hai mươi năm sau thành thân với ta, sự việc có gì khác biệt không?” Hắn hùng hổ, bộ dáng hòa khí vân đạm phong thanh vừa nãy mất ráo.
Ta đã hiểu, Phượng Nghi người này vẫn là một con chim xấu tính, bộ dạng quân tử trước kia phần nhiều đều là làm bộ!
“Khác biệt, vẫn phải có…” Khí thế của hắn vừa giương ra, ta liền ăn nói khép nép.
Đây không phải sợ hắn, mà là, mà là… Khụ, có lẽ vẫn là bản năng đang gây chuyện.
“Chẳng lẽ chờ thêm mười năm, hắn không gặp gỡ tình đầu ý hợp, không lập gia đình, nàng vẫn dây dưa tiếp, hoặc là,” thanh âm của hắn nguy hiểm giảm thấp xuống, mặt cũng tới gần: “Nàng còn muốn lấy thân báo đáp hay sao?”
“Không không,” ta tuyệt không nghĩ tới lấy thân báo đáp… Ta cũng không phải Bạch Tố Trinh, Lý Phù Phong cũng không phải Hứa Tiên mà, ta tuyệt không có ý định lấy thân báo đáp tình cũ.
“Vậy nếu như hắn kiếp này cô độc cả đời không nhìn trúng một nữ nhân nào, nàng có phải còn muốn lại đến kiếp sau, kiếp sau nữa của hắn, hắn rốt cuộc thành thân, nàng mới cảm thấy nàng không nợ hắn phải không?”
“Ừm, chàng nói cũng quá khoa trương…”
“Ta là bị người chọc giận!” Giọng điệu hắn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Làm việc dây da dây dưa không dứt khoát, chần chà chần chừ, vừa muốn mình yên tâm thoải mái, lại muốn chiếm hết chỗ tốt. Nàng có phải chắc chắc ta nhất định chạy không được, nhất định trói chết trên người nàng, vì thế nàng liền yên tâm thoải mái hao ta hay không?”
…
Ta tiếp tục trừng mắt.
Hắn nói chuyện thật đúng là… Thật là, ta có da mặt dày lòng dạ hiểm độc như thế sao?
Ta nhiều lắm… Thật ra thì, ta chính là tâm tính tiểu thị dân, trong “Thành phố bị bao vây (1)” có câu nói như thế nào nhỉ? Nhân vật chính chính là cái loại phần tử tiểu tri thức đó, hai loại chuyện xui xẻo người thành thật chịu thiệt và lừa đảo bị vạch trần hắn đồng thời có đủ… Thật ra hắn chính là không đủ can đảm không đủ sâu sắc không đủ xấu xa…
Ta nếu thực sự xấu xa hơn một chút, ta đã sớm đẩy ngã chiếm đoạt rồi! Hắn một đại mỹ nam tuyệt thế ánh vàng lóng lánh như thế, đồ ngốc mới không chiếm lấy!
Ta cảm thấy ngực nghẹn lại, không biết là bị Phượng Nghi nói trúng tâm sự thẹn quá thành giận, hay là, còn có nguyên nhân khác.
Dù sao liền cảm thấy giọng điệu này nghẹn lợi hại, hốc mắt nóng lên mũi cay cay, lệ đầy trong hốc mắt lập tức sẽ vỡ đê.
“Phải, ta sẽ chờ.” Giọng nói của hắn rốt cuộc mềm hơn, nhưng vẫn là không thoái nhượng: “Thế nhưng nàng muốn để ta chờ bao lâu? Nàng thực sự không sợ ta xoay người đi mất sao?”
Ta buột miệng: “Ta chính là đang đợi chàng đi!”
“Cái gì?” Phượng Nghi sửng sốt, ánh mắt híp lại, vẻ mặt xem ra âm u, loại vẻ mặt này còn làm cho người ta cảm thấy cảm giác áp bức tràn đầy hơn cả nổi giận: “Nàng nói lại lần nữa xem!”
“Ta vốn đã không xứng với chàng… Biết đâu chúng ta thật sự thành thân, chàng ngay hôm sau sẽ hối hận. Ta người này chẳng những không có đẹp bên ngoài, cũng chẳng có đẹp bên trong, kiếp này đã học không thông minh, cũng không làm nổi vợ hiền gì. Chàng không sớm thì muộn, có lẽ một ngày nào đó, hối hận tìm một người vợ chẳng xứng đôi với chàng chút nào, xuất thân lại không cao, sở trường gì cũng không có… Khi đó, khi đó, ta làm sao bây giờ… Thay vì như thế, không bằng chàng đi luôn bây giờ còn tốt hơn…” Ta bưng mặt, càng nói càng mau càng nói càng khổ sở, đơn giản ngồi xổm xuống đất khóc oa oa.
Phượng Nghi cố sức hít, thở, hít thở sâu, sau đó lẳng lặng hỏi: “Nàng vẫn nghĩ như vậy sao?”
“Mới không phải!” Ta cố sức nước mũi: “Chàng đối xử tốt với ta, ta cũng không phải người mù, ta nhìn thấy. Trái tim của ta cũng không phải làm từ đá, ta có thể nhận ra. Chàng giống như một cái bánh nướng lớn từ trên trời rơi xuống, lập tức rớt vào trong tay ta, ta muốn ăn, lại sợ sau khi cắn một miếng, chủ nhân cái bánh nướng đột nhiên nhảy ra nói, bánh này thuộc về ta, không thuộc về ngươi, ngươi là tên trộm, ngươi si tâm vọng tưởng… Chưa từng nếm mùi bánh, muốn trả lại còn dễ. Nếu như cắn thật rồi, vậy… vậy làm sao bây giờ… Vậy trả thế nào, trả không được…” Ta vừa sụt sùi vừa nói năng lộn xộn.
Phượng Nghi vì sao đột nhiên hung như thế? Chẳng lẽ hắn bây giờ đã bắt đầu không kiên nhẫn, bắt đầu hối hận sao? Hắn rốt cuộc… Hắn rốt cuộc tính làm cái gì?
Ta cảm giác ta hình dung một chút cũng không sai.
Bất quá, đây là chưa đợi chủ nhân cái bánh tìm đến, cái bánh này đã tự phủi cánh bay đi rồi.
Thanh âm của Phượng Nghi nghe rầu rĩ: “Thì ra ta trong lòng, chính là… một cái bánh à?”
Một cái bánh…
Ta lại ra sức hỉ nước mũi, lấy khăn tay ra lau nước mắt.
Sau đó Phượng Nghi cũng ngồi xổm xuống trước mặt ta, ta hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn hắn.
Hắn xinh đẹp biết bao, tinh tế biết bao, tốt, tốt biết bao…
Ô ô, còn chưa có mất đi, ta đã bắt đầu luyến tiếc, ngực đau ta cũng hô hấp khó khăn.
Hắn thở dài: “Nếu như nàng ngày nào đó chết, nhất định là ngốc mà chết.”
“Chàng nói bậy, Trư Bát Giới mới là ngốc chết…”
“Trư Bát Giới là ai? Quên đi, cái đó không quan trọng. Nàng cũng đừng nghĩ nữa, đem cái, bánh từ trên trời rớt xuống này,” lúc hắn nói cái chữ này có chút khó khăn: “Mau mau cất giấu, nhét, chôn xuống, hoặc là lập tức nuốt vào bụng đi, ai tới cũng không cho? Nàng sao lại chỉ nghĩ ta không thuộc về nàng? Mà không nghĩ chiếm ta thành của mình chứ?”
“Hở? Chàng đây là cổ vũ ta… ăn sạch chàng không thừa nhận sao?” Ta ngơ ngác nhìn hắn.
Phượng Nghi gật gật đầu, lại lắc lắc đầu: “Không, ăn sạch thì được, tính không thừa nhận, không có cửa đâu!”
Gió núi tiếp tục thổi…
Vù, vù…
Ta gãi gãi đầu, hắt xì một cái… Vậy cái gì, đối thoại này của chúng ta, sao lại thành ra quỷ dị như thế? Rõ ràng lúc bắt đầu là cảnh cầu hôn lần thứ N ngày tốt cảnh đẹp ánh tuyết trước gió, Phượng Nghi thâm tình chân thành ta rất e thẹn… Chỉ chớp mắt sao lại ngoặt, tới chỗ này?
Chú thích
(1) tên một bộ phim của đạo diễn Lưu Quốc Xương ↑
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bàn Ti Động 38 Hào
Chương 167: Thì ra ta là một cái bánh
Chương 167: Thì ra ta là một cái bánh