Đề nghị này không giống tính cách của Phượng Nghi, hắn có từng “trộm” khi nào, chính là lúc ở tại ma vực, hắn… ừ, lúc ấy hắn thật ra từng trộm, chúng ta từng trộm rồi.
“Các chàng… ừm, giao tình tốt phải không?”
“Ừm, ta vẫn cảm thấy hắn giống một tiểu đệ đệ…”
Được rồi, bây giờ vấn đề quan trọng nhất còn có một.
“Chàng biết làm thế nào đi Đông hải không?”
“Hì, ta còn từng ở đó đấy!” Cái đuôi đắc ý của Phượng Nghi lại vểnh lên: “Đi theo ta.”
Muốn nói thế giới dưới đáy biển như thế nào, ừm, hoàn toàn khác với thủy cung nhìn thấy kiếp trước. Thế giới dưới đáy biển là một thế giới khác, ừm, cũng không giống đầm Bích Thủy Tử Hằng từng ở mà ta thấy ngày trước. Tại đáy đầm Bích Thủy nhìn lên trên, là một mảnh màu xanh biếc trong suốt, có người hình dung ngọc tốt, trong suốt như nước. Mà màu đầm Bích Thủy nhìn lên bầu trời, giống như một viên ngọc khổng lồ, trong suốt, rất đẹp, rất trong sáng.
Ta và Phượng Nghi ngồi phía sau san hô, từ đáy biển nhìn bầu trời, dường như một viên ngọc bích xán lạn, quang ảnh nông sâu, óng ánh chiết xạ.
“Thật đẹp ha.”
San hô mọc thành cụm giống như khu rừng rậm rạp, chẳng qua là cây cối mặc dù lòa xòa, lại không có nhiều tư thế và màu sắc như thế. Một mảnh bên cạnh chúng ta đây đều là màu đỏ, nhưng màu sắc này rực rỡ phong phú nói không nên lời, con cá linh hoạt xuyên qua trong bụi san hô, giống như chim chóc trong rừng — dáng vẻ còn nhẹ nhàng mỹ diệu hơn so với chim chóc, rong xanh đậm dập dềnh, chỉ là, trên đất liền là tiếng chim hương hoa, nơi này cá không biết kêu, hải quỳ diễm lệ nở ra đẹp thì đẹp, nhưng cũng không thơm.
Nơi này cũng không phải là không có thanh âm. Chẳng qua là những thanh âm ấy có vẻ xa xôi mà mơ hồ, cũng không có gì lên xuống. Hẳn là tiếng thủy triều, thế nhưng, hoàn toàn bất đồng với tiếng thủy triều nghe thấy trên đất bằng.
Cái loại âm thanh này, khiến người ta cảm thấy ngực cũng theo âm thanh đó, lên, xuống, đã ôn hòa, lại chậm rãi.
“Có người tới.”
Ta rụt đầu về phía sau, nhìn một đội thị nữ khoan thai mà đi phía trước, các nàng mặc quần áo lụa tươi đẹp sáng rõ, dáng người yểu điệu xinh đẹp, làn da trắng nõn như mỡ, ngạc nhiên hơn chính là, các nàng lại giống nhau như đúc, giống như khắc ra từ một cái khuôn! Mặc dù đẹp thì đẹp, khi bước đi nhẹ nhàng, vạt váy tung bay chân không chạm đất, nhưng nhìn lại không chân thực thế nào!
Chờ các nàng đi qua, ta nhỏ giọng hỏi: “Này, vì sao các nàng… trông giống nhau thế? Là người thật sao?”
“Từng thấy trứng cá chưa?”
“Từng… thấy…” Ta sửng sốt: “Chẳng lẽ, một con cá mẹ sinh mấy trăm trứng, toàn, toàn bộ giống hệt nhau?”
Mẹ ơi, chuyện này vì sao nghe không tuyệt vời như vậy, ngược lại làm cho người ta có chút, ừm, da đầu ngứa ngáy…
Gì nhỉ, người khác không nói, làm mẹ kia, bản thân có thể phân rõ bọn nhỏ trông giống nhau như đúc này sao? Sinh đôi đáng yêu, sinh ba náo nhiệt, sinh bốn sẽ làm cho người ta rất khó… Nhiều con như vậy, thế…”
“Vậy cũng không phải, cá thành tinh cũng sẽ không lập tức sinh nhiều con như thế, thủy tộc bình thường sinh hạ hơn vài trăm ngàn con cá nhỏ, trông tương tự thì dễ, giống nhau như đúc không dễ, trông giống nhau, cũng không phải ai cũng có thể tu thành tinh, hơn mười vị tiểu thị nữ này, có lẽ cũng là chọn ngàn chọn vạn mà ra.”
“À há, đây thật là bảo bối sống ha, khó có được.”
“Nàng thích? Cũng đưa mấy người về cho nàng sai bảo?” Phượng Nghi ý cười xoay vòng.
“Không không,” ta vội vàng lắc đầu: “Phô trương thế này người bình thường không hưởng thụ nổi, cũng là nhà long vương có thể bày ra như thế, ta còn ngại trong động nhiều người đấy. Đúng rồi, Tử Hằng ở đâu? Chúng ta đi xem thử đi.”
“Đến, đi bên này.”
Trộm lẻn vào chỗ ở của Tử Hằng, không khó khăn như ta nghĩ. Thứ nhất đương nhiên là đương nhiên là bởi vì ta và Phượng Nghi đích thân làm loại sự việc lén lút này, là đại tài tiểu dụng, quá tiểu dụng! Thứ hai là, ta thật sự không ngờ, chỗ ở của Tử Hằng hẻo lánh đơn sơ như thế.
Một dãy tường xây bằng vỏ sò, trước sau, thoạt nhìn, không xê xích bao nhiêu với viện ở đáy đầm Bích Thủy nho nhỏ hắn ở. Đây chính là long cung Đông hải phải không? Không thiếu nhất chính là đất mới đúng, thế nhưng chỉ cho hắn một chốn nhỏ xíu như thế! Lãnh đạm của những người này đối với hắn, từ chỗ ở này là có thể nhìn ra!
Nếu là ta ấy à, quay đầu rời khỏi là được, kiếp này cũng không qua lại với bọn họ nữa.
Tử Hằng cũng nói kết thúc với bọn họ, nhưng không biết hắn có thể như nguyện hay không.
Nếu như có người làm khó hắn, hừ hừ, ta và Phượng Nghi cũng không phải đến chỉ làm khán giả.
Phượng Nghi đưa tay vỗ trên không một cái: “Người này, phòng ngự lập thật đúng là mạnh.”
Phượng Nghi đang phá giải trận pháp của hắn, ta ngồi một bên, vừa cắn hạt dưa vừa cười hì hì nhìn hắn bận rộn.
“Ai ai, có người đến.”
Ta kéo Phượng Nghi một cái, hai người ẩn thân hình, xuyên qua bụi san hô nhìn ra phía ngoài.
Đến đây ba người, đều là nữ tử, một người đi đằng trước, hai người theo phía sau.
Ấy, còn là người quen đó.
Ta vốn ngồi, thế nhưng nhìn thấy khách đến thăm ấy, lập tức đứng lên.
Đây là ban ngày ban mặt gặp quỷ! Xác chết vùng dậy a!
Ta đã biết nàng không có chết, thế nhưng, thế nhưng biết và nhìn thấy, hoàn toàn là hai việc khác nhau!
Lúc này đi tới, không phải Tiểu Tâm giả chết trong bát canh, có thể là ai?
Ta rất ít có khi ghét cay ghét đắng một người như vậy, thế nhưng vừa nhìn thấy nàng, trong đầu ta ong một tiếng, không hề nghĩ ngợi đã muốn xông lên!
Cổ tay bị siết, ta quay đầu, Phượng Nghi giơ một ngón tay lên, điệu bộ im lặng.
Ta lại quay đầu nhìn, bước chân của nàng rất nhanh, đi đến trước cửa tiểu viện kia, nâng tay gõ cửa.
Nàng còn có mặt mũi tới gặp Tử Hằng!
Ta kiếp này chưa từng thấy người đáng ghét như vậy! Nồi canh cá lần trước là giả, nhưng ta bây giờ vô cùng, mãnh liệt, muốn biến nó thành thật! Ngươi không phải thích nấu canh sao? Dứt khoát cạo cạo vảy móc móc hàm xẻ xẻ bụng nấu đi!
Phượng Nghi dùng thần giao cách cảm nói: “Nàng đừng kích động, nếu thấy nàng ta, còn có thể để cho bay lên trời không được sao? Ngư tinh nho nhỏ, khinh người quá đáng. Đừng nói nàng, ta cũng không có thể tha cho nàng ta!”
“Nàng còn dám đến chỗ Tử Hằng? Nàng là rắp tâm tới làm người ta ghê tởm sao?”
“Nàng yên tâm đừng nóng, cho dù nàng ta tới làm gì, Tử Hằng cũng sẽ không để như nguyện.”
Phải! Tử Hằng cũng sẽ không trúng bẫy của nàng!
Tử ngư tinh này, trước tiên tha cho ngươi một cái mạng, chúng ta cưỡi lừa xem hát, hãy đợi đấy!
Nàng gõ mấy cái lên cửa, có một lão bộc lùn mở cửa, dường như là một… con tôm lớn? Ừm, có lẽ không quá già? Dù sao tôm tinh eo cũng cong, chòm râu cũng dài, nói chuyện uể oải, thoạt nhìn rất già.
“Xin tôm thúc thông truyền thay một tiếng, ta muốn cầu kiến Tử Hằng công tử.”
Con tôm lớn lắc đầu, yếu ớt nói: “Công tử không gặp khách.”
“Chỉ xin tôm thúc thông truyền thay, có gặp hay không, cũng xin nói cho công tử một tiếng.”
“Công tử không gặp khách.”
“Tôm thúc…”
“Công tử không gặp khách.”
Không quan tâm nàng nói cái gì, lại khẩn cầu lại cầu tình, con tôm kia lặp đi lặp lại chỉ một câu này, ánh mắt tựa mở tựa khép, đã không tức giận, cũng không thấy dao động, dường như chưa tỉnh ngủ chưa tỉnh ngủ đương mộng du.
Thú vị, ha ha, xem nàng kinh ngạc tâm tình ta rất tốt.
Nàng không vào được cửa này, luyến tiếc tại cửa một lát, đành phải nói: “Chút lễ mọn này, là một chút tâm ý của ta, nếu công tử không gặp khách, vậy xin tôm thúc chuyển giao cho công tử thay ta đi.”
Hai thị nữ phía sau nàng bưng lễ vật lên trước, con tôm kia dường như không thấy được, vẫn không nhúc nhích, cũng không nhận lấy, thị nữ quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ có thể song song đặt lễ vật dưới đất.
Nàng thoạt nhìn tuy rằng bất đắc dĩ, cũng không dám có gì bất kính với con tôm này. Chờ nàng mang theo hai thị nữ xoay người muốn đi, cửa phía sau ầm một tiếng đóng lại thật mạnh, mấy thứ lễ vật ấy đặt cạnh chân tường, không người để ý tới.
Xứng đáng!
Ta với ngón tay bắn một cái, một đạo tơ tầm tung lặng yên không một tiếng động bay qua, dính lên người Tiểu Tâm, nàng không hề hay biết, đi cực nhanh, chỉ chớp mắt thân ảnh liền biến mất sau san hô giả sơn.
Như vậy dễ làm, thu thập sớm hay thu thập trễ cũng tốt, dù sao nàng chạy không được!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bàn Ti Động 38 Hào
Chương 182: Đáy biển
Chương 182: Đáy biển