Lúc ta trở về Phượng Nghi đã nằm xuống, động tác của ta tận lực nhẹ nhàng chui vào trong chăn, có điều hắn vốn không ngủ, ta vừa nằm xuống, tay hắn đã ôm qua.
“Còn chưa ngủ?”
“Gối chiếc khó ngủ mà…” Hắn lầu bầu một tiếng. Ta thuận tay kéo một cái gối che trên mặt hắn: “Được rồi, bây giờ hai cái gối.”
“Cái đó không mềm mại.”
Phượng Nghi nửa mê nửa tỉnh có vẻ hơi trẻ con, ta thích.
Đầu ta rúc vào trong ngực hắn: “Ta lại càng không mềm mại.”
“Ừ, cái này rất tốt, lại nuôi mập chút là hoàn mỹ.”
Ta nhìn nhìn tay mình, lại nghiêng đầu nhìn nhìn vai.
Ta không tính là gầy mà.
Đầu chúng ta dựa vào nhau.
Không biết vì sao, ta cảm giác mình hạnh phúc có chút cảm giác tội ác.
Ta ôm chặt lấy Phượng Nghi.
“Lạnh không?” Hắn có chút mơ hồ hỏi, sau đó cũng ôm chặt ta.
Tử Hằng đã ngủ chưa? Hẳn là còn chưa. Một mình, uống trà, đọc sách, hắn tựa hồ đã từng một lần nói, hắn ngủ không nhiều.
Còn có một người, có lẽ cũng không ngủ.
Ma Điệp Tam Thất ấy à, ta cảm thấy được nàng chạy thật xa đến Thủy Tinh cung, xác định không phải để thưởng thức giường của Song Khuyết cung nơi này có thoải mái hay không.
Vừa nghĩ tới nàng chỉ số tâm tình của ta lập tức hạ xuống.
Có đôi khi ta thật sự nghĩ, ta nên lòng dạ độc ác đối phó nàng một lần, để nàng biết ta không phải dễ chọc, đừng cả ngày nghĩ đến trêu chọc ta hoặc là trêu chọc Phượng Nghi!
Thế nhưng thứ nhất, ta không biết nên độc ác như thế nào, chưa từng độc ác. Thứ hai, thân phận nàng cũng không phải là cá nhỏ tôm nhỏ, ta không thể gây phiền phức cho Phượng Nghi.
Phượng Nghi mặc dù chưa từng nói, nhưng ta cũng không phải kẻ ngốc, ma cung cũng không phải dễ chọc, cho dù cứng đối cứng, chỉ sợ bọn họ giở trò. Phượng Nghi không phải một người, hắn có gia tộc khổng lồ, hắn phải gánh trách nhiệm này. Vì thế, mặc dù tính tình hắn cũng ghét phiền phức, không thích quanh co và nhẫn nại, nhưng từ khi ta biết hắn, hắn ngoại trừ thích nói mấy câu chua ngoa, cho tới bây giờ chưa từng làm chuyện gì bốc đồng tự mình vui vẻ.
Bốn chữ ân oán sảng khoái này chỉ có thể nói mà thôi…
Mắt ta xoay xoay, nếu không, che mặt ra ngoài làm người đi đêm một lần?
Vậy cũng rất thử thách người ta, nửa đêm không ngủ, bất chấp gió lạnh chống trăng sao ra ngoài gây án — ta cũng không có nghị lực ấy.
Làm trộm cũng không dễ dàng ha, cũng phải chịu khổ vất vả. Loại chuyện không làm mà hưởng này, trên đời không có, trộm cũng không dễ làm, người tốt cũng không dễ làm.
Long vương, phượng vương, đều không dễ làm.
Ta năm đó luôn cảm thấy bọn họ rất nở mày nở mặt, người trên người. Thật ra áp câu nói ấy, năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn.
Giống Tử Hằng bây giờ, lại cực kỳ đạm bạc.
Còn Phượng Nghi, hắn từ trước đến giờ chưa từng thực sự làm theo ý mình — được rồi, nếu như lấy ta xem như là làm theo ý mình, vậy hắn từng.
Tử Hằng ấy à, dường như chưa từng lần nào.
Hắn vẫn kìm nén bản thân.
Ta mơ mơ màng màng không biết ngủ bao lâu, đột nhiên tỉnh lại.
Phượng Nghi cũng đồng thời tỉnh.
Ta tỉnh bởi vì cảm giác được võng phòng ngự ta bày ra có người chạm vào, tám phần Phượng Nghi cũng có cảm giác ấy.
“Muốn đi xem thử không?”
“Không đi.” Hắn lơ mơ nói, tay lại ôm qua: “Tiếp tục ngủ.”
Được rồi, dù sao độc trên võng không chết người được, chúng ta dán vào nhau ngủ tiếp.
Lúc bình minh đi xem, tơ trên võng thiếu vài sợi. Hải quỳ đổ một bụi.
“Công lực còn thấp ha.” Phượng Nghi khẽ cười: “Nàng lại có thể không vây khốn được người ta, quay về phải tự kiểm điểm.”
“Thói xấu làm thầy người ta của chàng mau sửa đi.” Ta lườm hắn một cái: “Đây cũng không phải tại chỗ chúng ta, ở chỗ Tử Hằng này, bắt được người, là chàng thẩm vấn hay là hắn thẩm vấn chứ? Là đánh hay là giết đây? Có phải phiền toái biết bao không…”
Phượng Nghi hiểu ra: “Nàng thả thuốc gì trên võng?”
Ta nhìn nhìn bên cạnh, thanh âm cũng không coi là nhỏ thì thầm với hắn: “Sư cô bí chế, tiêu hóa tán.”
Phượng Nghi cười, ta cũng cười, cười với hắn.
Ta sao lại cảm thấy chúng ta không giống tổ hợp chim và nhện, lại giống như lang sói làm… gì gì đó.
Cười xong hắn hỏi: “Ừm, tiêu hóa tán chủ yếu là tiêu hóa cái gì?”
Ta gãi gãi đầu: “Lần đầu dùng, ta cũng chưa biết đâu.” Tên nghe qua giống loại thuốc dạ dày, thế nhưng Thải Mai sư cô cười híp mắt nghiêm túc nhét cho ta, tuyệt đối không thể nào là thuốc dạ dày!
Phượng Nghi dừng một chút, rất bình thản lạnh nhạt nói: “Đừng lo, lại thêm mấy người tự chui đầu vào lưới, là có thể thử ra dược hiệu.”
Có câu nói vợ chồng sẽ càng ngày càng giống nhau, nói chuyện này, bước đi này, thậm chí ngay cả mặt mũi cũng sẽ dần dần có chỗ tương tự. Ta cảm thấy, mặt mũi ta không có hướng về phía Phượng Nghi, thế nhưng dường như, ờ, tính tình có chút giống hắn.
Vấn đề này cũng không quấy nhiễu ta quá lâu, Thủy Tinh cung tại trình độ nhất định mà nói, là nơi không có bí mật gì. Ăn xong cơm sáng liền nghe tin mới, một cung nữ mắc chứng bệnh khác thường, sáng nay dậy tóc tai lông mày cái gì chỉ cần là có lông toàn bộ đều rụng sạch. Khi ta chưa thấy người này còn có chút không xác định, không biết cung nữ này có phải người đêm qua tới thăm dò ấy hay không, lông tóc rụng sạch có phải tác dụng của tiêu hóa tán hay không —
“Hờ, ta đoán ấy à, phần nhiều là nàng làm nhiều chuyện xấu, bị báo ứng.”
“Trước kia nàng tự cho là hầu hạ mỹ nhân rất được sủng, liền không để người khác vào mắt, ta xem ấy à, nói không chừng là ai vì báo thù, hạ thuốc nào đó cho nàng…”
Được, ta ngó ngó nữ nhân vẻ mặt ác độc oán hận nhốt mình trong màn trướng kia, không phải Hồng Nhị lại là ai?
Trên đầu nàng quấn lụa, thật ra không nhìn thấy cái đầu trọc kia, nhưng lông mày quả thực là rụng hết, thoạt nhìn gương mặt đó trơn bóng, tròn xoe… Hờ, bình thường không cảm thấy lông mày quan trọng thế nào, nhưng đã không có, thoạt nhìn thật đúng là kinh khủng, ha ha ha!
Đáng đời! Lần trước nàng trước mặt ta dụ dỗ Phượng Nghi, lời trong lời ngoài muốn “nuôi” hắn, ta còn nhớ như in đấy!
Thấy cái đầu trọc của nàng thật sự là rất hả giận!
Buổi trưa ta gặp được Tiểu Tuấn ở bên ngoài phòng bếp, hắn đang bưng một giỏ đồ hải sản ra ngoài, chúng ta chạm mặt, cũng rất bất ngờ. Tiểu Tuấn còn hết sức phấn khởi nói với ta, nữ nhân lần trước hại ca ca hắn chịu đòn kia xui xẻo, bị bệnh lạ, người khác nói là báo ứng nàng làm nhiều chuyện xấu.
Thật sự là khéo, quả nhiên là báo ứng khó chịu.
Ta cười gật đầu: “Đúng vậy, người xấu luôn không có kết cục tốt. Ca ca ngươi thế nào?”
“Đã có thể xuống giường, có điều vết thương bây giờ vừa đau vừa ngứa, rất không dễ chịu.” Tiểu Tuấn cầm lấy một món đồ hải sản trong giỏ nói với ta: “Ta nghe người ta nói cái này tốt cho vết thương, ăn có thể nhanh chút sinh da thịt.”
“A,” ta sờ sờ đầu hắn: “Tiểu Tuấn thật đúng là đệ đệ tốt nha.”
“Dạ.” Hắn nhỏ giọng nói với ta: “Đào tỷ tỷ, ta hỏi ca ta, hắn không chịu nói, nhưng hắn nói cho ta biết, nữ nhân này tâm địa rất không tốt, bảo ta trốn nàng xa xa.”
“Tâm địa nàng thật sự không tốt, hình như vẫn tính toán muốn làm chuyện xấu gì đấy.”
Ta gật gật đầu: “Được, ta biết, ta cũng sẽ để ý. Nhưng ta hai ngày nữa sẽ đi, về sau ngươi và ca ca ngươi hai người phải bảo trọng.”
Ta sờ sờ đầu hắn, nhìn hắn chạy xa.
Tử Hằng hôm nay chủ trì một cái nghi thức tế tự, Phượng Nghi cũng đi, ta xa xa nhìn về phía chính điện, cách từng tầng cung điện liền nhau tráng lệ, còn mơ hồ thấy được tình hình chính điện.
“Tam Bát, ta tìm ngươi khắp nơi.”
Ta từ từ xoay người lại, Tam Thất đang đứng bên cạnh trụ cửa.
“Tìm ta?”
“Chúng ta nói chuyện đi.”
“Có cái gì để nói.” Tới ngày hôm nay, còn có thể cười quên ơn thù? Phía trước phía sau phát sinh bao nhiêu chuyện, tình cảm năm xưa đã sớm không còn sót lại chút gì. Nàng bây giờ chính là một nữ nhân có lẽ đang tính kế địa vị của Tử Hằng, lại chắc chắn đang nhớ nhung chồng ta.
Nếu như dùng quyền cước đao kiếm nói chuyện, ta cũng cam tâm tình nguyện phụng bồi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bàn Ti Động 38 Hào
Chương 197: Tiêu hóa tán
Chương 197: Tiêu hóa tán