DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Lộ Phong Lưu
Chương 53: Diệu đầu hoàn

Lúc này đã cỡi hổ khó xuống, không thể làm gì khác hơn, Trần Tiểu Thiên giả quỷ giả cho tới quỷ giới. Hắn hít sâu vào một hơi, nói:

- Bắt đầu đi.

Hương Khấu bắt đầu đốt nén nhang, bên này Ngưng vũ thân thể cứng ngắc ngồi lên sập gụ, hai mắt lạnh lùng ngó chừng Trần Tiểu Thiên.

Dưới ánh mắt nhìn lạnh như băng của nàng, Trần Tiểu Thiên càng ngày càng lo lắng đề phòng. Ngưng vũ đã lộ ra thực lực chỉ sợ so với Nguyệt Sương còn mạnh hơn mấy phần, nếu như một lát đây, nữ tử có cá tính và lãnh cảm này thẹn quá hóa giận, khẳng định không có Vương Triết thứ hai tới cứu hắn.

Cũng may Tô Hỷ Muội giải vây cho hắn:

- Ngưng VŨ, ngươi bây giờ nghe hắn phân phó. Hắn bảo người làm sao, ngươi phải làm như thế đó.

Ngưng VŨ lạnh giọng nói:

-Dạ.

Trần Tiểu Thiên lúc này mới yên tâm, ra lệnh cho Ngưng vũ nằm trên sập gụ, mở hai chân ra. Ngưng vũ quả nhiên không phản kháng, chẳng qua là không lộ vẻ khêu gợi hay cảm xúc gì.

Mỹ nữ này vốn có vóc dáng cao gầy, vóc người xuất chúng, lúc này nằm ở trên sập gụ hẹp hỏi, dáng xuân khoe trọn. Tư thái hương diễm này đã khiến cho Trần Tiểu Thiên suýt chảy máu mũi.

Bộ đồ lót còn vướng víu trên nhục thể nàng, nhưng ôm bó sát, lộ rõ những thứ cần lộ. Trần Tiểu Thiên vuốt vuốt cánh tay còn đang đau, nhớ tới vừa rồi nàng suýt bẻ gảy cánh tay mình, trong bụng cười hừ có vẻ hung hăng dữ tợn, phen này lão tử quyết phục thù! Hắn đưa tay nắm quần lót của nàng!

- Bốp.... A!

Một cú đá trời giáng tung ra. Trần Tiểu Thiên cả người bay lên, "Bồng" một cái rớt trên mặt thảm.

Ngưng Vũ một cước dừng ở giữa không trung, chân ngọc còn đang mơ hồ phát run. Mặc dù chủ của nàng đã hạ lệnh, nhưng thời điểm ngón tay Trần Tiểu Thiên chạm vào thân thể nàng, vốn đối với phái nam căm thù đến tận xương tuỷ, Ngưng Vũ nhịn không được sự căm hận tự đáy lòng, tung chân đá bay Trần Tiểu Thiên.

- Tiện tỳ!

Tô Hỷ Muội nhướng lông mi cong, lạnh lùng quát:

- Muốn chết sao?

Ngưng Vũ thấp giọng nói:

- Nô tỳ không dám. Chẳng qua là... Chẳng qua là...

Tô Hỷ Muội cười lạnh nói:

- Không nhịn được sao?""

Ngưng VŨ trầm mặc một hồi lâu, sau đó giơ tay lên, tại các huyệt thần khuyết, khí hải, quan nguyên chính giữa ngực và bụng mình theo thứ tự điểm qua. Ba huyệt đạo này ở vào nhâm mạch, sau khi chế trụ, chân khí liền bị phong ở thể nội, không cách nào thi triển chiêu thuật gì được.

Tô Hỷ Muội cười lạnh nói:

- Phong xung mạch chư huyệt lại hết!

Ngưng Vũ không nói một lời điểm xung mạch chư huyệt. Xung mạch còn xưng huyết hải, quanh thân mười hai kinh mạch khí huyết đều bị huyết hải điều tiết, khi bị đóng cửa, không chỉ có chân khí không cách nào ngưng tụ, thể lực cũng suy thoái trên diện rộng.

Trần Tiểu Thiên từ trên mặt đất bò dậy, lòng vẫn còn sợ hãi nhìn Ngưng vũ, không dám tiến lại gần.

Tô Hỷ Muội cười nhạo nói:

- Tiểu quỷ nhát gan, tiện tỳ này đã phong bế xung mạch, lúc này chỉ còn là một đứa trẻ rút, thậm chí trẻ rút còn khỏe hơn nó.

Trần Tiểu Thiên bắt đầu bạo gan hơn, đưa tay véo cách nịt vú Ngưng VŨ một cái. Ngưng vũ theo bản năng nhấc cánh tay, Trần Tiểu Thiên vội vàng ngăn trở, phát hiện nàng một chưởng này đánh ra hoàn toàn không có lực đạo, mềm yếu như là vuốt ve. Trần Tiểu Thiên vui mừng quá đỗi, một phát bắt được cổ tay của nàng, một tay khác đưa đến trước ngực, tiến hành tháo những thứ vướng víu.

Ngưng Vũ lúc này từ hổ cái biến thành tiểu bạch thỏ, Trần Tiểu Thiên rốt cục yên tâm. Lúc này cho dù không đánh cuộc, chỉ bằng ả suýt nữa bẻ gảy tay hắn, vừa rồi đá hắn một cước quá mạng, hắn đã cho nàng biết tay rồi. Diệu đầu hoàn lại thêm gậy xoa bóp, ta bao ngươi thoải mái ngất trời!

Trần Tiểu Thiên túm lấy chân Ngưng vũ hai đầu gối, không chút khách khí tách ra. Ngưng vũ không cách nào ức chế được phát ra một tiếng thét chói tai, thân thể rung động muốn ngồi dậy, nhưng Trần Tiểu Thiên hai tay đè chặt đầu gối của nàng, chân dứt khoát giơ lên, một cước dẫm lên bả vai Ngưng vũ, cố định thân thể.

Trần Tiểu Thiên thở phào một hơi, nhìn mặt Ngưng vũ. Đem địa phương bí ẩn nhất của phái nữ bại lộ trước mặt nam nhân xa lạ, đối với mỹ nữ lạnh lùng mà nói, so với giết nàng còn ghê gớm hơn.

Nhưng điều đập vào mắt khiến Trần Tiếu Thiên sửng sốt.

Gương mặt tuyết trắng của Ngưng vũ nổi lên hai mảng màu đỏ kỳ dị, mắt mở thật to, con ngươi giống như động kinh không ngừng rung động, con ngươi đen nhánh lớn tròn, hàm răng cắn chặt, dưới cổ vô ý thức nuốt nước bọt, đôi môi khẽ mấp máy, đỏ tươi ướt át.

Trần Tiểu Thiên nhớ lại bộ dạng của người cắn thuốc lắc, trong tình hình chung sẽ xuất hiện triệu chứng tâm tình phấn khởi, hiếu động, mắt dại ra, nghe âm nhạc thì không cách nào điều khiển được bản thân, tự động lắc đầu lắc lư theo điệu nhạc... Loại tình huống kia so với Ngưng vũ hiện giờ có vẻ không giống lắm.

Trần Tiểu Thiên phát hiện mình còn giẫm bả vai Ngưng vũ, nên vội vàng buông ra. Ngưng Vũ thân thể hướng về phía trước, té trên sập gụ, tiếp theo người cong lên, mồ hôi trơn nhẫy khắp nơi, hai tay không ngừng chà sát khắp nơi.

Để cho một băng sơn mỹ nữ như vậy đi cắn thuốc lắc rồi, tội lỗi, tội lỗi! Ta đâu có muốn đâu, ai bảo các ngươi ép ta làm chi! Trần Tiểu Thiên trong lòng chợt nhớ, vội cầm lấy gậy xoa bóp, đưa cái đầu đen nhánh giống đỉnh quy đầu đặt trước nơi thần bí của Ngưng vũ.

Ngưng VŨ thân thể cương cứng một chút, phát ra một tiếng thét gấp rút chói tai:

- Không

Nhưng Trần Tiểu Thiên đã vội vàng đọc lớn “One two three...” "Chú ngữ", tay thì đánh nhịp lên ghế lên khung, vừa rú vừa hét những bài nhạc kích động bằng tiếng Anh mà hắn biết. Điều này là những động tác lạm dụng hiện tượng cắn thuốc lắc. Khi nghe những âm thanh này, Ngưng Vu cuối cùng cũng bị tiêu tan chút thần trí còn sót lại, không tự chủ đong đưa lắc lư theo nhịp gõ của hắn.

Trần Tiểu Thiên rốt cục thở phào nhẹ nhỏm, giải quyết nữ nhân này, quả thực so với ân ái còn mệt hơn!

Tô Hỷ Muội vẫn mị nhãn như tơ, tâm thần bị cử động của Trần Tiểu Thiên hoàn toàn hấp dẫn. Nữ thị vệ trưởng của ả chỉ uống một chén nước trong, người trẻ tuổi này niệm lên chú ngữ, liền phảng phất như đạt được năng lực thao túng thân thể của nàng. Xem ra gã trai thương nhân trẻ tuổi đến từ rừng rậm hoang dã Nam Phương không đơn giản chút nào!

Sự kinh ngạc của Tô Hỷ Muội còn nằm ở phía sau. Không biệt người tuổi trẻ kia niệm cái câu gì, thần cụ vẫn an tĩnh đột nhiên phóng ra vu thuật trù ếm phía trên, ánh sáng lập lòe ma quái, đã vậy nó còn tự xoay tròn trong tay hắn. Vật thể kỳ dị vốn liền thành một, thế mà trên dưới phảng phất như chia làm hai khúc, đồng thời xoay theo hai phương hướng khác nhau, vừa xoay còn vừa phát ra âm thanh ong ong giật cả mình nữa.

Kịch biến bất thình lình, khiến cho ngay cả tiểu tỳ Hương Khấu bên cạnh cũng la hoảng lên, bị làm cho sợ đến lui bật về phía sau. Tô Hỷ Muội cũng không khỏi siết chặt tấm lụa thật mỏng trên người, mị nhãn trợn to, lộ ra vẻ thất thần trong nháy mắt.

Tô Hỷ Muội có bộ dạng thất thần như vậy không lọt qua mắt Trần Tiểu Thiên. Hắn có chút đắc ý. Kể từ khi tới Bạch hồ thương quán, hắn đã bị diễm phụ này đùa bỡn trên lòng bàn tay, khiến cho lòng đã sớm tức giận căm hận vạn phần. Hắn quyết định không hù dọa Tô Hỷ Muội một cú không xong. Cho nên, trước hết hắn giả vờ lớn tiếng đọc "Chú ngữ", sau đó nhấn một cái chốt mở, bộ phận quy đầu của gậy xoa bóp lập tức sáng lên, phát ra màu đỏ quỷ dị và sáng bóng, phảng phất như bàn ủi đốt hồng.

- A?

Tô Hỷ Muội núi tay vịn trên giường gấm, thất thanh rú một tiếng nhỏ.

Trần Tiểu Thiên lau cái trán không tồn tại mồ hôi, vẻ mặt thận trọng nói:

- Thần cụ thật lâu không hưởng qua tư vị nữ nhân, hiện tại tức giận rồi, chỉ sợ sẽ khiến cho thị vệ của phu nhân hạ thân đau đớn.

Sau sự thất thố ngắn ngủi, Tô Hỷ Muội đã trở lại thong dong, cười duyên nói:

- Ngươi dù có làm ả chết, cũng không gì tốt hơn.

Trần Tiểu Thiên thở phào, không nghĩ tới đối phương không phối hợp chút nào, trực tiếp đem da trâu thổi nổ. Hắn không thể làm gì khác hơn là lặng lẽ tắt đèn trên gậy, làm bộ như thần linh trên gậy xoa bóp đã bớt giận rồi.

Hành hạ như vậy hồi lâu, trong lò nén nhang đã đốt cơ hồ một nửa. Trần Tiểu Thiên căng thẳng trong lòng, bất kể Ngưng vũ có thể chấp nhận được, giữ chặt gậy xoa bóp xoay tròn, dùng sức nhét vào trong cơ thể nàng.

Ngưng VŨ đã hoàn toàn bị dược vật chinh phục, nàng liều mạng lắc đầu, phát ra tiếng kêu đứt quãng, thân thể không có chút kháng cự, ngược lại còn chủ động nhô lên hạ xuống, phối hợp nhịp nhàng.

Trần Tiểu Thiên cười nhạo trong lòng: CMN! Con nhỏ này giả bộ lạnh lùng, không ngờ căn bản là dâm phụ!

Da Ngưng vũ nhanh chóng đỏ rần, người nóng lên. Dược vật mãnh liệt kích thích thần kinh của nàng, tạo ra cảm giác hưng phấn không gì chống cự ở trong cơ thể nàng. Thỉnh thoảng nàng chống cự mơ hồ, nhưng sức lực Ngưng vũ yếu đến xuất kỳ, Trần Tiểu Thiên nhẹ nhàng giữ lại.

Con mắt yêu mị của Tô Hỷ Muội diễm quang lưu chuyển, chăm chú nhìn thần cụ xoay tròn ở hạ thể Ngưng vũ. Trần Tiểu Thiên nhịn không được trong lòng rung động, nảy ra ý nghĩ đầy ác ý: nếu để cho hồ ly tinh này cắn nửa bình thuốc lắc, không biết ả có đem cái đuôi thò ra ngoài không?

-----o0o-----

Đọc truyện chữ Full