DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thánh Vương
Chương 85: Chiến đấu kịch liệt ​

Dương Kỳ đột nhiên biến hóa từ một đệ tử ngoại viện yếu hèn thành tuyệt thế cường giả, khí thế trên người cũng biến hóa nghiêng trời lệch đất, trong nháy mắt quỷ thần khó dò.

Điều này chẳng những làm cho bốn người Lý Hạc, Hoa Dần Hổ cảm thấy mình sống trong mộng.

Ngay cả Sở Thiên Ca cũng mở to hai mắt, không dám tin vào mắt mình nữa.

Đúng vậy, trong mắt Sở Thiên Ca, Dương Kỳ vẫn chỉ là tiểu nhân vật, cho dù hắn đánh bại Tống Hải Sơn thì vẫn chẳng mạnh hơn con kiến hôi bao nhiêu, hắn có thể trực tiếp đánh chết, căn bản không cần tính toán gì.

Cho nên, hắn mới có thể nhẹ nhàng nói với Vân Hải Lam, ta giúp muội giải quyết cái phiền toái này, muội thiếu ta một nhân tình.

Thế nhưng bây giờ, chỉ dựa vào khí tức trên người Dương Kỳ, lại chỉ dựa vào một chiêu làm đông cứng khí tức của bốn người kia, rõ ràng hắn không phải là con kiến có thể tùy ý vuốt ve.

Dương Kỳ lần này đã bộc lộ thực lực chân chính của mình, hắn đã quyết tâm phải giết Sở Thiên Ca ở chỗ này. Bởi vì không giết chết đối phương, người này sẽ giét hắn, không còn con đường lựa chọn nào khác.

"Sở Thiên Ca, đây là ngươi tự mình muốn chết, nếu muốn lấy mạng ta, ta chỉ còn cách lấy mạng ngươi trước kia! Động thủ đi."

Ông!

Trên ngón tay Dương Kỳ xuất hiện một cái giới chỉ màu xanh, một cánh cửa màu xanh nhạt xuất hiện, giống như một làn gió mang theo bốn huynh đệ của hắn, cộng với kim lũ ngọc y, thái dương bảo thạch toàn bộ đều tiến vào trong đó.

Hắn sợ trong chiến đấu ác liệt liên lụy tới 4 người này.

Lần này hắn quyết định không để cho Sở Thiên Ca sống sót rời khỏi Sát Thi sơn mạch.

Người này không chết, hậu hoạn vô cùng.

Hơn nữa giết người này, Vân Hải Lam sẽ mất đi một phụ tá đắc lực.

Dương Kỳ mới giết thi vương ngàn năm Hoài Âm vương, nhưng mà chỉ như động tác khởi động làm nóng người cho hắn, Sở Thiên Ca này tới cửa chính là muốn hắn thực sự triển khai lực lượng chiến đấu, kiểm tra xem thực lực chân chính của bản thân tới đâu.

"Hải Dương Chi Tâm, trữ vật giới chỉ, tuyệt thế bảo bối, ẩn chứa lực lượng không gian..."

Thấy Dương Kỳ để lộ cái giới chỉ kia, Sở Thiên Ca chợt giật mình, hai mắt đảo điên liên tục.

"Ha ha ha ha ha ha......"

Hắn đột nhiên cười dài, khiến cho rất nhiều sương mù trong Sát Thi sơn mạch này di chuyển, thanh âm của hắn vô cùng âm lãnh:

"Dương Kỳ, ta đã xem thường ngươi rồi, đúng là không ngờ ngươi lại che giấu tới mức này, thảo nào Vân Hải Lam vô cùng coi trọng ngươi. Ta vốn cho rằng, do nể mặt Dương Tố Tố nên cô ta mới cố kỵ ngươi tới như vậy, không dám hạ thủ với ngươi, nhưng không ngờ cái nàng ta thực sự sợ hãi chính là lòng dạ của ngươi. Nhưng mà trên người của ngươi có quá nhiều bảo bối, ta càng không thể buông tha cho ngươi đi, vốn ta chỉ muốn phế ngươi mà thôi, nhưng bây giờ không giết không được."

"Chỉ bằng ngươi mà muốn giết ta? Đúng là buồn cười!"

Dương Kỳ tiếp tục đề thăng lực lượng, thân hình chấn động, từng tầng khí đen bao phủ toàn thân, trong nháy mắt đã ngưng tụ thành một cái áo giáp tôn quý màu vàng xám.

"Đây là?"

Sở Thiên Ca vốn định ra tay, thừa dịp chân khí của Dương Kỳ chưa sung mãn tấn công, đánh bại đối thủ, nhưng khi nhìn thấy cái áo giáp kia, hắn lập tức thất kinh, ký ức trỗi dậy:

"Ngươi là..."

"Đúng vậy, ta là người đã giao thủ và đánh bại ngươi ở Lâu Lan cổ thành, chính là người có được Thánh Ma Đồ, chẳng những có Thánh Ma Đồ, bảo tàng của mã tặc hút máu trong Lâu Lan cổ thành đều bị ta chiếm được. Bây giờ ta nói thật cho ngươi biết, Thánh Ma Đồ ta đã cho cô cô Dương Tố Tố sử dụng, chuẩn bị tu luyện thành thân ngoại hóa thân, đệ nhị nguyên thần, đến lúc đó trùng kích tầng 2 đoạt mệnh, thậm chí lần tầng 3 đoạt mệnh, trở thành đệ tử hạch tâm, ngươi cho rằng mình còn chiếm được tiện nghi gì? Ngươi vĩnh viễn không có khả năng trở thành đệ tử hạch tâm, bởi vì ngươi hôm nay sẽ chết. Bây giờ, ngươi không còn là đối thủ của ta nữa."

Dương Kỳ trực tiếp bộc lộ ý muốn đánh bại Sở Thiên Ca trong lòng.

Trong lần đối phó mã tặc ở Lâu Lan cổ thành, Sở Thiên Ca không những chẳng chiếm được chút tiện nghi nào, mà lại còn bị Dương Kỳ đẩy lui, bị thương nhẹ.

Sau khi trở về, Sở Thiên Ca luôn muốn tìm gặp người mặc áo giáp vàng, tiếp tục đại chiến, lấy lại thanh uy, đáng tiếc là người kia như biến mất khỏi không gian.

Thế nhưng bây giờ hắn đột nhiên phát hiện, người kia lại chính là tên mà mình vẫn tưởng rằng là "phế vật", loại tâm tình này khó chịu vô cùng.

"Giết!"

Rốt cục Sở Thiên Ca nhịn không được nữa, một mặt trời chói chang trong tay áo xuất hiện, kiếm khí theo đó tuôn ra, hội tụ thành một thanh thần kiếm Đại Nhật Càn Khôn, thần kiếm này chém nát khắp nơi, trong phạm vi ngàn bước hợp thành một thế giới kiếm, kiếm Càn Khôn.

"Tiểu tử, hóa ra ngươi chính là ma đầu mặc áo giáp, ngươi ẩn núp trong học viện Thiên Vị rốt cuộc là muốn làm gì? Ngươi rõ ràng là một tên ma đạo, vậy thì Dương Tố Tố cũng là nữ ma đầu, ta sẽ bắt sống ngươi, sau đó giao cho học viện, ép hỏi sự thật, sau đó giải quyết ngươi và Dương Tố Tố, kết quả thê thảm đang chờ các ngươi đó!"

Sở Thiên Ca bố trí xong kiếm trận, miệng thì mấp máy chân ngôn, từng đạo âm ba trong mũi hắn xuất hiện, phối hợp với kiếm khí, tạo nên uy lực cắt phá không gian, giống như chân lý của kiếm.

"Càn Khôn Nhất Kích, hỗn nguyên vô địch."

Vù!

Trăm nghìn đạo kiếm khí lan tỏa khắp không gian, hợp lại chém tới chỗ Dương Kỳ.

Trên tay Dương Kỳ xuất hiện một thanh Minh Thần Chi Mâu, đâm thẳng một cái, trên Minh Thần Chi Mâu có một dòng máu màu vàng xám, hội tụ thành một loại hoa văn địa ngục, không không ngừng đan vào nhau, những tiếng nhạc của địa ngục bắt đầu vang vọng, giống như quản lý sinh tử.

Dương Kỳ nhảy lên thật cao, tránh thoát khỏi đạo kiếm khí, đột nhiên lao xuống dưới như hùng ưng vồ mồi, như Lão Hổ giết cừu.

Trong giây phút này, Sở Thiên Ca cảm thấy sinh mạng của mình như bị người ta nắm giữ.

Cái cảm giác Dương Kỳ đang nắm tính mạng hắn trong tay vô cùng khủng bố và không rõ ràng, nó đại biểu cho việc tâm linh và ý chí đều bị cướp đi.

"Ghê tởm."

Sở Thiên Ca hét lớn một tiếng, Đại Nhật Càn Khôn Kiếm trên tay một lần nữa thôi động.

"Kiếm đãng thiên hạ, thôn phệ chân nguyên."

Mặt trời chân khí chói chang soi sáng toàn bộ đỉnh núi, xua tan sương mù, thậm chí là bùn đất cũng bị kiếm khí đánh bay, để lộ ra những tảng đá và một huyệt bí mật.

Kiếm khí của hắn hợp thành hình quạt, giống như một cái kiếm phiến, cái quạt thì quạt về phía Dương Kỳ, còn kiếm thì tạo ra vô số kiếm phong sắc bén, tràn ngập thiên địa, phát ra thanh âm vù vù như tiếng khóc.

"Thần tượng trấn ngục!"

Dương Kỳ không chút sợ hãi, thân hình đứng giữa không trung, trường mâu chấn động, liên tục tung ra trăm ngàn cái mâu, mâu ảnh như núi, như khổng tước xòe đuôi, một luồng ánh sáng màu vàng xám xuất hiện, sau đó biến thành một cánh cửa, cánh của có khí tức địa ngục.

Trong lúc nhất thời, kiếm phiến sắc bén kia đều bị cánh cửa đn hút mất, biến thành hư vô, một chiêu của Dương Kỳ đã làm tan rã toàn bộ thế công của đối phương.

Tất cả chân khí, kiếm khí, thông qua trường mâu của Dương Kỳ bị hút vào trong Địa Ngục Dung Lô nằm trong đan điền khí hải của hắn.

Dương Kỳ càng chiến càng hăng, Minh Thần Chi Mâu càng lúc càng to, khí lưu di chuyển quanh thân thương, lốc xoáy địa ngục xuất hiện thu nạp tất cả chân khí của đối thủ, chuyển hóa thành của bản thân.

Luyện thành Địa Ngục Dung Lô có thể thu nạp chân khí của địch nhân ở trong chiến đấu cho mình sử dụng, sau đó công kích địch nhân, thủ đoạn này khiến cho hắn vĩnh viễn bất bại.

Nhưng mà Địa Ngục Dung Lô của Dương Kỳ còn rất xa mới đến cảnh giới đại thành, thế nhưng dùng để đối phó Sở Thiên Ca vậy cũng đủ rồi.

Lần trước, ở Lâu Lan cổ thành hắn có thể đẩy lùi Sở Thiên Ca, hiện giờ thời gian đã qua đi mấy tháng, mặc dù không tấn chức đến cảnh giới Đoạt Mệnh, thế nhưng sự lĩnh ngộ đối với “Khí” của hắn đã sâu sắc hơn trước nhiều, các loại tri thức về sinh mệnh, kinh mạch, tu luyện... đều tăng mạnh.

Hơn nữa, chân khí của hắn vô đọng tới mức dung hợp với "Thần huyết" màu vàng, có thể sử dụng để vận chuyển Minh Thần Chi Mâu, Minh Thần Khải Giáp, Ác Ma Chi Dực, chúng không còn là khí binh đơn thuần, mà vô cùng chân thực.

Rẹt!

Trường mâu xuyên thủng kiếm khí, xé rách mặt trời chói chang của kiếm phiên, trực tiếp lao về phía mi tâm của Sở Thiên Ca.

Sở Thiên Ca toàn thân chấn động, hét lớn một tiếng:

"Tiểu tử, ngươi dám!"

Đại Nhật Càn Khôn Kiếm trong lòng bàn tay của hắn xoay tròn, trong thời gian chớp mắt đã xoay được vạn lần.

"Quân Thiên Kiếm Luân, chiếu khắp thiên hạ!"

Trong một sát na, Đại Nhật Càn Khôn Kiếm tiếp tục bay lên, tạo thành một mặt trời đỏ, soi sáng cả càn khôn sơn hà, sơn hà tráng lệ hiện ra trong kiếm khí, va chạm mạnh với Minh Thần Chi Mâu.

Keng!

Hai người lại tách nhau ra, Sở Thiên Ca liên tiếp lui về phía sau, thân hình lảo đảo.

Còn Dương Kỳ thì lộn ngược một vòng, trên Minh Thần Khải Giáp xuất hiện nhiều “thần huyết” hơn lúc trước, tăng cường uy lực của trường mâu của áo giáp.

Minh Thần Chi Mâu, Minh Thần Khải Giáp, Ác Ma Chi Dực càng lúc càng chân thực, không còn chút hư huyễn nào, nhất là một đôi Ác Ma Chi Dực đã dài chừng 10 trượng, rộng gần trăm trượng, đôi cánh quý giá màu vàng xám chớp động, trong sơn mạch cuồng phong nổi lên ầm ầm, rất nhiều Bạch Cốt thụ bị nhổ tận gốc, một số khô lâu, cương thi giống như lá rụng, bị thổi bay trên không trung.

Nhìn thấy đôi cánh này, Sở Thiên Ca đã biết cho dù hắn có chạy cũng chạy không thoát.

Quá hung tàn, đừng nói là hắn, cho dù là cường giả đoạt mệnh lần thứ 2 cũng không chống nổi.

"Rốt cuộc ngươi là ai?"

Trong lòng Sở Thiên Ca đột nhiên lóe lên một ý nghĩ vô cùng âm hiểm, hắn muốn làm cách nào đó giết chết Dương Kỳ, tốt nhất là bắt sống.

Đọc truyện chữ Full