DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Man Hoang Hành
Chương 13: Di mệnh (thượng)

Dịch giả: Đình Phong

Vong Ngữ giáo chủ đời liệt oanh
Ôm mộng bá vương mãi không thành
Thiêu thân lòng mang đầy tiếc hận
Gục đầu nhắm mắt trước mây xanh. (Thanh Vân)

Vong Ngữ giáo chủ đời liệt oanh

Ôm mộng bá vương mãi không thành

Thiêu thân lòng mang đầy tiếc hận

Gục đầu nhắm mắt trước mây xanh (Thanh Vân).

Chu Tước hừ một tiếng: "Độc Thần lông tóc không bị tổn thương, sau khi xuống núi cũng có người tiếp ứng hiện tại đã dẫn môn nhân Vạn Độc Môn lui đi."

Mọi người tại đây vẻ mặt kinh sợ, sau một lát lão đầu mập trắng bộ dáng buồn ngủ đứng bên cạnh Bạch Hổ bỗng nhiên nở nụ cười nói: "Lão độc vật quả nhiên nhiều mưu, sớm an bài đường lui, tiến thối tự nhiên, có thể nói cùng Quỷ Vương Tông chủ ưu điểm a."

Tiểu Vạn trẻ tuổi vịn Quỷ Vương mãnh liệt ngẩng đầu, nhìn chằm chằm người kia mập trắng lão nhân, ánh mắt lạnh lùng quát: "Huyền Vũ tôn sứ, lời này của ngươi là có ý gì?"

Huyền Vũ thoạt nhìn là người rất hòa khí, cũng không tức giận chỉ mỉm cười nói: "Ta là có ý gì, ngươi nghe không hiểu sao?"

Tiểu Vạn ánh mắt đột nhiên mãnh liệt, nhưng Quỷ Tiên Sinh đứng bên cạnh hắn bỗng nhiên nhẹ nhàng ho khan một tiếng thấp giọng nhắc nhở: "Tông chủ tỉnh."

Tiểu Vạn kinh sợ liền vội cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy Quỷ Vương mặt như giấy vàng chậm rãi mở hai mắt, không khỏi nửa mừng nửa lo: "Tông chủ, người vẫn tốt chứ?"

Quỷ Vương thoạt nhìn có chút suy yếu, khó khăn thở dốc hai cái sau đó bảo Tiểu Vạn đỡ mình ngồi xuống đối mặt Cừu Vong Ngữ cùng bốn người khác cười khổ một cái nói: "Giáo chủ, bốn vị Thánh sứ, Tiểu Vạn trẻ tuổi không hiểu chuyện, các ngươi không nên so đo với hắn."

Thoạt nhìn Huyền Vũ đối với vị này Quỷ Vương có chút tôn trọng, nghe vậy lắc đầu không nói thêm gì.

Cừu Vong Ngữ ngược lại nở nụ cười: "Tên đồ đệ này của ngươi rất không tồi, gặp thời quyết đoán không sợ hãi, ít nhiều coi như là cứu được hai người chúng ta, là một nhân tài. . . Ti!" Nói được một nửa, hắn bỗng nhiên hít một hơi khí lạnh, trên mặt lướt qua một tia thống khổ.

Mọi người đều kinh hãi, nam tử ôm hắn kêu một tiếng, Cừu Vong Ngữ thở dốc vài cái, lập tức khoát tay thở dài: "Tru Tiên kiếm kia thật lợi hại, liền bí pháp ghi chép trên Thiên Ma sách đều không áp chế nổi cổ sát khí kia." Dứt lời cũng không đợi người chung quanh mở miệng, trực tiếp kêu: "Thanh Long."

Nam tử bên cạnh hắn thân thể hơi chấn động, cúi đầu vuốt cằm nói: "Có thuộc hạ."

Cừu Vong Ngữ thần sắc bình tĩnh nói: "Thương thế ta như vậy dĩ nhiên sẽ chết, không thể sống trở về Man Hoang Thánh Điện rồi, hôm nay hậu sự có vài việc không yên lòng muốn giao cho ngươi."

Ma Giáo tứ đại thánh sứ biến sắc, bao gồm ba người Quỷ Vương Tông bên này cũng thế, chỉ thấy sắc mặt Quỷ Vương biến ảo kịch liệt, khàn giọng nói: "Giáo chủ, cớ gì nói ra lời ấy?"

Cừu Vong Ngữ cười cười, đẩy Thanh Long ra chậm rãi ngồi thẳng người nói: "Sinh tử bất quá là chuyện bình thường, ta cố chấp vây công Thanh Vân, nay bị đại bại liên lụy vô số giáo chúng mất mạng, đến kết cục này chắc hẳn Thánh Mẫu, Minh Vương hai vị tôn thần cùng phạt xuống, bọn ngươi không cần nhiều lời."

Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước cùng quỳ xuống trước người hắn. Thanh Long thân thể khẽ run, mắt hổ rưng rưng cắn răng nói: "Giáo chủ, người vạn nhất không được dễ dàng vứt bỏ tính mạng, đệ tử Thánh Giáo chúng ta đau khổ đợi ngàn năm vừa hôm nay nghênh đón thịnh thế đại cục, nếu không có người ở đây, chỉ sợ Thánh Giáo lại là, lại là..."

Cừu Vong Ngữ im lặng một lát than thở: "Đều là ta tham công lớn, khinh thường anh hùng thiên hạ nên bị báo ứng cũng là đáng, chỉ hận Thánh Giáo cục diện tốt rồi lại mất vào tay ta, khiến ta trở thành tội nhân thiên cổ. Mà thôi, không cần nói nữa. Hôm nay bại cục, ta cũng không có thể diện quay về Thánh Điện, sau khi ta chết ngươi đem di thể ta hỏa táng tại đây, đem tro cốt rải dưới Tu La tháp tại Man Hoang Thánh Điện, để nắng phơi gió thổi chuộc lại tội lớn của ta hôm nay."

Thanh Long thân hình run rẩy, răng môi phát run kinh ngạc nhìn Cừu Vong Ngữ nhất thời không nói nên lời. Mà Bạch Hổ phía sau hắn phẫn nộ muốn điên rồi lại hết sức áp chế tiếng gào thét trong miệng, Chu Tước áo đen thân thể cúi thấp trên mặt đất nghẹn ngào khóc ồ lên.

Nhưng dưới ánh mắt chăm chú của Cừu Vong Ngữ, Thanh Long trong miệng khàn giọng, hai hàng nước mắt chảy xuôi xuống rốt cuộc cũng dập đầu sát đất trước Cừu Vong Ngữ phát ra một tiếng trầm đục: "Vâng."

Cừu Vong Ngữ trầm ngâm một lát, lại trầm giọng nói: "Lần này Thanh Vân chi địch, ta xem một đời trẻ tuổi ạnh kiệt số lượng rất nhiều, quả thật lúc phục hưng, bên trong mấy chục năm đại thịnh, thực lực mạnh hơn xa trước đây; trái lại bên trong Thánh Giáo ta, tuy rằng người đạo hạnh cao cường không ít nhưng lại không có người có khả năng áp đảo các hệ phái khác. Sau khi ta chết, Thánh Giáo tất nhiên đại loạn nội đấu không nghỉ." Hắn gượng cười một tiếng, nhìn xem Thanh Long, thấp giọng nói: "Sau khi ta chết, ngươi lập tức dẫn người lui về Man Hoang, cẩn thủ Thánh Điện, vả lại trong sáu mươi năm không cho phép quay lại Trung Thổ, nhớ lấy, nhớ lấy..."

Thanh Long khấu đầu thật lâu không thể ngẩng đầu run giọng nói."Vâng."

Trên mặt Cừu Vong Ngữ lần nữa lướt qua một tia đau đớn, thân thể nghiêng qua một cái bất quá mạnh mẽ chống đỡ ngồi thẳng lại ánh mắt nhìn về phía Quỷ Vương Tông chủ một lát, chậm rãi nói: "Quỷ Vương Tông chủ, ta làm ngươi thất vọng rồi a."

Quỷ Vương kinh hãi, cũng không biết khí lực ở đâu phát ra mà kịch liệt đứng lên, Tiểu Vạn vội vàng đỡ hắn sau đó bị Quỷ Vương bắt cánh tay kéo hắn quỳ xuống hướng Cừu Vong Ngữ, đồng thời khàn giọng nói: "Giáo chủ cớ gì nói ra lời ấy! Thánh giáo ta nội loạn mấy trăm năm, khó khăn không chịu nổi, may có giáo chủ xuất thế ngang trời, nhất thống Thánh giáo, dốc lòng xây dựng mới vừa có kết quả hôm nay. Ta đầu nguyện giáo chủ thiên thu vạn tái, sau này ai dám vu oan giáo chủ, Quỷ Vương Tông ta đầu tiên liều mạng với hắn."

Cừu Vong Ngữ chăm chú nhìn Quỷ Vương thật lâu, gật gật đầu sau đó dời mắt.

Nhưng Quỷ Vương vẫn quỳ trên mặt đất không dám ngẩng đầu.

Sau một lúc lâu, chỉ nghe Cừu Vong Ngữ thản nhiên nói: "Sau chiến dịch này, Qủy Vương Tông cùng Vạn Độc Môn chính là hai phái thực lực mạnh nhất dưới Thánh Giáo, hộ vệ Thánh Điện các ngươi cũng không thể chối từ, vậy nên về sớm đi a."

Quỷ Vương lập tức nói."Vâng, thuộc hạ tuân mệnh."

Cừu Vong Ngữ cười cười, lập tức quay đầu nhìn ra phía trước xa xa, chỉ thấy phương xa một tòa núi nguy nga sừng sững thế gian, đâm vào mây xanh, mây mù vây quanh muôn hình vạn trạng tựa như một cự nhân cúi xem nhân gian.

Hắn kinh ngạc ngóng nhìn một hồi, đột nhiên thở dài một tiếng, vốn khí khái anh hùng cương quyết bướng bỉnh đều không thấy chỉ còn lại mặt đầy tiêu điều, ánh mắt ý không cam lòng, sau một lát chậm rãi rũ đầu xuống thế nhưng trong miệng vẫn là thấp giọng lời nói: "Thanh Vân, Thanh Vân...Thanh..."

Thanh Long như cảm giác được gì bỗng nhiên ngẩng đầu, vội vàng tiến lên đỡ hắn cho Cừu Vong Ngữ dựa vào người mình nhưng sau một lát, chợt thấy đầu hắn nghiêng sang một bên, không còn âm thanh.

Trong nháy mắt hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người quỳ rạp xuống đất, dường như không dám tin tưởng vào hai mắt mình mà trong đầu cũng hoàn toàn trống rỗng.

Đọc truyện chữ Full