Vũ La chỉ lo là có người nhìn thấy nảy sinh lòng tham. Chuyện giết người đoạt bảo, bất kể là phe Chính đạo hay phe Ma đạo, nhiều không đếm xuể.
Huống chi trong Nhược Lô Ngục còn có phụ tử Mộc Dịch Trạc, đôi phụ tử này làm ra bất cứ chuyện gì, Vũ La cũng sẽ không cảm thấy kinh ngạc.
Sau khi chia tay với Thác Bạt Thao Thiên, trước tiên Vũ La trở về chỗ ở của mình. Hắn vừa rửa mặt xong, Hổ Mãnh đã tìm tới:
- Đi mau, Diệp Đại nhân có chuyện muốn tìm ngươi.
Vũ La ngơ ngác không hiểu chuyện gì, không phải vừa mới chia tay hay sao, có chuyện gì vậy?
Hắn bị Hổ Mãnh lôi tới Vọng Sơn các, Diệp Trọng Lạc đang ngồi giữa, bên trái là Mạc Thiên Ngôn, bên phải là Diệp Niệm Am, Cốc Mục Thanh và Bạch Thắng Kiếp bồi ở bên cạnh.
Mộc Dịch Trạc trọng thương nửa nằm nửa ngồi trên giường, sắc mặt âm trầm đang tranh cãi cùng Diệp Niệm Am:
- người trẻ tuổi nên tôi luyện một chút, tuổi còn trẻ như vậy mà nhận chức Tổng Lãnh Ban Đầu, vậy có chút không thích hợp...
Diệp Niệm Am hàm dưỡng rất tốt, vẫn không lay chuyển:
- Chức Tổng Lãnh Ban Đầu để trống đã lâu, hiện tại vừa lúc Vũ La mới lập đại công, tuổi trẻ tiền đồ rộng mở. Chiến lực của hắn lại không dưới Phó Giám Ngục, đúng là tấm gương sáng cho ngục tốt noi theo. Đề bạt hắn làm Tổng Lãnh Ban Đầu cũng là một sự cổ vũ lớn lao với tất cả ngục tốt.
Diệp Niệm Am giấu kim trong bông, lặng lẽ đâm cho Mộc Dịch Trạc một cái. Thế nhưng Mộc Dịch Trạc làm như không nghe thấy, tiếp tục phản đối:
- Nếu để trống lâu như vậy, hiện tại cũng không cần gấp trong lúc nhất thời. Ta cảm thấy cần phải quan sát thêm phẩm cách của Vũ La, không bằng tôi luyện thêm một trận rồi hãy nói.
Diệp Niệm Am không mở miệng, Diệp Trọng Lạc chợt đằng hắng một tiếng:
- Vũ La, chúng ta chuẩn bị xuất phát trở về phục mệnh Trưởng Lão hội, trước khi đi muốn hỏi ngươi, ngươi muốn ban thưởng thứ gì?
Vũ La còn đang cân nhắc, Mộc Dịch Trạc đã kêu lên với giọng tức tối:
- Tuổi hắn còn trẻ, Diệp Đại nhân nhiều lần quan tâm, Cốc thần bộ để mắt xanh tới hắn, như vậy đã là ân sủng ngập trời, còn dám mơ mộng ban thưởng gì nữa?
Vũ La lạnh lùng nhìn y, âm thầm lặng lẽ phát động Phù Cổ.
Phù Cổ chính là thần vật trời sinh, đừng nói là Mạc Thiên Ngôn, Diệp Trọng Lạc, dù là tiền kiếp Vũ La, Phù Cổ đi ngang bên cạnh cũng chưa chắc đã phát hiện được.
Phù Cổ mang theo viên Độc Long đan, từ dưới chân Vũ La chui vào lòng đất, Sau đó nó lặng lẽ chui tới bên cạnh Mộc Dịch Trạc, lặng lẽ không tiếng động đưa Mộc Dịch Trạc vào trong giường nơi Mộc Dịch Trạc đang nằm.
Sau khi Vũ La làm xong chuyện này, không nói nửa lời đứng yên ở đó, không chút tỏ ra tức giận Mộc Dịch Trạc đang ra sức chèn ép mình.
Diệp Trọng Lạc có chút bất mãn, nói:
- Lần này có thể bắt được Thập Phương Quỷ Độn thành công, Vũ La chính là công đầu.
- Công đầu ư?
Mộc Dịch Trạc cười khẩy, tỏ vẻ khinh thường:
- Nếu hắn lập công đầu, vậy ba vị thần bộ của Diệp Đại nhân phải tính sao? Nếu không có tất cả mọi người, ta mới tin rằng tiểu tử này bằng vào lực lượng của mình bắt được Thập Phương Quỷ Độn. Công đầu hẳn là của tất cả mọi người, vì sao chỉ tính cho một tên ngục tốt nho nhỏ như hắn?
Diệp Trọng Lạc bị y trách móc, cũng không tỏ ra khách sáo nữa:
- Mộc Dịch Trạc, ta không ngại nói cho ngươi biết, cho dù lần này không có chúng ta, một mình Vũ La cũng có thể bắt được Thập Phương Quỷ Độn, quả thật là công lao của một mình hắn. Nếu ngươi không phục có thể cáo trạng, để xem kẻ sau lưng ngươi có đứng ra vì ngươi không.
Diệp Trọng Lạc vung tay lên:
-Chúng ta đi thôi.
Mọi người vừa đứng dậy định rời đi, Mộc Dịch Trạc lạnh lùng nói:
- chỉ cần ta còn ở Nhược Lô Ngục một ngày, tiểu tử này đừng mơ ngồi trên vị trí Tổng Lãnh Ban Đầu, hừ...
Y vỗ vào thành giường một cái:
- Đi thôi.
Hai tên ngục tốt bên cạnh vội vàng nâng giường lên, nhưng không ngờ bọn chúng vừa động, một hạt châu lăn tròn ra ngoài, rơi xuống đất nảy lên không ngừng.
Nhất thời tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, trong phòng trở nên lặng ngắt như tờ, bảy tám đôi mắt sững sờ nhìn hạt châu đang lăn.
Sắc mặt Mạc Thiên Ngôn chợt trở nên đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Mộc Dịch Trạc, ngươi còn dám nói mình không bỏ túi riêng Độc Long đan?
Mộc Dịch Trạc cũng vô cùng choáng váng, Độc Long đan biến mất một cách vô cùng khó hiểu, vì sao hiện tại lại xuất hiện một cách khó hiểu vô cùng?
- Chuyện... chuyện này...
Dù Mộc Dịch Trạc miệng lưỡi linh lợi, nhưng lúc này cũng không thể thốt nên lời, y chỉ còn nước cố gắng ngụy biện:
- Chuyện này thật sự không phải ta làm...
- Vậy ngươi giải thích cho ta, vì sao Độc Long đan lại rơi xuống từ trên giường ngươi?
Mạc Thiên Ngôn nóng nảy, khí thế bức người, hùng hùng hổ hổ.
Bản thân Mộc Dịch Trạc cũng không hiểu nổi. Tuy rằng y bị thương, nhưng vẫn có lòng tin, tuyệt đối không có khả năng có người nào đó tiếp cận, đặt Độc Long đan bên cạnh mình. Chắc chắn mình thừa sức phát hiện, cho dù cường giả Đại Năng như Mạc Thiên Ngôn cũng không làm được như vậy.
Sắc mặt Diệp Trọng Lạc cũng trở nên hết sức khó coi, lời tục nói chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, Mộc Dịch Trạc đã làm cho lão mất mặt vài lần trước mặt mọi người, vốn trong lòng Diệp Trọng Lạc lửa giận ngập trời, lòng thầm mắng Mộc Dịch Trạc không biết bao nhiêu mà kể, ngươi tìm ai để dọa Diệp mỗ chứ?
Mạc Thiên Ngôn vung tay một cái, Độc Long Đan bay vào tay y:
- Các vị, Mạc mỗ thu hồi Độc Long đan, không ai có ý kiến gì chứ?
Không ai nói gì, Diệp Trọng Lạc nhanh nhẹn nói:
- Vốn là của huynh, Mạc huynh không cần hỏi.
Vũ La vội vàng lấy ra Giao Cân lần trước:
- Mạc tiền bối, hay là ngài lấy thứ này đi...
Mạc Thiên Ngôn rất thích hắn, khoát tay ngăn lại:
- thứ mà Mạc mỗ đã đưa ra, không thể thu hồi, Vũ La, cho ngươi thứ này, nhưng hãy nhớ kỹ, ta chỉ cho một mình ngươi, trăm ngàn lần đừng cho tên tiểu nhân nào được hưởng.
Y nói dứt lời, trừng mắt nhìn Mộc Dịch Trạc một cái.
Bắt gian phải bắt tại trận, bắt trộm phải bắt quả tang, lần này Mộc Dịch Trạc bị bắt quả tang, hết đường chối cãi. Quan trọng hơn là y không thể nào hiểu nổi đã có chuyện gì xảy ra, trong lúc nhất thời vẫn còn đang bàng hoàng choáng váng.
Mạc Thiên Ngôn thấy Mộc Dịch Trạc không quan tâm tới mình, lại đùng đùng nổi giận ôm quyền nói với Diệp Trọng Lạc:
- Diệp huynh, chuyện nơi này đã xong, Mạc mỗ xin cáo từ.
Diệp Trọng Lạc thẹn với lão hữu, cũng không tiện giữ lại, chỉ đáp lễ nói:
- Mạc huynh lên đường mạnh giỏi, ôi, Diệp mỗ có lỗi, ngày sau nhất định đăng môn tạ tội.
Mạc Thiên Ngôn cũng không nhiều lời, xoay người ra ngoài, đến cửa bỗng nhiên dừng lại, cũng không quay đầu lại, lạnh lùng nói:
- Mộc Dịch Đại nhân, hậu thưởng hôm nay, Cửu Huyền môn suốt đời khó quên, ngày khác tất có hồi báo.
Mộc Dịch Trạc nghe vậy sửng sốt, Mạc Thiên Ngôn đã ra khỏi cửa hai bước, biến mất không thấy.
Uất ức trong lòng Mộc Dịch Trạc đã lên tới cực điểm, tất cả sự tình từ đầu tới đuôi y cũng không biết là thế nào. Lần này vô duyên vô cớ chọc tới đại địch Mạc Thiên Ngôn cùng Cửu Huyền môn, Mộc Dịch Trạc càng nghĩ trong lòng càng tức tối, trên mặt nổi lên ba đạo hồng quang. Rốt cục không nhịn được, ngực bụng thắt nghẹn, òa một tiếng phun ra một búng máu đen, hai mắt nhắm nghiền hôn mê tại chỗ.
Thế như trong lúc này, cơ hồ không có ai để ý tới y, chỉ có hai tên ngục tốt đang khiêng y luống cuống tay chân.
Diệp Trọng Lạc chỉ thản nhiên liếc nhìn y một cái, không lộ vẻ gì, vung tay lên nói với bọn Cốc Mục Thanh:
- Chúng ta cũng xuất phát đi thôi,
Diệp Niệm Am hành lễ tiễn đưa, Hổ Mãnh ôm Vũ La một cái thật chặt, cao giọng nói:
- Lần sau nhớ chừa cho ta chút rượu cặn, lần này có bao nhiêu ngươi đã uống hết. Trên đường về, ta nổi cơn ghiền rượu cũng chỉ đành nhẫn nhịn, vì sao ngươi lại làm một chuyện tàn nhẫn như vậy?
Vũ La bật cười to. Trên đời này có Mộc Dịch Trạc là kẻ tiểu nhân, có Bạch Thắng Kiếp là ngụy quân tử giả dối, cũng có Hổ Mãnh là hảo hán tử hào sảng bộc trực.
Hổ Mãnh vỗ vỗ thật mạnh vai Vũ La, nửa như cố ý nửa như vô tình liếc nhìn Cốc Mục Thanh bên cạnh, cười cười rời đi.
Cốc Mục Thanh đi ngang qua bên cạnh Vũ La, bỗng nhiên Vũ La tiến lên một bước ngăn nàng lại, giọng Cốc Mục Thanh lộ vẻ không tốt:
- ngươi muốn làm gì?
Vũ La cũng không nói gì, hắn tự biết mình vĩnh viễn vụng về trong phương diện miệng lười đối với nữ tử, cho nên chỉ lặng lẽ nhìn Cốc Mục Thanh, Tất cả tình cảm tha thiết, lo lắng, nhớ nhưng, yêu thương đều bộc lộ rõ ràng trong ánh mắt.
Cốc Mục Thanh bị hắn nhìn tới nỗi trong lòng mềm nhũn, Vũ La lại nâng hai tay lên, tám viên xà đan biến thành tám đóa hoa hồng đỏ như lửa. Giống như vô số tình ý toát ra từ trong hoa hồng, nháy mắt làm tan chảy trái tim lạnh giá của Cốc Mục Thanh.
Loại nữ nhân như Cốc Mục Thanh, không yêu thì thôi, đã yêu thì rất dễ bị nhiệt tình như vậy làm cho tan chảy.
Nàng cầm lấy phần lễ vật đặc biệt này, nước mắt chợt lưng tròng. Trong lòng nàng vô cùng vui sướng, nhưng ngoài miệng không nhịn được oán trách:
- Là nội đan hung thú nhất phẩm, ngươi đó, quả là phá của...
Vũ La nở một nụ cười ngây ngốc:
- Vì sao trước kia ta không phát hiện ra, nàng là nữ nhân của đời mình...
Bọn Diệp Niệm Am đã tránh đi từ sớm, nếu có bọn họ ở đây, chắc chắn có thể nhận ra trong lời này có vấn đề. Trước kia... chẳng lẽ hai người đã quen biết nhau từ trước?
Cốc Mục Thanh đã đi rồi, Nhược Lô Ngục cùng lòng Vũ La đều yên tĩnh lại.
Vũ La đã là Ban Đầu, cũng có vài tên ngục tốt làm thủ hạ. Ngày ngày hắn dẫn thủ hạ của mình đi trực, tuần tra, lúc rảnh rỗi bèn tu luyện, thỉnh thoảng lại uống rượu cùng bọn Kiều Hổ, Mã Hồng.
nhưng thật ra không biết tại sao tiểu nha đầu Diệp Thanh Quả gần đây thấy mặt Vũ La lập tức tránh né. Tiền kiếp Vũ La nghĩ rằng lòng dạ nữ nhân vô cùng đơn giản, tới đời này mới hiểu ra, đó là vì mình bị quyền thế ngập trời làm cho mê muội. Thật ra mỗi một nữ nhân đều là một quyển sách, một quyển sách phức tạp không thua gì Kinh Dịch.
Diệp Thanh Quả chỉ có thể tính là một nửa nữ nhân, dù vậy Vũ La cũng không hiểu được.
Hắn chỉ cảm thấy thiếu nữ tỷ thí sức ăn với hắn đáng yêu, còn tình trạng hiện tại... không hiên thì thôi vậy, Tuyệt đại đa số thời điểm, nam nhân đều vô tư như vậy.
Thương thế Mộc Dịch Trạc vẫn chưa lành hẳn, chuyện Độc Long đan làm cho y tức tối thêm, cho nên thương thế càng thêm trầm trọng.
Vũ La biết rõ vì sao Mộc Dịch Trạc nhất quyết không chịu cho mình nhận chiếc ghế Tổng Lãnh Ban Đầu. Bất kể về phương diện nào, mình cũng xem như người của Diệp Niệm Am, hiện tại trong Nhược Lô Ngục, Mộc Dịch Trạc cùng Diệp Niệm Am địa vị ngang nhau, nếu mình làm Tổng Lãnh Ban Đầu, Diệp Niệm Am có thêm một cánh tay đắc lực, tự nhiên sẽ chèn ép Mộc Dịch Trạc, công lao vất vả bao nhiêu năm qua của y coi như đổ sông đổ biển.
Thật ra Vũ La không thèm quan tâm tới chức vị Tổng Lãnh Ban Đầu này. Trước kia hắn từng là Nam Hoang Đế Quân, lẽ nào lại kích động vì một chức vụ tiểu đầu mục trông coi nhà ngục?
Bất quá nếu có thể chèn ép Mộc Dịch Trạc, vậy cũng không tệ.
Tu luyện Cửu Long Thôn Nhật hết sức khó khăn, tiến triển chậm chạp, Vũ La cũng không có cách nào khác. Đây chính là Tiên quyết, uy lực hùng mạnh vô cùng, nếu có thể tu thành một cách dễ dàng, vậy còn là Tiên quyết hay sao?
nhưng Vũ La tu luyện pháp môn Thực Phù tiến triển rất nhanh, pháp môn ghi lại trên đồng tiền ngọc đầu tiên, Vũ La đã có chút thành tựu. Tiền kiếp hắn không phải là phù sư, đường đường Nam Hoang Đế Quân mà phải chịu thiệt mấy lần trước mặt Hướng Cuồng Ngôn, trong lòng hắn tự nhiên khó chịu, Tới đời này có cơ hội trở thành phù sư, đương nhiên hắn nôn nóng không thể bỏ qua.
chỉ tiếc rằng trong Nhược Lô Ngục thật sự không có gì đáng để nuốt, chẳng lẽ lấy Thủy Ngọc đạo luyện tập hay sao? Hình ảnh ‘thùng cơm’ của mình đã bắt rễ sâu trong lòng đám ngục tốt Nhược Lô Ngục, cũng không cần tiến thêm một bước làm gì...
Hơn nữa linh khí bên trong Thủy Ngọc đạo thật sự quá ít, không đáng để luyện tập.
Vũ La nghĩ đi nghĩ lại, dần dần tập trung chú ý vào cấm địa Yên sơn, Hắn suy nghĩ vài ngày, sau đó đi tìm Diệp Niệm Am.
- Xin nghỉ phép ư?
Vẻ mặt Diệp Niệm Am tỏ ra nghi hoặc:
- ngươi muốn làm gì?
- Công pháp mà ta tu luyện có hơi đặc biệt, cần phải ra ngoài tìm một chỗ, để hấp thu một ít linh khí đặc biệt.
Diệp Niệm Am nhìn nhìn Vũ La, hiện tại lão đã coi Vũ La như phụ tá đắc lực cho mình, gần như ngày nào cũng nhắc nhở thúc giục hắn tu luyện, không được ham chơi.
Chuyện Vũ La xin phép ra ngoài lập tức bị Diệp Niệm Am nhận định là ‘thiếu niên ham chơi’, Lão lập tức hừ một tiếng, lời nói tha thiết:
- Vũ La, ngươi...
Vũ La bắt đầu đọc thầm trong lòng:
- ngươi đừng cho rằng hiện tại mình có chút thành tựu mà ỷ lại, trên thực tế nhìn khắp Tu Chân Giới, chút thành tựu của ngươi có đáng kể gì? Trẻ không cố gắng, già hối hận, tầm nhìn của ngươi phải mở ra xa một chút, không thể chỉ giới hạn ở Nhược Lô Ngục. Cho dù là ở Nhược Lô Ngục, ngươi cũng còn một ít người chưa thể vượt qua...
Hầu như lần nào, Diệp Niệm Am cũng nói những lời này với hắn, Vũ La đã sớm thuộc lòng.
Cho nên tuy rằng hắn không kiên nhẫn, nhưng nhìn tới mái tóc hoa râm cùng ánh mắt quan tâm của Diệp Niệm Am, cũng đành buông tiếng than dài, bất đắc dĩ nói:
- Được rồi, ngài đừng nói nữa, ta biết sai rồi, ta sẽ không ra ngoài nữa.
Diệp Niệm Am thấy những lời ‘ân cần dạy bảo’ của mình đã phát sinh tác dụng, gật gật đầu tỏ vẻ hài lòng, vẻ mặt như muốn nói trẻ nhỏ dễ dạy, chắp tay sau lưng ung dung rời đi.
Vũ La như muốn phát điên. Hiện tại hắn hết sức nghi ngờ, lần nào lão hồ ly này cũng nói những lời giống hệt nhau, có lẽ là vì muốn mình không kiên nhẫn, buông vũ khí đầu hàng.
Bất quá chuyện xin phép ra ngoài coi như vứt bỏ, Vũ La chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.
Trong Nhược Lô Ngục có gì đáng để nuốt?
Rốt cục Vũ La cũng nghĩ tới một thứ: sát khí.
Nếu nói trong Nhược Lô Ngục thứ gì nặng nề nhất, đó chính là sát khí. Trăm ngàn năm qua, vô số phạm nhân chết trong Nhược Lô Ngục, tích lũy sát khí hầu như vô cùng tận, Hơn nữa sát khí này khác với sát khí mà người bình thường chết đi để lại, những kẻ chết ở đây toàn là cự phách Ma đạo, oán khí ngập trời, sát khí ngưng trọng.
Vũ La nhớ tới điểm này, nhưng hắn chợt phát hiện ra mình hoàn toàn không biết địa phương nào nặng sát khí nhất trong Nhược Lô Ngục.
Lúc hắn ăn cơm, thuận miệng mang chuyện này ra hỏi Kiều Hổ cùng Mã Hồng, Mã Hồng vừa lùa cơm vừa đáp:
- Cho dù ở bất cứ nơi nào, địa phương có sát khí nặng nhất chắc chắn là nơi xử lý thi thể...
Y vừa nói ra câu này, cả ba người đều ngơ ngác nhìn nhau, địa phương xử lý thi thể của Nhược Lô Ngục ở đâu?
- Các ngươi biết không?
Cả ba người cùng buột miệng hỏi, Mãi đến lúc này, ba người mới cảm thấy có vẻ khác thường, không ngờ không ai biết sau khi phạm nhân Nhược Lô Ngục chết đi, thi thể được xử lý như thế nào.
Từ trước tới nay sau khi lục soát phòng giam, thi thể là do Vũ La thu thập, nhưng sau khi hắn thu thập bèn giao lại cho Diệp Niệm Am, sau đó hoàn toàn không biết.
Ba người trao đổi tin tức cho nhau, mới phát hiện sau khi các thi thể cho vào quan tài, nếu không giao cho Diệp Niệm Am vậy cũng giao cho Mộc Dịch Trạc, tóm lại cuối cùng không ai biết xử lý thế nào.
Nhược Lô Ngục lớn như vậy, ngoại trừ một ít cấm địa giống như Ly Nhân Uyên, những địa phương khác cả ba đều đã đi qua, không có nơi nào xử lý thi thể.
Vũ La khẽ cau mày, bắt đầu cảm thấy chú ý chuyện này.
Ngoại trừ địa phương xử lý thi thể ra, nơi có nhiều sát khí kế đó hẳn phải là nhà giam. Vô số phạm nhân ở trong nhà giam không thấy ánh mặt trời, oán khí này nồng đậm có thể tưởng tượng được, sát khí ngưng kết tự nhiên sẽ có phẩm chất rất tốt.
Hôm nay là phiên Mã Hồng trực nhà giam, Vũ La bèn đổi phiên với y.
Chín tầng nhà giam, mỗi tầng có chín phòng giam, Vũ La đứng dưới phòng giam sâu nhất, yên lặng cảm thụ sát khí nơi này, những phòng giam này cũng không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng, chỉ sợ trước khi phe Chính đạo phát hiện ra nó, hoặc nói trước khi nó trở thành di tích, nơi này đã là địa phương nhốt phạm nhân.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Tuyệt
Chương 105: Diệu kế phát động, ngưng luyện linh phù! (trung)
Chương 105: Diệu kế phát động, ngưng luyện linh phù! (trung)