DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Tuyệt
Chương 164: Trung châu đại bại, cửu u ma hỏa (thượng)

Phụ tử Quách Lương Thành bị lôi ra ngoài luôn miệng kêu khóc, Dù rằng sắp chết bọn chúng cũng không hiểu được, rốt cục Vũ La là người thế nào mà Công chúa điện hạ lại coi trọng như vậy, Quách công tử hối hận vô cùng, y khi nam hiếp nữ không phải là chuyện ngày một ngày hai, không ngờ rằng có ngày mình lại chết vì chuyện ấy.

chỉ chốc lát sau, Mã Long cầm hai cái tráp trở về, thỉnh Công chúa xem qua, Chu Thanh Băng vung tay lên, Mã Long hiểu ý bèn mang tráp tới chỗ Vũ La.

Vũ La là nhân vật bò ra từ trong biển máu núi thây, người bình thường nhìn thấy hai chiếc thủ cấp máu chảy đầm đìa tự nhiên là sợ run lầy bầy, hắn chỉ thản nhiên nhìn thoáng qua, sau đó xua tay không nói gì.

Mã Long âm thầm bội phục, quả nhiên là người mà Công chúa điện hạ coi trọng, chỉ là thiếu niên mới mười mấy tuổi mà đã tỏ ra trầm ổn lão luyện như vậy, quả thật bất phàm.

Khí Chân Long vừa xuất hiện, tất cả quan lại lớn nhỏ trong Đương Dương thành thầm đoán ắt sẽ có một hồi chấn động, quả thật Công chúa điện hạ giết phụ tử Quách Lương Thành không chút do dự, Đám quan lại hy vọng mình có thể được lợi trong chuyện này, bắt đầu ra sức chạy chợt, cả mạch nước ngầm trong Đương Dương thành bắt đầu rục rịch.

Bất quá đây không phải là chuyện của bọn Vũ La.

Đương nhiên không phải Chu Thanh Băng muốn nâng đỡ Vũ La, trên thực tế nàng cũng hiểu rõ ràng, dù mình không nâng đỡ, Vũ La cũng không cần.

Lời Chu Thanh Băng nói đều là sự thật.

Vũ La có một điểm khiến cho người ta phải coi trọng hắn: phù sư, Đừng nói là Đại Chu Nhân Hoàng gặp hắn, cho dù Chưởng môn Cửu Đại Thiên Môn gặp hắn cũng phải tỏ ra khách sáo.

Đại Chu hoàng thất không phải phàm nhân bình thường, tuy rằng không dám nói hiểu rõ chuyện Tu Chân Giới như lòng bàn tay, nhưng cũng hiểu được bảy, tám phần, Chu Thanh Băng thường nghe những từ ‘lão thần tiên cung phụng’ bên tai hầu như mỗi ngày.

Dù là những lão thần tiên này cũng không có được mấy người thân mang linh phù, có thể thấy phù sư hiếm có tới mức nào.

Mặt khác, lúc này Chu Thanh Băng đã bị hãm sâu vào lưới tình, Thác Bạt Thao Thiên không cha không mẹ, chỉ có một huynh đệ là Vũ La, tự nhiên Chu Thanh Băng phải cố ý lấy lòng, Chuyện này cũng như con dâu tương lai cố ý lấy lòng cha mẹ chồng vậy.

Rốt cục coi như Chu Thanh Băng đã mua tòa trạch viện này.

Sau khi Vu Tam biết được thân phận của Chu Thanh Băng, suýt chút nữa bĩnh ra quần, nói sao cũng không chịu lấy tiền, Chu Thanh Băng đành phải lấy mệnh lệnh của Công chúa điện hạ, lệnh cho y nhận.

Mã Long tự động dàn xếp mọi chuyện của Chu Thanh Băng đâu vào đấy, quét tước sạch sẽ trong ngoài trạch viện, Y còn sai người mang dụng cụ sinh hoạt, tranh chữ tới bài trí, sau đó thức thời rút lui, không dám hỏi thăm Chu Thanh Băng tới làm gì.

Đây là bổn phận của kẻ làm thần tử, nếu cấp trên muốn cho y biết, tự nhiên sẽ nói. Nếu không muốn cho biết, vậy đừng hỏi nhiều, họa là do miệng mà ra.

Vào ban đêm, khoảng canh bốn, Chu Thanh Băng đột nhiên tinh giấc, Nàng nghiêng tai lắng nghe, xung quanh vẫn vô cùng yên tĩnh, nhưng nàng lại cảm thấy có chút gì đó khác thường.

Nàng khoác thêm y phục đứng dậy ra sân, mới phát hiện ra ba người kia đã đứng trong sân viện, ngừa mặt nhìn trời.

Chu Thanh Băng cũng nhìn lên, nhất thời bị cảnh tượng trên bầu trời dọa cho sợ ngây người.

Một vầng trăng sáng treo cao trông như ôn ngọc, xinh đẹp tuyệt luân.

Dưới vầng trăng này có vô số kiếm quang giống như sao xẹt giăng khắp bầu trời, tạo ra những vệt sáng thật dài, vô cùng đẹp mắt.

Trong đám kiếm quang như mưa này, chợt có một màng hào quang từ trong vầng trăng sáng bay ra, hóa thành một đạo hào quang ngũ sắc rực rỡ chói mắt, Một con thuyền khổng lồ tượng kỳ diệu như vậy bao giờ, Nhất thời cả đám cả kinh, quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu khẩn cầu.

Vô số kiếm quang đáp xuống sân viện, sau đó lâu thuyền cũng đáp xuống, Cũng may trạch viện rất lớn, phía sau còn một vườn hoa, lâu thuyền này bèn đáp xuống vườn hoa.

Dị tượng trên không biến mất, Mã Long lập tức tỉnh táo lại, mang theo mấy trăm thuộc hạ thúc ngựa chạy tới, Thấy đại môn trạch viện đóng chật, Mã Long không dám quấy rầy, chỉ ra lệnh cho thủ hạ Kim ngư Vệ của mình tản ra, bảo vệ trạch viện, ai nấy quát to:

- Kim ngư Vệ hành sự nơi này, kẻ không phận sự tránh lui, Ai dám tới gần trong phạm vi năm mươi trượng, giết chết không tha!

Đám phàm phu tục tử vừa nghe như vậy, lập tức co đầu rút cổ, nhanh chóng lui ra xa, bọn Vũ La nhờ vậy tránh được không ít phiền phức.

Hoàng tộc hành sự, Mã Long cũng không dám hỏi nhiều, chỉ lo làm tròn phận sự của mình.

Mà lúc này, bên trong trạch viện đã nhanh chóng trở nên hỗn loạn, Lâu thuyền nọ vừa đáp xuống, đã có chín làn khói từ trong thuyền xông lên, chín đạo linh phù trân quý như vậy nháy mắt hóa thành tro bụi.

Trên lâu thuyền dâng lên một màng sáng, bao phủ toàn trạch viện lại, Màng này có tác dụng khiến cho bên ngoài không thể nghe nhìn gì được cảnh tượng bên trong trạch viện, Trước hết hãy giữ thể diện cho Cửu Đại Thiên Môn rồi hãy tính.

Đám kiếm quang đáp xuống, có hết bảy thành tu sĩ mang thương tích đầy người, ba thành còn lại trọng thương, không thể tự hành động, thậm chí là hôn mê.

Trong lâu thuyền có người bước nhanh ra quát lớn:

- Người nào phụ trách ở đây, mau bước ra đáp lời.

Thác Bạt Thao Thiên không tiện ra mặt, đây chính là công sự, hiện Vũ La là Tổng Lãnh Ban Đầu, chức vụ cao hơn y, Vũ La bèn ôm quyền bước ra nói.

- Tổng Lãnh Ban Đầu Nhược Lô Ngục Vũ La ở đây.

Người nọ mười phần lo lắng, còn chưa nghe rõ danh hiệu Vũ La đã nói:

- Mau lấy ra tất cả linh dược có thể chữa thương!

Sự tình khẩn cấp, tự nhiên Vũ La cũng có thể hiểu được, không trách thái độ của người nọ.

chỉ là trong lòng Vũ La không cam tâm đưa linh đan mà mình vất vả mới tìm được tặng không cho người khác, nhưng trước mắt tình thế khẩn cấp, không cho cũng không thể nào chối được, hắn bèn lấy một nửa linh đan mà mình có đưa cho người nọ.

Hiển nhiên người nọ cũng biết, thất bại lần này không ai đoán trước được, cho nên người tiếp ứng ở nơi này cũng chỉ là chiếu lệ, không chuẩn bị được nhiều ngọc túy linh đan, nhưng mười mấy bình ngọc trong tay Vũ La khiến cho y sáng ngời đôi mắt, sau khi đón lấy vội vàng chạy vào lâu thuyền.

Thác Bạt Thao Thiên tiến lên nói:

- Không ngờ tiểu tử ngươi cũng là một con dê béo, mang theo trong người nhiều linh đan như vậy...

Vũ La cảm thấy vô cùng hối hận, vốn mình giàu có hơn những tu sĩ thông thường, chỉ cần mình lấy ra một phần ba linh đan cũng đã nhiều hơn tu sĩ thông thường, chẳng trách người nọ tỏ ra vui mừng như vậy.

Trong trạch viện trở nên hỗn loạn vô cùng, những người bị thương toàn là chủ lực phe Chính đạo tiến công Ma Diễm cốc, Những kẻ không bị thương toàn là tiểu tốt thấp kém, hiện tại đang chạy lăng xăng chăm sóc kẻ bị thương.

Chu Thanh Băng nhìn thoáng qua cảnh hỗn loạn trước mắt, có hơi hoảng sợ:

- Chuyện này... chuyện này rốt cục là sao?

Chương 165: Trung Châu đại bại, Cửu U Ma Hỏa (Trung)

Trên thân thể đại đa số người bị thương cháy đen một màng, toát ra từng tia khói xanh, bốc lên một mùi hỏi tanh khó ngửi.

Vũ La hờ hững nói:

- Đạo phòng ngự hùng mạnh nhất của Ma Diễm cốc chính là dẫn phát Cửu U Ma Hỏa ngầm dưới đất, Dù là Nam Hoang Đế Quân Thôi Xán trước kia cũng không dám coi thường, bọn họ... lại càng không cần phải nói.

Cửu U Ma Hỏa chính là vật chí âm trong thiên hạ, chuyên làm ô uế linh nguyên phe Chính đạo, chính là khắc tinh của người tu chân phe Chính đạo, Lại thêm Cửu U Ma Hỏa phối hợp với Tam Thập Lục Đại Thiên Ma Khôi Lỗi Binh trận, có thể gia tăng uy lực ba thành.

Dưới lòng Ma Diễm cốc có một đạo Cửu U Ma Hỏa, vào lúc nguy cấp có thể nháy mắt phát huy tất cả uy lực, Bất quá làm như vậy cũng phải trả giá không nhỏ, về sau Ma Diễm cốc sẽ hoàn toàn mất đi tấm bình phong này.

Các thành viên quan trọng chủ trì cuộc chinh phạt Ma Diễm cốc lần này cũng đã trọng thương, đang tĩnh dưỡng trong lâu thuyền, cơ hồ không rành quan tâm tới đám đệ tử thủ hạ bên ngoài, cho nên mới có tình cảnh hỗn loạn như vậy.

Mà cánh đại quân chinh phạt này từ Nam Hoang chạy thẳng về đây, linh đan, ngọc túy trên người đã tiêu hao hết sạch, bản thân linh nguyên cũng không còn lại bao nhiêu, cho nên không có cách nào chữa trị thương thế.

Diệp Thanh Quả có lòng muốn giúp, thế nhưng nhiều người như vậy, thật sự không biết phải bắt đầu xuống tay từ đâu.

Trên thực tế, trước đây Vũ La đã nói Cửu Đại Thiên Môn nhất định đại bại quay về, bọn ba người Thác Bạt Thao Thiên không thể nào tin được, Dù sao lần này Cửu Đại Thiên Môn cũng đã chuẩn bị đầy đủ, hơn nữa thực lực và danh vọng của Quỷ Lệ Danh kém xa Nam Hoang Đế Quân Thôi Xán, rõ ràng là Cửu Đại Thiên Môn tất thắng, Lúc này nhìn lại, đại quân trọng thương la liệt đầy đất, cả ba người đều có cảm giác bàng hoàng.

- Không ngờ Vũ La ngươi nói đúng, Cửu Đại Thiên Môn thật sự thất bại...

Một lúc sau, người nọ từ trong lâu thuyền trở ra, Lần này sắc mặt y tốt hơn trước nhiều, không còn lo lắng như trước, hiến nhiên linh đan của Vũ La đã có tác dụng.

- ngươi tên gì?

Người này một thân trang phục văn sĩ, lưng cài một cây quạt ngà voi, nhìn qua có vẻ nho nhã.

- Vũ La.

văn sĩ sửng sốt:

- Thì ra ngươi chính là Vũ La...

văn sĩ không khỏi nhìn hắn chăm chú với vẻ coi trọng, tỏ ra cảm thán:

- Nếu không nhờ ngươi săn được Mệnh Tủy, e rằng lần này chúng ta không về được...

văn sĩ chỉ chỉ tay lên lâu thuyền.

Đầu thuyền được khắc thành hình đầu rồng, miệng rồng mở lớn, bên trong đầy răng nhọn, Trong miệng rồng thấp thoáng một khâu pháo, khác với các loại pháo thông thường, khâu pháo này có tới năm họng pháo, bày thành hình hoa mai,

Vũ La thấy vậy tỏ ra kinh ngạc:

- Ngũ Hành Linh Nguyên Pháo, Ngũ Hành tương sinh, uy lực nhân đôi, chẳng trách...

văn sĩ nọ nghe vậy kinh ngạc nhìn hắn, lên tiếng ngợi khen:

- Hảo nhãn lực, biết bao Đại Năng lần đầu tiên nhìn thấy món pháp bảo này, cũng chưa chắc liếc mắt nhìn qua đã hiểu thấu huyền cơ trong đó, Không ngờ Nhược Lô Ngục cũng là nơi ngọa hổ tàng long.

văn sĩ đột nhiên như nhớ lại chuyện gì, cau mày nói với Vũ La:

- Mau theo ta tới đây.

Vũ La có chút ngơ ngác, nhưng vẫn theo sau văn sĩ, Những người gặp phải dọc trên đường đi, chỉ cần còn có thể nhúc nhích đều khách sáo chào văn sĩ một tiếng Thủy Tiên sinh, văn sĩ này không hề lộ vẻ mất kiên nhẫn, vẫn nhã nhặn gật đầu mỉm cười đáp lại từng người.

Bất quá y vừa đáp lễ vừa không ngừng đi rất nhanh, dẫn Vũ La đi xuyên qua mọi người nằm la liệt, đi sâu vào trong trạch viện.

Sau khi đám tu sĩ này vào trạch viện, mạnh ai nấy tự tìm chỗ nghỉ ngơi, Vũ La cũng chưa kịp tuần tra qua mọi chỗ.

văn sĩ Thủy Tiên sinh nhìn quanh:

- Hẳn là nơi này...

Sau đó y đi tới trước một gian phòng, gõ cửa:

- Sư muội, có phải muội ở trong đó không?

- Là Thủy sư huynh đó sao, mời vào.

Vũ La phía sau giật mình kinh hãi, vì thanh âm này là của Cốc Mục Thanh.

Thủy Tiên sinh đẩy cửa tiến vào, vội vàng cũng vội vàng xông vào, chỉ thấy Cốc Mục Thanh nửa nằm nửa ngồi trên giường, vẻ mặt tiều tụy, toàn bộ cánh tay trái cháy đen một màng.

- Mục Thanh...

Vũ La không nhịn được xông tới, Cốc Mục Thanh thấy hắn tới cũng tỏ ra hết sức bất ngờ:

- Vũ La, vì sao chàng lại ở đây?

Thủy Tiên sinh trả lời thay:

- Vũ Tổng Lãnh chính là người của Nhược Lô Ngục tới đây tiếp ứng. May là có bọn họ, bằng không chúng ta đã không tìm được điểm dừng chân một cách dễ dàng, mọi người đã không chịu được bao lâu nữa, Hơn nữa nhờ có linh đan của Vũ Tổng Lãnh, bằng không ba vị trưởng lão cho dù tương lai có thể trị khỏi vết thương, nhưng lúc ấy e rằng công lực cũng sẽ suy giảm không ít.

Chẳng trách trước đây Thủy Tiên sinh vẫn đối xử với Vũ La hết sức ôn hòa, thì ra y cùng Cốc Mục Thanh vốn có chút uyên nguyên.

Y nói như vậy cũng tương đương đã hứa, sau này sẽ thỉnh công cho Vũ La, nhưng lúc này Vũ La không có lòng dạ nào nghĩ tới chuyện này, hắn đang nhìn chằm chằm cánh tay trái bị thương của Cốc Mục Thanh, nghiến răng trèo trẹo:

- Cửu U Ma Hỏa...

Cốc Mục Thanh theo bàn năng định giấu cánh tay đi, không muốn tình lang nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của mình, nhưng thấy dáng vẻ quan tâm thân thiết của tình lang như vậy, trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào, Đáng tiếc có sư huynh bên cạnh, không tiện dùng lời ngon ngọt an ủi hắn một phen.

Thủy Vi Hoa không nhịn được liếc nhìn Vũ La một cái, Không hổ là nhân vật mà sư muội coi trọng, ngay cả Cửu U Ma Hỏa cũng nhận ra.

Y cư xử vô cùng biết chuyện, bật cười ha hả:

- Hai người các ngươi cứ tự nhiên trò chuyện, sư huynh ra ngoài trước, sự tình bên ngoài còn rất nhiều, ôi...

Cốc Mục Thanh mỉm cười:

- Làm phiền sư huynh.

Vũ La cũng ghi nhớ mối nhân tình này:

- Đa tạ sư huynh.

Sau khi Thủy Vi Hoa ra ngoài, Vũ La quan sát thương thế của Cốc Mục Thanh, đôi mày hắn cau chặt lại như nối liền nhau.

- Cửu U Ma Hỏa, dính chặt cả đời, nếu không trị dứt, e rằng cánh tay này coi như phế...

Vũ La đau lòng khôn xiết, nơi này không còn ai khác, hắn cũng không cần che giấu, nộ khí xung thiên, quanh người bùng lên dao động linh nguyên mãnh liệt, tạo ra những tiếng nổ lốp bốp.

- Quỷ Lệ Danh, ta không giết ngươi, thề không làm người!

Cốc Mục Thanh thấy tình lang giận dữ như vậy, chỉ dịu dàng mỉm cười, khẽ cầm tay hắn, trấn an tình lang đang giận dữ:

- Không nên tức giận như vậy, nhất định Cửu Đại Thiên Môn sẽ nghĩ ra cách gì đó chữa trị cho mọi người.

Vũ La cũng lắc lắc đầu:

- Nàng đừng an ủi ta, độc của Cửu U Ma Hỏa, trên cả Tu Chân Giới này không có biện pháp giải trừ.

Cốc Mục Thanh ra vẻ không sao cả:

- Vậy thì đã sao, cùng lắm thì ta không cần cánh tay này nữa.

chợt nàng ra vẻ hờn dỗi:

- Chẳng lẽ chàng còn dám bỏ ta lần nữa hay sao?

Vũ La nghẹn lời, nở một nụ cười khổ:

- Đương nhiên là không có khả năng, nàng nắm trong tay bí mật của ta, e rằng cả đời này ta đành mặc tình nàng giày vò, không thể nào thoát đi đâu được...

Cốc Mục Thanh làm ra vẻ hung ác, bàn tay lành lặn giơ lên như xuất trảo, giống như một con sư tử cái:

- Chàng biết thì tốt rồi, đã lên thuyền của bản tiểu thư, cũng đừng mong xuống.

Vũ La không khỏi nở nụ cười, hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Cốc Mục Thanh dịu dàng như nước, có vẻ hiếm thấy trên gương mặt của vị nữ thần bộ này.

Vũ La nhìn vào đôi mắt thâm sâu tựa bể kia, trong đó đầy ắp nhu tình vô hạn, tựa như mây tía đầy trời bao bọc lấy mình, Hắn thầm thề trong lòng, cho dù đời này phải hy sinh tất cả cũng phải chăm sóc, bảo vệ nàng.

Không biết hai người quấn quít lấy nhau từ lúc nào, không biết đôi tay Vũ La vuốt ve đôi ngọc thô của Cốc Mục Thanh từ khi nào, quả thật mềm mại đến mê người...

Cũng không biết qua bao lâu, hai người mới chịu rời nhau ra, cả hai đều có cảm giác như đã là phu thê lâu ngày, cùng nhìn nhau cười âu yếm.

Dù sao da mặt nữ nhân cũng mỏng hơn, Cốc Mục Thanh xấu hổ nện cho hắn một quyền:

- Ai cho chàng quấn lấy ta như vậy... dám giở trò hư đốn với người ta...

Đọc truyện chữ Full