Trên thực tế đến địa vị như Chu Thanh Giang, tự nhiên có một cỗ khí thế không giận mà oai, không phải muốn tỏ ra bình dị gần gũi là có thể dễ dàng làm được.
Khí thế cùng hung uy của kẻ bề trên, đối với kẻ dưới chỉ là ban bố, nói cách khác cũng gần như uy hiếp.
nhưng Chu Thanh Giang lại nhiệt tình quá mức với hắn.
ánh mắt Vũ La đảo liên hồi, đoán xem lão già này muốn làm gì. Bất quá Chu Thanh Giang cũng không để cho hắn suy đoán quá lâu, lão nâng chung trà thơm, loại trà mà có tiền cũng không mua được lên nhấp hai ngụm, Sau đó hỏi vài câu xã giao linh tinh, thình lình tinh thần lão trở nên mạnh mẽ, cười mỉm hỏi:
- Chẳng hay hiền điệt có thành thân chưa?
Vũ La cùng Chu Cẩn đồng thời giật thót trong lòng, Chu Cẩn trừng to đôi mắt phượng, vô cùng căng thẳng.
Vũ La ưỡn ngực nói:
- vẫn chưa, bất quá tiểu điệt đã có lương phối.
Chu Thanh Giang khoát tay ngăn lại:
- Lương phối là cái thá gì, lão già Cốc Thương kia có mắt không tròng, ta thấy chuyện của ngươi cùng nha đầu Cốc Mục Thanh kia quá nửa sẽ không đi tới đâu...
Chu Thanh Giang không phải là huynh đệ Chu gia, chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã đào ra gốc rễ tám đời tổ tiên của Vũ La.
Vũ La nở một nụ cười khổ:
- Tiểu điệt cùng Cốc Mục Thanh hai bên tình nguyện, còn về phía Cốc Đại nhân, cũng chỉ có thể chờ thời gian, dùng chân tình mà cảm hóa.
Chu Thanh Giang trừng mắt:
- Tại sao phải làm như vậy, hiền điệt là nhân tài nổi bật, cần gì mang mặt nóng đi áp vào cái mông lạnh lẽo của người ta? Lão già Cốc Thương kia không biết người biết của, trên đời này vẫn có người biết, nam tử hán đại trượng phu, cần gì phải lo không cưới được lão bà?
Chu Cẩn nghe không lọt tai luận điệu sặc mùi chủ nghĩa đại nam tử này, tức tối lên tiếng nói:
- Cha à...
Chu Thanh Giang không thèm nhìn tới nàng, khoát tay ngăn lại:
- Con muốn cha gả con cho Hổ gia ư?
Chu Cẩn lập tức im bật, không còn dám hó hé nửa lời.
Lần trước Chu Cẩn lén lút trốn ra ngoài, đó là vì Chu Thanh Giang đã chọn chồng cho nàng, là con của Hổ gia, Đối tượng này là người quen cũ của Vũ La, một trong Thiên Hạ Ngũ Đại Thần Bộ, Hổ Mãnh.
Lẽ ra hai bên cũng có thể gọi là xứng đôi, thế nhưng Chu Cẩn lại không muốn thành thân, vì vậy hai cha con cãi nhau một trận. Chu Thanh Giang không thuyết phục được con mình, đập vỡ liên tiếp ba cái bàn, sau đó nhốt con mình lại, Không ngờ Chu Hoành vì quá thương muội muội mới lén thả nàng ra, dù sao Chu Hoành cũng không ưa Hổ Mãnh.
Con người Hổ Mãnh cũng không tệ, nhưng Chu Hùng cảm thấy nếu so với muội muội của mình, y kém hơn không chỉ một vài cấp bậc.
Bất kể thế nào, tất cả các vị ca ca trên đời này đều cho rằng muội muội của mình chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.
Hổ gia không tệ, nhưng so với Chu gia vẫn còn kém hơn một bậc.
Chu Thanh Giang được xung là nhân vật số hai ở Chung Nam sơn, chỉ dưới một mình Chưởng môn, Trên thực tế nếu so hai vị đầu sô của Chung Nam sơn, cân lượng của Đại trưởng lão cũng giống như Chưởng môn. Nếu lấy thanh thế hay thực lực của Chu Thanh Giang trong gia tộc ra hô hào kêu gọi, nhất định số người ủng hộ lão sẽ vượt hơn Chưởng môn, nhưng làm như vậy cũng đồng nghĩa với bức Chưởng môn vào bước đường cùng, hoàn toàn đối lập với mình.
Chu Thanh Giang cũng không muốn xuất hiện cục diện như vậy, Hiện tại lão đã rất hài lòng với tình huống trước mắt, nếu như quyết đấu cùng Chưởng môn, bất luận thắng bại thế nào, lão cũng là phản đồ.
Tự nhiên Vũ La không biết chuyện này. Lúc này Chu Thanh Giang vừa uy hiếp, Chu Cẩn lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Trên thực tế sâu trong đáy lòng nàng như có tiếng nói rằng, nếu bị bức tới nỗi không còn đường lựa chọn phải thành thân, vậy dường như Vũ La là một lựa chọn ít xấu nhất.
Chu Thanh Giang vẫn cười nụ như trước, với dáng vẻ như ‘vị nhạc phụ Đại nhân hiền hòa nhất trên Tu Chân Giới’ nhìn Vũ La:
- Hiền điệt, ta cùng làm việc với lão già Cốc Thương kia đã mấy chục năm qua, tự cho rằng hiểu biết về lão nhiều hơn ngươi một chút. Lão già này là tảng đá hầm cầu, vừa thối vừa cứng, ngươi muốn cảm hóa lão, chuyện này không có khả năng, Chuyện có yêu cầu cao như vậy, vô số người trên Tu Chân Giới đã từng thử qua, nhưng chưa từng có ai thành công.
Chu Thanh Giang thóa mạ Cốc Thương không tiếc lời, trong mắt Chu Thanh Giang, Chu Cẩn và Cốc Mục Thanh là đối thủ cạnh tranh, đôi lão tử như mình và Cốc Thương tự nhiên cũng là oan gia đối đầu.
về phần giao tình mấy chục năm gì đó, so với hạnh phúc cả đời của con gái mình chỉ là cái rắm mà thôi.
Vũ La dở khóc dở cười:
- Chuyện này... vãn bối còn muốn thử lại một lần nữa.
Chu Thanh Giang sờ cằm, chép chép miệng, cuối cùng nghiến răng nói:
- Hiền điệt, ngươi cứu Cẩn nhi, cho dù là nói theo lý thuyết, nó hẳn nên lấy thân báo đáp ngươi mới phải...
Vũ La sắp sửa hôn mê:
- Chuyện này không cần không được hay sao?
Chu Thanh Giang gật đầu lia lịa như gà mổ:
- Nên chứ, nên chứ.
-Cha...
Chu Cẩn thét lên một tiếng chói tai, mắt thấy không nhịn được nữa hiện ra chân thân, Chu Thanh Giang vẫn không thèm nhìn nàng, vẫn tươi cười ôn hòa nói với Vũ La:
- Hiền điệt, Cẩn nhi nhà ta cũng là mỹ nhân nhất đẳng, không hề kém hơn Cốc thần bộ. Không phải là kẻ làm cha như ta thổi phồng, ngươi muốn tìm được cô nương tốt như Cẩn nhi, thật sự vô cùng khó khăn. Ta nghe đồn rằng tính tình Cốc thần bộ hết sức cương cường, nếu ngươi cưới nàng, e rằng sau này sẽ phải lép vế...
Vũ La thầm nói trong lòng, nếu ta cưới con lão, ắt suốt ngày úp mặt xuống bùn...
- Đây cũng là một cái thú của đời sống phu thê...
Vũ La miễn cưỡng đáp, lại cảm thấy cứ tiếp tục đối thoại như vậy không đi đến đâu, bèn quyết định đổi thái độ:
- Chu Đại nhân, vì sao ngài coi trọng ta như vậy? chỉ cần ngài hé lộ ý muốn kén rể một chút thôi, tất cả thanh niên tài tuấn trên Tu Chân Giới này sẽ ùn ùn kéo tới, Vãn bối... thật sự không xứng với lệnh ái...
Không phải là không xứng, mà là xứng không nổi... Nữ nhân bưu hãn như vậy, ai mà chịu nổi chứ... Vũ La thầm nghĩ trong lòng, lão coi trọng ta ở điểm nào, ta sửa, chắc chắn sẽ sửa, nhất định phải sửa...
Chu Thanh Giang nói:
- Hiền điệt là nhất biểu nhân tài, có tấm lòng nhân hậu, lấy đại nghĩa làm đầu, thật sự là tấm sương sáng lóa của người tu chân chúng ta, là hy vọng tương lai của cả Trung Châu...
Vũ La chỉ lẳng lặng nhìn, biết Chu Thanh Giang dát vàng lên mặt mình. Những lời tâng bốc này đã đi tới chỗ thái quá, thậm chí ngay cả lão cũng không tin.
Chu Cẩn bên cạnh lúng búng nói:
- Cha có Thiên Mệnh Thần Phù Độc Cụ Chích Mục (con mắt đặc biệt), nhất định đã thông qua Thiên Mệnh Thần Phù này nhìn ra ngươi rất có tiền đồ, mới tìm mọi cách gả ta cho ngươi...
Lời này ít nhiều gì cũng có chút vô lương tâm, nhi nữ dưới gầm trời này không phải đều như vậy sao? Chu Thanh Giang coi trọng Vũ La, nhưng xét về góc độ của bản thân lão, lão đã đứng trên đỉnh phong Tu Chân Giới, cơ hồ không cần nhờ cậy tới lực lượng của con rể làm gì. Lão coi trọng Vũ La, muốn gả con mình cho hắn đương nhiên là từ góc độ hạnh phúc của con mình.
Chu Thanh Giang đã từng trải biết bao mưa gió mới có được hôm nay, dù rằng Chu Cẩn vẫn giữ vẻ tiểu thư khuê các trước mặt người nhà, nhưng Chu Thanh Giang vẫn nhận biết được không ít. Trong lòng lão hiểu rất rõ ràng, muốn gả con mình cho người tốt e rằng không dễ dàng gì.
Đáng tiếc tấm lòng của cha già cực khổ, con gái lại hồn nhiên không biết.
Mà cha già ra sức ‘mời chào’ con gái cũng không biết nội dung xảy ra lúc Chu Cẩn cùng Vũ La ở riêng với nhau khi nãy, nàng đã không hề do dự nhe nanh múa vuốt, công khai biểu thị bản chất Mẫu Dạ Xoa đẹp não nùng của mình với Vũ La.
Chu Thanh Giang cười xấu hổ, nhưng không giải thích gì, xem như mặc nhận.
Điểm này Chu Thanh Giang cũng giống như Vũ La, Chu Thanh Giang cũng là lấy được Thiên Mệnh Thần Phù nhị phẩm thượng Độc Cụ Chích Mục, mới dần dần leo lên.
Độc Cụ Chích Mục có một kỹ năng đặc biệt vô cùng, Nhờ vào kỹ năng này, từ trước tới nay Chu Thanh Giang chưa bao giờ nhìn lầm người nào.
Cũng nhờ đạo Thiên Mệnh Thần Phù Độc Cụ Chích Mục này, Chu Thanh Giang mới mơ hồ cảm nhận được, con gái của mình cũng không phải như bề ngoài biểu hiện.
Lần đầu tiên gặp mặt, Chu Thanh Giang quan sát Vũ La cẩn thận, kết quả thật sự khiến cho lão sợ hết hồn.
Độc Cụ Chích Mục phân chia người ta làm năm cấp bậc, khi Chu Thanh Giang thi triển kỹ năng này, mỗi cấp bậc khác nhau sẽ được biểu thị bằng màu sắc khác nhau.
Trắng, xanh, đỏ, bạc, vàng.
Đương nhiên phán đoán của Độc Cụ Chích Mục cũng chỉ nằm trong một giới hạn nhất định, Thật ra trong mỗi màu sắc phẩm cấp như vậy, những người khác nhau cũng có thành tựu chênh lệch nhau rất lớn, Dù sao rốt cục thành tựu của một người thế nào, còn có quan hệ rất lớn tới hoàn cảnh bên ngoài.
nhưng xét trên cơ bản, người tài nhất màu trắng cũng không thể vượt qua màu xanh, Màu xanh dù kém cỏi tới mức nào cũng hơn màu trắng tốt nhất.
Người nào Chu Thanh Giang cũng đã nhìn qua, bao gồm cả Chưởng môn Cửu Đại Thiên Môn, Dù là số Chưởng môn này, theo bình phẩm màu sắc của Độc Cụ Chích Mục, tối đa cũng chỉ là màu bạc, bất quá sáng tối chênh lệch nhau.
nhưng hôm nay Vũ La vừa xuất hiện, Độc Cụ Chích Mục trong Cửu Cung của lão lập tức toát ra một màng kim quang sáng lạn, đây là lần màu vàng duy nhất mà Chu Thanh Giang
thấy được trong đời.
Chu Thanh Giang không hề do dự, lập tức tung cước đá bay Hổ gia ra xa vạn dặm, bất kể thế nào cũng phải gả Chu Cẩn cho Vũ La. Những chi tiết này lão không có cách nào nói cho Vũ La và Chu Cẩn nghe.
Thấy Vũ La thật sự không đáp ứng, Chu Thanh Giang đành phải lui lại một bước:
- Ha ha, hiền điệt thật sự trọng tình trọng nghĩa, nam tử hán đại trượng phu, hẳn nên như thế.
Lúc nãy lão còn nói cái gì nam tử hán đại trượng phu, cần gì phải lo không cưới được lão bà, hiện tại nói như vậy không hề đỏ mặt, đây quả nhiên là khí chất của kẻ bề trên.
- Hay là... ngươi cưới cả hai, Cốc thần bộ và Cẩn nhi có thể cùng gả cho ngươi, không phân lớn nhỏ, ngang hàng với nhau, sao hả? chỉ cần ngươi bằng lòng, lão phu sẽ giúp ngươi giải quyết phía Cốc Thương.
-Cha...
Chu Cẩn lại thét lên một tiếng chói tai, run lên bần bật, có vẻ như sắp sửa bạo phát đả thương người.
Chu Thanh Giang lại khoát tay, quay đầu lại lạnh lùng nói:
- Nếu con không nhận ta là cha, chuyện của con, ta sẽ không làm chủ.
- Cha...
Chu Cẩn rưng rưng nước mắt, cắn chặt môi, thình lình đứng bật dậy hung hăng đá bay ghế đang ngồi, bay ầm vào tường vỡ nát, không quay đầu lại chạy vụt đi.
Vũ La cười khổ không thôi, chỉ có thể cố gắng uyển chuyển nói:
- Chu Đại nhân, ngài thấy đó, lệnh ái chỉ là cảm kích ân cứu mạng của vãn bối, thật ra không có hảo cảm gì khác. Nếu ngài kiên quyết tác hợp hai ta, hẳn sẽ không có hạnh phúc.
Chu Thanh Giang không xem chuyện này ra gì:
- Cẩn nhi có một khuyết điểm, tính tình nó hơi khó chịu. Hiền điệt yên tâm, thật ra nó chỉ ngượng ngùng xấu hổ, cho nên mới như vậy. Để ta nói chuyện với nó một phen, bảo đảm không thành vấn đề, Hiền điệt là nhất biểu nhân tài, thiếu nữ nào mà không thích, Hãy hứa với bá phụ, trở về suy nghĩ kỹ lại một phen, sao hả?
Vũ La đành phải gật đầu, dù sao chắc chắn lão cũng không thể nào thuyết phục được Chu Cẩn, Vũ La phủi phủi y phục, ôm quyền thi lễ, xoay người rời đi.
Dọc trên đường đi, Vũ La cười khổ không ngừng, tới cửa viện của mình, thình lình hắn vỗ trán:
- Ôi chao, bị người Chu gia lừa rồi...
Mình cứu mạng Chu Cẩn, ân tình khổng lồ như vậy. Chu Thanh Giang lại gả con gái cho mình, nhìn qua dường như là báo ân, thật ra khiến cho Vũ La quên mất thứ mà hắn muốn báo đáp thật sự. Vũ La cảm thấy buồn bã, nhưng chuyện này không có cách nào nói với người khác. Người ta đã gả con gái cho ngươi, ngươi còn muốn cái rắm gì nữa?
Hắn ũ rũ tiến vào trong viện, đã thấy Diệp Niệm Am sắc mặt sa sầm đứng ở bậc thang, Vũ La sửng sốt:
- Diệp Đại nhân, ngài làm sao vậy?
Diệp Niệm Am đưa ngọc giản trong tay cho Vũ La:
- Vừa nhận được tin, dưới sự thúc đẩy toàn lực của vị nhạc phụ Đại nhân tương lai của ngươi, Trưởng Lão hội quyết định thành lập Ngự Trảm Đài, xử quyết đám tù phạm Ma tu tội ác tày trời.
Vũ La lập tức hiểu ra lợi hại trong chuyện này, Trước kia dưới Thẩm Phán Đình chỉ có Hình Bộ Đài và Nhược Lô Ngục, Hình Bộ Đài bắt người, Nhược Lô Ngục giữ người, nói cách khác tất cả quyền lợi xử quyết phạm nhân đều nằm trong tay Nhược Lô Ngục. Hiện tại có thêm Ngự Trảm Đài, cũng tương đương với chuyện đột ngột lấy đi một nửa quyền lợi trong tay Nhược Lô Ngục.
Đúng vậy, là quyền lợi, không phải quyền lực.
Trong cơ thể đám tù phạm bị xử trảm ẩn chứa đủ các loại pháp bảo, những thứ này chắc chắn cũng thuộc về Ngự Trảm Đài.
Vũ La cảm thấy khổ sở, theo như trước mắt, tương lai mình tiếp nhận chức Giám Ngục từ tay Diệp Niệm Am là chuyện không cần bàn cãi, Cốc Thương làm như vậy chính là cướp đi một nửa quyền lợi trong tay mình.
Tuy rằng Vũ La không quan tâm tới những thứ này, nhưng trong lòng lại mười phần khó chịu: chẳng lẽ mình thật sự không được vị nhạc phụ Đại nhân tương lai này hài lòng sao? Chăng những không muốn gả con cho mình, còn muốn chèn ép mình trong Trưởng Lão hội một phen.
Vũ La nắm chặt ngọc giản, trong lòng thầm than dài.
Vũ La phiền não trong lòng, lại cảm thấy hơi giận dữ. Tuy rằng Cốc Thương không thích mình, nhưng nhất định mình cùng Cốc Mục Thanh tuyệt đối không thể vì sự phản đối của y mà chia rẽ, Cốc Thương chắc chắn hiểu rõ con mình, nhưng y vẫn làm khó dễ mình đủ điều như vậy, e rằng tương lai cho dù mình và Cốc Mục Thanh thành thân, gút mắc đã tồn đọng cùng vị nhạc phụ Đại nhân này cũng rất khó lòng hóa giải.
Nghĩ vậy Vũ La cảm thấy bất đắc dĩ vô cùng, Diệp Niệm Am bên cạnh cũng hiểu được nỗi buồn của hắn, bèn bày đồ trà ra, pha một bình trà thượng hạng, lặng lẽ rót cho hắn một chén.
Vũ La lắc lắc đầu, nhận lấy chén trà uống một hơi cạn sạch, cũng không biết ngon dở, càng không phát hiện nước trà đang sôi.
Cùng lúc ấy, Chu Cẩn đùng đùng nổi giận đi tìm Nhị ca, Chu Hoành đã tỉnh lại từ sớm, chẳng qua y hộc ra một ngụm máu tươi làm tổn thương nguyên khí, cho nên vẫn còn tĩnh dưỡng.
Chu Hoành hiểu rõ Chu Cẩn nhất, cho nên mỗi khi nàng có gì oan ức đều tìm tới Nhị ca.
Hôm nay vừa tiến vào, vẫn còn tức giận khoát tay với thị nữ đang đút thuốc cho Chu Hoành:
- Ra ngoài cho ta, để ta.
Thị nữ khom người lui ra, Chu Hoành nhìn chăm chú vào thân hình yểu điệu của thị nữ, Chu Cẩn nổi giận hỏi:
- Nhìn gì mà nhìn, phải chăng muội đã phá hỏng hảo sự của Nhị ca?
Chu Hoành quay lại nhìn thấy Chu Cẩn mày liễu dựng đứng, mặt đầy sát khí, lập tức cười nói:
- Muội sao vậy, bị oan ức chuyện gì lại chạy tới đây trút giận lên người ta?
Chu Cẩn hừ lạnh một tiếng, bung chén thuốc lên đút cho y, nhưng Đại tiểu thư không biết cách hầu hạ người khác, cũng không nếm thử xem có nóng hay không đã đút cả muỗng thuốc vào miệng Chu Hoành, khiến cho y nóng tới nỗi nhăn mặt, nhưng không dám nhiều lời.
Thị nữ vừa rồi xinh đẹp khả ái, tươi xinh mơn mởn, lanh lợi hiểu chuyện, Chu Hoành hao phí không ít tâm tư mới có thể đưa tới hầu hạ trong viện của mình, Vừa rồi quả là tình chàng ý thiếp mặn nồng, đang trong lúc dầu sôi lửa bóng, chuẩn bị đi tới bước cuối cùng, lại bị muội muội của mình làm hỏng mất.
- Rốt... rốt cục là có chuyện gì?
Chu Hoành phát âm không rõ, không ngừng thè lưỡi xuýt xoa, Lúc này Chu Cẩn mới phát hiện ra, cười biết lỗi, muỗng thuốc tiếp theo bèn thổi cẩn thận, nếm thử nóng nguội, sau đó mới đút cho Chu Hoành.
Chu Hoành giành lấy:
- Để ta tự uống, ta còn chưa tới nỗi không thể nhúc nhích.
Giữa hai huynh muội cũng không có gì khách sáo, Chu Cẩn bèn nhét chén thuốc vào tay y.
- Còn có chuyện gì nữa, vẫn là chuyện trước đây.
Chu Cẩn nổi giận, nghiến răng tới nỗi quai hàm vồng lên, lại hơi ửng đỏ, giống như quả đào vừa chín tới.
Chu Hoành nghe vậy lập tức không hài lòng, buông chén thuốc xuống:
- Sao hả, đã xảy ra chuyện lớn như vậy, cha vẫn còn muốn gả muội cho tiểu tử Hổ gia sao? chẳng lẽ lão nhân gia muốn bức tử muội muội ta mới chịu thôi? Muội chờ đó, ca ca đi nói lý với gia gia.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Tuyệt
Chương 189: Nhị phẩm thượng, độc cụ chích mục (thượng)
Chương 189: Nhị phẩm thượng, độc cụ chích mục (thượng)