Chu Thanh Băng nói chuyện với Vũ La được một lúc, chợt có hoạn quan nhanh chóng tiến vào, nghiêng mình thi lễ:
- Điện hạ.
sắc mặt Chu Thanh Băng trở nên khó coi, chỉ khẽ hừ một tiếng.
Hoạn quan nọ bẩm báo:
- Điện hạ, Hoàng Thượng biết hắn đã tỉnh.
Chu Thanh Băng cố gắng kềm chế lửa giận, nghiến răng một cái:
- Vậy mời phụ hoàng tới đây.
Hoạn quan lại thi lễ, chậm rãi lui ra.
Vũ La cảm thấy khác thường, bèn nhìn Chu Thanh Băng hỏi:
- Có chuyện gì vậy, vừa rồi tẩu nói bọn chúng phong tỏa đế đô là có ý gì?
Chu Thanh Băng thở dài bất đắc dĩ:
- Tuy rằng ta che chở cho đệ, nhưng những kẻ kia cũng không chịu bỏ qua. Hôm đó chúng xông vào trang viên của ta, giết hết nô bộc trong trang. May là ta tu luyện long mạch có chút thành tựu, bọn chúng sợ thiên phạt xuất hiện, cho nên không dám động đến ta. Ta mang đệ trở lại hoàng cung, chúng bèn sử dụng pháp thuật phong tỏa hoàng thành, chỉ cho vào không cho ra, đã được ba ngày. Phụ hoàng không muốn đắc tội bọn chúng...
Còn lại không cần phải nói, Vũ La cũng hiểu rõ ràng, hắn gật gật đầu:
- Việc này làm khó cho tẩu rồi, xin tẩu yên tâm, chuyện kế tiếp cứ giao cho đệ.
Chu Thanh Băng buông tiếng than dài:
- Phụ hoàng sắp sửa tới đây, vị trí lão nhân gia người khác biệt, cân nhắc vấn đề cũng trên góc độ không giống như chúng ta, mong đệ chớ trách người.
Vũ La cười nói:
- Xin tẩu bất tất phải nhọc lòng.
Hai người còn đang nói, bên ngoài chợt một thanh âm the thé vang lên:
- Bệ hạ giá lâm.
Chu Thanh Băng lập tức quỳ xuống:
- Cung nghênh phụ hoàng.
Cửa phòng mở ra, một lão nhân hơn năm mươi tuổi chậm rãi tiến vào.
Đây là lần đầu tiên Vũ La gặp Đại Chu Nhân Hoàng, tuy rằng hắn đang nằm trên giường, nhưng cũng không nhịn được quan sát chăm chú.
Thân hình Nhân Hoàng cao lớn khôi ngô, có lẽ là nhờ tu luyện long mạch có thành tựu, thân thể khỏe mạnh, tinh thần quắc thước. Thậm chí Vũ La có thể nhìn thấy một hư ảnh Ngũ Trảo Kim Long rất lớn sau lưng Nhân Hoàng,
chỉ là hư ảnh Ngũ Trảo Kim Long này dường như đã có vẻ già nua, mắt mũi nhập nhèm, dù gặp tu sĩ như Vũ La cũng tỏ ra uể oải, mở một mắt ra liếc qua rồi nhắm lại.
Nội thị thái giám nhanh chóng mang ghế sơn son thếp vàng tới, Nhân Hoàng ngồi xuống. Trong lúc Vũ La đánh giá lão, lão cũng đang đánh giá Vũ La.
Chu Thanh Băng quỳ dưới đất, chưa nghe lời phụ hoàng phân phó nên cũng chưa dám đứng lên.
Sau khi nhìn nhau một lúc, Nhân Hoàng mới gật gật đầu:
- quả thật là nhất biểu nhân tài.
Lão khoát tay:
- A Băng, đứng lên đi.
Thái độ của lão có vẻ lãnh đạm, có vẻ không hợp với lời đồn rằng Chu Thanh Băng được lão hết mực thương yêu. Hiển nhiên chuyện Vũ La ở lại đây đã làm ảnh hưởng tới quan hệ phụ tử bọn họ.
Chu Thanh Băng khấu đầu tạ ơn, sau đó đứng dậy.
Nhân Hoàng nói với Vũ La:
- Tuy rằng trẫm cai quản thế giới phàm nhân, nhưng vẫn biết những người đang ở ngoài kia, bọn họ đều là đệ tử của các môn phái lớn. Trẫm che chở cho ngươi, chẳng khác nào đối địch với bọn họ, ngươi hãy nói trẫm nghe, vì sao trẫm phải giúp ngươi?
Vũ La cười nhẹ, giọng tự tin:
- Nếu ngày sau Đại Chu quốc khí sụp đổ, bị người khác lật đổ, ta có thể bảo đảm con cháu trực hệ của Đại Chu hoàng thất không bị tàn sát!
Nhân Hoàng khẽ cau mày, nếu như người khác nói với giọng điệu như vậy, hẳn lão đã đùng đùng nổi giận quát tháo, nhưng dù sao Vũ La cũng là người tu chân, hơn nữa là người đi ra từ trong Thiên Nhai thần bí kia. Tuy rằng Nhân Hoàng cũng không biết rốt cục trong đó có những gì, nhưng địa phương ấy đã tồn tại từ khi Nhân tộc thành lập vương triều ở Trung Châu cho tới bây giờ, Nhân Hoàng cũng vô cùng e ngại.
Thiên hạ Đại Chu nhìn qua dường như vô cùng kiên cố, thật ra bên trong ẩn họa rất nhiều. Sau khi Nhân Hoàng áp chế lửa giận trong lòng cũng không khỏi bùi ngùi cảm thán. Thiếu niên này lòng dạ tàn nhẫn, một lời điểm trúng nơi yếu hại của mình, chẳng lẽ hắn đã nhìn ra ẩn họa trong thiên hạ, nhưng không phải người tu chân không hỏi tới chuyện thế tục sao?
Tuy rằng Vũ La tỏ ra tự tin như vậy, nhưng cũng không đủ làm cho Nhân Hoàng hoàn toàn yên tâm, lão cau mày hỏi:
- Trẫm có thể chấp nhận điều kiện này của ngươi, chỉ là ngươi làm thế nào chứng minh rằng mình có được năng lực này? ngươi bị người ta đuổi giết chạy vắt giò lên cổ, hôn mê ba ngày, nếu tương lai xảy ra chuyện, ngươi lấy gì bảo vệ con cháu Đại Chu ta?
Vũ La hừ một tiếng:
- Hừ, xin bệ hạ nhẫn nại hai ngày nữa. Tối đa hai ngày, bệ hạ sẽ hiểu rõ tất cả.
Nhân Hoàng nhìn nhìn hắn một lúc lâu, sau đó mới nói:
- Được, trẫm sẽ chờ ngươi hai ngày, hừ...
Nhân Hoàng cũng không thèm nhìn tới Chu Thanh Băng, phất áo bỏ đi.
Vũ La khép hờ mắt, hít sâu một hơi linh dược, cảm thấy toàn thân thoải mái rất nhiều.
Chu Thanh Băng bên cạnh có vẻ u sầu ảo não, cất tiếng thở dài.
- Thật là xấu hổ, cũng tại đệ làm cho cha con các vị bất hòa...
Chu Thanh Băng khoát tay:
- Chuyện này không liên quan tới đệ.
Chợt nàng đổi giọng u buồn:
- Chuyện giữa ta và Thao Thiên, phụ hoàng đã biết, cho nên gần đây người vô cùng bất mãn với ta.
Vũ La cũng không biết nên nói chuyện này thế nào, Đoạn Long sơn và Hoàng tộc vốn là tử địch.
Phía Tây hoàng cung, cách một con đường có một cung điện rất lớn, tất cả tiện nghi, cung ứng nơi đó không kém gì so với hoàng cung, Trên đại môn cung điện này có treo một tấm biển, là thủ bút của Thái tổ Đại Chu: Chỉ nam cung.
Ngày thường, cho dù là Kim ngư Vệ kiêu ngạo nhất Đại Chu vương triều cũng không dám lui tới bên ngoài Chỉ nam cung. Tất cả vương hầu khanh tướng đi ngang qua nơi này đều phải đi đường vòng, sợ như rắn rết. Đám công tử quyền quý ăn chơi trác táng, kiêu ngạo nhất đế đô, cũng không có tên nào dám bén mảng dương oai trước cửa Chỉ nam cung.
Nơi này chính là đối phương mà Đại Chu hoàng thất phụng dưỡng Tiên Quan. Đám tán tu theo phò hoàng thất đều tiềm tu ở nơi này.
Tuy rằng quy mô của cung điện này còn rộng lớn hơn cả phủ đệ của Vương gia, nhưng thật ra bên trong chỉ có chín vị Tiên Quan. Chín vị này là Tiên Quan nhất phẩm do vương triều sắc phong, số tán tu còn lại không được xưng là Tiên Quan, chỉ có thể được xung là Chân Nhân.
Mà những Chân Nhân này cũng không thể ở trong chỉ nam cung, mà chủ trì trong các đạo quán hoàng thất khắp Đại Chu.
Hôm nay bầu trời đế đô Đại Chu xuất hiện một tầng mây mù mờ nhạt. Tuy rằng dân chúng bình thường không nhìn ra manh mối gì, nhưng chín vị Tiên Quan này có thể cảm giác được trên trời có một cỗ áp lực nặng nề đè xuống, ngăn cách tất cả liên hệ của đế đô với bên ngoài, dù là thiên địa linh khí cũng khó lòng thấm qua.
Chín vị Tiên Quan mặc trường bào màu nâu đang quây quần lại, lão nhân ở giữa cất tiếng thở dài:
- Không ngờ lại là Bích Cương Lưu Ly Tráo của Long Hổ sơn. Không biết Băng Ca Công chúa đã cứu người nào, làm kinh động cả Long Hổ sơn, ôi...
cả chín người lúc này đang nhăn nhó mặt mày, bọn họ đều xuất thân tán tu, bởi vậy càng hiểu rõ hơn người bình thường, đám danh môn đại phái này, nhất là Cửu Đại Thiên Môn đáng sợ tới mức nào. Mặc dù đầu nhập vào Đại Chu hoàng thất, bao nhiêu năm qua không thiếu cung dưỡng, dốc lòng tu luyện, nhưng người hùng mạnh nhất trong bọn họ cũng chưa chắc đã hơn được một tên đệ tử trẻ tuổi của Long Hổ sơn như Quách Hiểu.
Quách Hiểu cũng bất chấp tất cả, ngay cả Bích Cương Lưu Ly Tráo cũng phóng xuất, hàm ý cảnh cáo những người muốn nhúng mũi vào chuyện này, kẻ nào muốn ra tay can thiệp, vậy phải xem lại thực lực của mình có chịu đựng được lửa giận của Long Hổ sơn không.
- Đắc tội với Cửu Đại Thiên Môn, cho dù là loại người nào cũng sẽ không có kết cục tốt. Đại Chu và Tu Chân Giới bình an vô sự nhiều năm qua, không thể để Băng Ca Công chúa phá vỡ như vậy được.
- Đúng vậy, chúng ta còn phải che chở cho Hoàng tộc, vạn nhất chọc giận Long Hổ sơn, chúng ta cũng không tránh khỏi tai vạ.
- Hay là khuyên nhủ bệ hạ đi, giao kẻ kia ra cho xong chuyện.
Lão nhân ở giữa đứng dậy nói:
- Vậy được, để ta vào cung.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Tuyệt
Chương 206: Khai đao giết người (thượng)
Chương 206: Khai đao giết người (thượng)