DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Tuyệt
Chương 220: Ngọc thạch tinh khí (trung)

Diệp Niệm Am lạnh nhạt tiến tới, Sau khi lão tới gần Thái Thượng Ngọc Ấn nọ, ngọc ấn tự động có phản ứng. Một đạo hào quang màu xanh ngọc đảo qua trên người Diệp Niệm Am một lượt, sau đó thu về, trong vầng sáng phía sau cổng chào lập tức mở ra một cửa động hình tròn cao bằng hai người.

ánh mắt Hắc Thủy Tiên lộ vẻ vui mừng trước tai họa của kẻ khác, liếc nhìn Vũ La một cái, sau đó ung dung cất bước tiến tới, tự nhiên cũng dễ dàng thông qua.

Cốc Thương thấy Vũ La có hơi do dự chưa tiến lên, hừ lạnh một tiếng:

- Ta đã nói trước, đừng tự chuốc nhục vào thân, hiện tại ngươi hối hận rồi sao?

Vài tên quan sai Ngự Trảm Đài đứng bên cạnh Cốc Thương cũng nhìn Vũ La chăm chú, vui mừng trước tai họa của kẻ khác, nở nụ cười chế giễu, chờ xem Vũ La bêu xấu.

Những người của Ngự Trảm Đài chưa chắc không ai ôm lòng muốn cưới con gái Cốc Thương, từ đó về sau nhờ nhạc phụ Đại nhân dìu dắt, một bước lên trời.

Những người này nghe nói Vũ La dám đi lại với con gái thượng quan mình, âm thầm tức giận vô cùng. Vốn lần này Cốc Thương bố trí rõ ràng là nhằm vào Vũ La, cho nên mới có câu ‘dưới cảnh giới Cửu Cung Quảng Hạ, không thể tiến vào Ngự Trảm Đài’ như vậy, nhưng không ngờ Vũ La lại tới, đương nhiên những kẻ này rất thích nhìn Vũ La bị bêu xấu. Chuyện đáng tiếc duy nhất là không có Cốc Mục Thanh ở nơi này, bằng không có thể đả kích hình ảnh của Vũ La trong lòng nàng.

Đáng tiếc những người này lại không biết thân phận chân chính của Vũ La, cũng không biết bắt đầu từ tiền kiếp của hắn, hai bên đã có tình ý ngầm với nhau rất nhiều năm. Cho nên dù bọn chúng thi triển tất cả kế sách đối phó với tình địch trên thế gian này qua một lượt từ đầu chí cuối, sau đó thi triển lại từ cuối lên đầu lượt thứ hai, cũng sẽ không phá hoại được tình cảm giữa hai người chút nào.

Thình lình Vũ La bước nhanh về phía Thái Thượng Ngọc Ấn, Lập tức Thái Thượng Ngọc Ấn bùng lên một đạo hào quang, nhưng Vũ La đột ngột lách người một cái, tránh thoát đạo hào quang này,

Người của Ngự Trảm Đài xung quanh lập tức cười chế giễu:

- vất vả cho hắn nghĩ ra biện pháp trốn tránh này, cho rằng chỉ cần tránh né như vậy là được hay sao, thật nực cười...

quả thật là không được, đạo hào quang đầu tiên không quét trúng Vũ La, Thái Thượng Ngọc Ấn lập tức bạo phát đạo hào quang thứ hai. Lúc này Vũ La đã tới sát ngọc ấn, đặt tay lên ấn, đạo hào quang màu xanh ngọc thứ hai cũng đã bao phủ toàn thân hắn vào trong.

Cửu Long Thôn Nhật của Vũ La đã động.

nháy mắt Linh Long xuất hiện trong lòng bàn tay Vũ La, vốn tưởng rằng có thể thuận lợi tiến vào bên trong ngọc ấn, nhưng không ngờ trong ngọc ấn có rất nhiều cấm chế, nổi lên tầng tầng ngăn cản, Linh Long của Vũ La hiện tại cấp bậc còn thấp, cho nên bị đám cấm chế này ngăn cản bên ngoài.

Vũ La hiểu rõ trong lòng: Cốc Thương cũng không phải là kẻ ngốc, tự nhiên biết ngọc ấn này trân quý, cho nên đã chuẩn bị sẵn sàng, đề phòng có kẻ trộm đi Ngọc Thạch Tinh Khí bên trong ngọc ấn.

Hắn hơi quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy ánh mắt Cốc Thương lộ vẻ trào phúng, lập tức biết mình đã đoán đúng.

Vũ La cười lạnh một tiếng, nháy mắt Phù Cổ ngủ say từ lâu xuất hiện trong lòng bàn tay, Linh Long co rút lại thật nhỏ, chui vào bên trong Phù Cổ, Phù Cổ xuyên qua tầng tầng cấm chế kia hết sức dễ dàng, mang theo Linh Long chui vào trung tâm ngọc ấn.

Linh Long giống như cá voi hút nước, dễ dàng nuốt lấy luồng Ngọc Thạch Tinh Khí còn đang trong trạng thái hỗn độn vào miệng.

Hào quang màu xanh ngọc vẫn bao phủ Vũ La, sau một lúc, vầng sáng trên cổng chào chậm rãi mở ra một cửa động hình tròn đủ cho một người thông qua, mà hào quang bao phủ Vũ La cũng dần dần biến mất.

Cốc Thương thấy vậy giật mình kinh hãi:

- ngươi... trong thời gian ngắn như vậy, ngươi đã đột phá hay sao?

Từ lúc gặp nhau ở Đương Dương thành cho tới bây giờ, bất quá chỉ mới trôi qua nửa năm. Phải biết rằng tu sĩ muốn đột phá một cảnh giới, mười năm tám năm đã gọi là nhanh, Không ít người kẹt tại một cảnh giới vài chục năm cũng không thể đột phá.

Cốc Thương không ngờ Vũ La đột phá cảnh giới Cửu Cung Quảng Hạ nhanh như vậy, cho nên kinh hãi vô cùng.

Đám quan sai Ngự Trảm Đài vốn chuẩn bị chờ xem Vũ La bêu xấu cũng hết sức bất ngờ, kết quả này quả thật ra ngoài dự liệu của chúng.

Vũ La cũng không trả lời, chỉ khẽ mỉm cười, bước qua cửa động nọ tiến vào Ngự Trảm Đài.

Cốc Thương thống lãnh Ngự Trảm Đài, đối kháng với Nhược Lô Ngục. Hôm nay ‘giao lưu’, tự nhiên có ẩn chứa ý thị uy bên trong. Y biết Nhược Lô Ngục không có cao thủ gì nhiều, cho nên mới giới hạn thực lực kẻ tham dự trên cảnh giới Cửu Cung Quảng Hạ. Không phải y không muốn giới hạn cao hơn nữa, mà vì nếu gia tăng giới hạn lên. Ngự Trảm Đài của y cũng không còn được mấy người, sẽ không đạt được ý thị uy.

Hơn nữa y biết rất rõ ràng chiến lực của Vũ La. Tuy rằng cảnh giới Vũ La không cao, nhưng nếu thật sự xảy ra động thủ, cho dù đám tu sĩ cường hãn bên dưới Ngự Trảm Đài của mình ào ạt xông lên hết đợt này tới đợt khác, cũng bị Vũ La đánh giết tơi bời.

chỉ cần ngăn Vũ La bên ngoài Ngự Trảm Đài, còn lại mặc tình mình muốn làm sao cũng được.

chỉ là y ngàn vạn lần không ngờ, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, Vũ La đã đột phá.

Đây gọi là đi sai một nước thua cả bàn, vốn Cốc Thương không phải là kẻ tâm cơ thâm trầm, nhưng bị đám quan sai thủ hạ xúi giục, bày ra ‘diệu kế’ này. Rốt cục Vũ La đã vào

được Ngự Trảm Đài, nhất thời y không còn đường xoay sở.

Cốc Thương Đại nhân cũng là người coi trọng thể diện, dù sao mình cũng là người có thân phận địa vị, ở Đương Dương thành, y đã làm khó Vũ La một lần, y cũng không muốn mình phải mất mặt, tự nhiên không thể trơ trẽn ra tay với hậu bối lần thứ hai.

Ngoại trừ Cốc Thương ra, cả Ngự Trảm Đài không ai là đối thủ của Vũ La, mục đích thị uy không đạt được, Cốc Thương hết sức buồn bực.

Đám quan sai Ngự Trảm Đài trơ mắt nhìn Vũ La tiến vào, một lúc lâu sau mới xoay người lại, tập trung tới gần Cốc Thương:

- Đại nhân, làm sao bây giờ?

Cốc Thương biết kế hoạch của mình đã chết từ trong trứng nước, nếu còn muốn giở trò gì khác chỉ tổ chuốc nhục vào thân, sắc mặt y âm trầm, khoát tay ngăn lại:

- Đừng nói gì, đừng làm gì cả.

Lập tức có kẻ tỏ vẻ không phục:

- Đại nhân, cứ để cho ba người bọn chúng diễu võ dương oai trên địa bàn chúng ta vậy sao?

Cốc Thương hừ lạnh một tiếng:

- Các ngươi không phải là đối thủ của Vũ La, chuyện này dừng ở đây!

Cốc Thương dứt lời, cũng tiến vào Ngự Trảm Đài. Y hiểu rõ trong lòng kế hoạch đã hỏng, cho nên quyết định rất nhanh không làm gì nữa, nhưng đám quan sai thủ hạ y chưa ai lãnh giáo qua lợi hại của Vũ La, hơn nữa toàn là người mới vừa được Cốc Thương chiêu mộ, ai nấy đều kiêu ngạo vô cùng. Có kẻ cảm thấy không phục trong lòng, bất quá chỉ là tu sĩ cảnh giới Cửu Cung Quảng Hạ, cần gì phải sợ hắn như vậy? Để ta tìm cơ hội làm nhục tiểu tử kia một phen, nở mày nở mặt với Đại nhân.

Lúc này Cốc Thương còn chưa phát hiện pháp bảo Thái Thượng Ngọc Ấn đắc ý của mình chỉ còn lại có cái xác không, Bằng không ắt hẳn đùng đùng nổi giận, cho dù mất hết thể diện cũng sẽ ra tay lần thứ hai, dạy dỗ tiểu tử này một phen.

Trong Ngự Trảm Đài quả thật cũng không có gì hay để mà tham quan, Nha môn vừa mới thành lập, tuy rằng nhân viên đã đủ, nhưng căn cơ còn kém rất nhiều, hoàn toàn không thể so với Nhược Lô Ngục.

chỉ đi hai vòng, đã xem hết tất cả Ngự Trảm Đài.

Từ đầu chí cuối, Cốc Thương sắc mặt âm trầm đi theo bồi tiếp, Thân Đồ Nghĩa có lòng hòa giải, nhưng thấy sắc mặt Cốc Thương âm trầm như vậy, lời lên đến miệng lại nuốt trở vào.

Sau đó có người tiến đến bẩm báo, tiệc rượu đã chuẩn bị xong, Cốc Thương nhẹ nhàng thở ra, sau khi ăn xong bữa cơm này, nhanh chóng đuổi bọn Diệp Niệm Am đi cho rảnh.

Không ngờ xảy ra chuyện ngay trong yến tiệc.

Sống trên đời, ai mà không có bạn thanh mai trúc mã. Thọ mệnh của người tu chân quá dài, cho nên khái niệm ‘thanh mai trúc mã’ cũng rất khó lòng phân định.

Đương nhiên cũng có người không biết tiến thối, người này là con của một vị lão hữu Cốc Thương. Hai nhà chính là thế giao, Cốc Thương cũng muốn nâng đỡ cho vãn bối, cho nên lúc thành lập Ngự Trảm Đài đã chiêu mộ người này.

Hùng Đạt, lưng hùm vai gấu, thân cao chín thước, nặng hơn ba trăm cân. Đương nhiên không phải béo phì, mà là một thân cơ bắp, Thiết Bối Kim Cơ quyết tổ truyền của Hùng gia quả thật có điểm độc đáo trong phương diện rèn luyện nhục thê, Trong Hùng gia bất luận nam nữ, ai nấy đều vai u thịt bắp, cao to cường tráng.

Lúc còn nhỏ, Hùng Đạt từng gặp Cốc Mục Thanh vài lần, cũng không biết nảy lòng tưởng nhớ từ lúc nào.

Hùng Đạt rất thích Cốc Mục Thanh, vốn thân hình y giống như người khổng lồ, nếu cưới vợ dáng người nhỏ nhắn như Ma Tử Câm, hai người đứng chung với nhau không xứng chút nào, cũng giống như phụ thân dẫn theo con gái.

Dáng vóc Cốc Mục Thanh cao gầy, Hùng Đạt ‘tự cảm thấy’ nàng rất xứng với mình.

Đáng tiếc Cốc Mục Thanh thật sự ghét y, không phải vì bản thân Hùng Đạt kém cỏi. Hoàn toàn ngược lại, Hùng Đạt thân mang Thông Thấu Tuệ Căn, một trong Nhị Thập Đại Tuệ Căn của Tu Chân Giới, tuổi còn trẻ cũng đã là tu sĩ cảnh giới Cửu Cung Cung Đình. Hơn nữa gần đây y đã đạt tới cảnh giới Cửu Cung Cung Đình đỉnh phong, chỉ cần đốn ngộ là có thể đột phá cảnh giới thuận lợi, trở thành đại tu sĩ cảnh giới Đạo cảnh.

Hơn nữa chiến lực Thiết Bối Kim Cơ quyết của Hùng gia hết sức siêu quần, đời này Hùng Đạt đấu với tu sĩ cùng cấp chưa bao giờ thất bại.

Vấn đề là Cốc Mục Thanh không có cảm tình gì với y.

Thật ra trưởng bối hai nhà rất muốn cho bọn họ qua lại với nhau, nhưng sau khi tạo cơ hội vài lần, Cốc Mục Thanh hoàn toàn nổi giận, về sau không bao giờ gặp Hùng Đạt nữa.

Chuyện người Nhược Lô Ngục tới ‘giao lưu’, Hùng Đạt đã nghe nói trước, cũng biết tới sự tồn tại của Vũ La. Người khác có thể biết được thân phận phù sư của Vũ La còn có chút kiêng kị, dù là có chút tâm tư đối với Cốc Mục Thanh, cũng không dám đường hoàng biểu lộ, nhưng Hùng Đạt không coi ra gì, y thầm luyến ái Cốc Mục Thanh không phải ngày một ngày hai.

Trong yến tiệc, Hùng Đạt ngồi trong góc, uống hết chén này đến chén khác, đôi mắt trợn trừng nhìn Vũ La đang ăn như lang như hổ.

Không thể không nói dáng vẻ của Vũ La lúc ăn rất dễ khiến cho người ta hình dung đến một cụm từ ca ngợi: bầu rượu túi cơm.

Hùng Đạt tức tối đặt mạnh chén rượu xuống bàn, một kẻ như vậy làm sao xứng với Mục Thanh muội tử!

Con người ta thường là như vậy, chỉ chăm chăm nhìn vào khuyết điểm của người khác, nhưng lại quên đi bản thân mình.

Cho dù Vũ La thật sự là bầu rượu túi cơm, tướng mạo không tốt, Hùng Đạt y tướng tá to lớn vạm vỡ như gấu, cũng không đẹp đẽ gì hơn, Hùng Đạt uống đã nhiều, lúc này đứng bật dậy. Tuy rằng Cốc Thương đã nói chuyện này dừng lại ở đây, nhưng Hùng Đạt không chịu bỏ qua như vậy. Đây không còn là công sự nữa, mà là ân oán riêng tư giữa y và Vũ La.

Lúc này lòng dạ Vũ La đang đặt hết vào thức ăn, cho dù là một mỹ nữ đứng lên cũng không dao động, đừng nói là một con gấu hình người.

Mọi người trong tiệc cảm thấy ngạc nhiên, biết rằng tình huống không ổn, duy chỉ có Vũ La vẫn cắm cúi ăn.

Không nói chuyện khác, trù sư do Cốc Thương mời đến quả thật có tay nghề rất khá.

Hùng Đạt sải bước tiến tới, có người nắm tay kéo lại cũng bị y gạt ra, Y tới trước mặt Vũ La, Vũ La mới ngạc nhiên hỏi:

- ngươi tới tìm ta sao?

Hùng Đạt nện mạnh một quyền nặng như búa tạ, mặt bàn bằng đá cẩm thạch cứng rắn lập tức xuất hiện một dấu quyền rất sâu, mang đầy lực uy hiếp, Y gào thét:

- Đánh với ta một trận, nếu ngươi thua, sau này cút đi thật xa cho ta, không cho ngươi quấy rầy Mục Thanh muội tử!

Bất kể nam nhân nào nghe thấy người khác gọi phu nhân tương lai của mình như vậy, cũng sẽ đùng đùng nổi giận, nhưng Vũ La chỉ chậm rãi buông chén trên tay xuống, tự nhiên cũng không tỏ ra khách sáo với Hùng Đạt:

- Cốc Đại nhân, ta nghe nói Cửu Đại Thiên Môn chúng ta trị thuộc hạ, những thứ sơn tinh yêu quái không được trọng dụng, có đúng vậy chăng?

Cốc Thương sống hơn một ngàn tuổi, vẫn có thừa kinh nghiệm. Vừa nghe Vũ La nói như vậy, chỉ hừ một tiếng không nói.

nhưng Diệp Niệm Am lại lên tiếng trả lời:

- Đó là lẽ đương nhiên, Vũ La, vì sao ngươi lại hỏi như vậy?

Vũ La lập tức chỉ Hùng Đạt:

- Nếu là như vậy, tại sao có một con hùng tinh lẫn trong Ngự Trảm Đài như vậy?

Cốc Thương tức tối run lên bần bật. Tuy rằng Hùng Đạt có hơi lỗ mãng, nhưng dù sao cũng là người phe mình, còn là con của hảo hữu thế giao, Cốc Thương không thể không che chở cho y, bèn hừ lạnh một tiếng:

- Đây là Hùng Đạt, con cháu Hùng gia ở Hùng Nhĩ sơn. Hùng Đạt, không được làm càn, ba vị này là khách nhân của Ngự Trảm Đài ta, không được thất lễ!

Tuy rằng lời lẽ Cốc Thương như vậy, nhưng giọng điệu cũng không nghiêm khắc, Hùng Đạt hoàn toàn bỏ ngoài tai.

Trên thực tế, trong khoảnh khắc Hùng Đạt đứng lên, Cốc Thương lập tức cảm thấy trước mắt sáng ngời, vì sao mình lại quên đi tiểu tử này? Chiến lực Hùng Đạt vốn siêu quần, hơn nữa lão tử của y đã nói với mình, muốn cho tiểu tử này đi theo mình kiếm chút công danh. Cho nên trước khi tiến vào Ngự Trảm Đài, đã cố ý giao chí bảo gia truyền của Hùng gia là Trọng Long Bổng cho Hùng Đạt.

Trọng Long Bổng là pháp bảo trân quý lưu truyền từ thời thượng cổ, hẳn là có thể đối phó thần kiếm Thiên Tinh vốn đã tổn hại, Cốc Thương nhãn quang như đuốc, lần trước đã sớm nhìn ra được thần kiếm Thiên Tinh đã bị trọng thương.

- Cốc Đại nhân, tiểu nhân muốn khiêu chiến với Vũ La, hy vọng ngài có thể chấp thuận!

Hùng Đạt giận nói, mắt nhìn Vũ La trừng trừng như sắp sửa phun ra lửa.

Vừa rồi Vũ La mắng y là hùng tinh, đám người Ngự Trảm Đài xung quanh cũng không nhịn được cười thầm. Thật ra ngoại hiệu này của Hùng Đạt, mọi người bên trong Ngự Trảm Đài đã gọi từ lâu, chỉ có điều không dám gọi ngay trước mặt. Bỗng nhiên lại bị người ngoài kêu lên, tự nhiên mọi người cảm thấy buồn cười.

Cốc Thương hừ lạnh một tiếng:

- Hùng Đạt, chớ có làm càn, người ta tới đây làm khách...

Vũ La khoát tay ngăn lại:

- Cốc Đại nhân không cần giả vờ như vậy, Sát Thần Kiếm Khách luôn luôn thẳng thắn, giả vờ như vậy không phải là phong cách của ngài, ngay cả ta chỉ cần liếc mắt nhìn qua cũng có thể thấy được.

Hắn chống tay đứng dậy, vẫy tay với hùng tinh:

- Tới đây, ta thấy ngươi cũng vô cùng gai mắt, nếu chúng ta đều có lòng muốn dạy cho nhau một bài học, ấy cũng là duyên phận, Còn chờ gì nữa, đánh thôi.

Hắn vừa dứt lời, thân hình chợt động, giống như nước chảy mây trôi nháy mắt đã tới trước mặt Hùng Đạt, Hùng Đạt hoảng sợ, theo bàn năng lui nhanh về phía sau.

Vũ La lại không hề động, chỉ mỉm cười nói:

- Hùng tinh kia, trông ngươi to xác như vậy, không ngờ lá gan chỉ bằng gan thỏ. Yên tâm đi, ta sẽ không làm chuyện thình lình ra tay đánh lén, ngươi cứ yên tâm.

Hùng Đạt tức tối đùng đùng nổi giận, vừa rồi ngươi rõ ràng là đánh lén, thật sự là muốn làm kỹ nữ lại lập đền thờ, Hùng Đạt có khổ không nói được, dưới mắt người bên ngoài, dường như là y sợ Vũ La thật sự.

- Hừ, tiểu tử, dù là ngươi xảo trá như hồ ly, hôm nay cũng khó tránh khỏi nếm một trận gậy của ta.

Hùng Đạt đã nổi giận thật sự, hai quyền nện mạnh vào nhau, lực lượng nhục thể hùng mạnh bạo phát đến cực hạn. Cơ bắp y bành trướng quá nhanh khiến cho làn da rách toạc, y phục trên người nổ bốp một tiếng, bay lả tả đầy trời như bươm bướm.

Một tia máu tươi ngưng tụ ở lòng bàn tay y, bị linh nguyên Hùng Đạt thiêu đốt, cuối cùng hóa thành một vòng sáng màu đỏ máu. Một cây bổng lớn hai đầu bịt đồng thau từ trong vòng sáng chậm rãi bay ra.

Hùng Đạt cầm bổng trong tay, gầm lên giận dữ, chân trái khẽ rùn xuống một chút, Trọng Long Bông trong tay vung lên, lăng không nện xuống, Cùng lúc đó chân phải Hùng Đạt giậm mạnh xuống đất, một cỗ khí thế bức người từ trong Trọng Long Bổng gào thét bay ra, hóa thành một làn hào quang màu vàng nhạt bay giữa không trung, hóa thành hình một con rồng đang giương nanh múa vuốt xông về phía Vũ La.

Đọc truyện chữ Full