Nhưng Chu Hoành có mấy tên tâm phúc hiểu rất rõ suy nghĩ của y, cho nên có một tên tâm phúc lanh lợi lặng lẽ chuẩn bị một phần linh đan chữa thương bí chế của Chu gia, phái người đưa tới cho Vũ La.
Đương nhiên, lúc đưa tới sẽ nói với Vũ La rằng do Đại tiểu thư bảo đưa tới.
Chu gia có thể sừng sững Tu Chân Giới mấy trăm năm không ngã, chính là vì có chỗ độc đáo của nó. Chỉ nội trong đám binh sĩ này, kẻ có thể được Chu Hoành xem như tâm phúc cũng đã là bậc anh tài.
Những người này thỉnh thoảng nghe chủ nhân của mình nhắc vài câu, cũng có thể kết luận được Vũ La có chỗ bất phàm. Đại tiểu thư mắt mọc trên trán, nếu cứ kéo dài như vậy, ắt chuyện này sẽ không thành. Tuy rằng Vũ La không có chỗ dựa gì, nhưng hiện tại Chu gia không cần chỗ dựa, mà cần nhân tài.
Một thế gia khổng lồ như vậy, nếu không có nhân tài hẳn sẽ đi tới chỗ cực thịnh hóa suy, thiếu người kế tục.
Đám hạ nhân tự nhiên cũng muốn Chu gia trường thịnh lâu dài, cho nên mới ngầm tác hợp một chút, huống chi đây cũng là tâm tư của Chu Hoành.
Tên binh sĩ tuân lệnh bưng một chiếc khay, trên có bốn chiếc bình ngọc trắng như mỡ dê to bằng ngón tay. Thánh dược chữa thương của Chu gia hết sức kỳ lạ, mỗi viên chỉ to bằng hạt bắp, tuy rằng bình này không lớn, nhưng bên trong chứa tới một trăm viên.
Nếu mang ra bên ngoài, bốn bình linh đan này có thể bán được một cái giá trên trời.
Dọc trên đường đi, tên binh sĩ kia ghé thăm nhà xí một chuyến, cho nên tạm thời đặt khay trên bệ cửa sổ.
Trong tiểu lâu này, người của Chu gia gác kín khắp nơi, một con muỗi cũng không bay lọt. Tự nhiên tên binh sĩ kia không có gì lo lắng, nhưng không ngờ sau khi y đặt khay xuống đi vào trong, thình lình có một bóng đen hư hư ảo ảo lướt ngang qua khay linh đan rồi biến mất.
Tên binh sĩ nọ cùng vệ binh canh gác gần đó không hề phát giác chuyện này, sau đó, khay linh đan được thuận lợi đưa tới phòng Vũ La.
Vốn Vũ La không có nhiều linh đan, linh đan chữa thương lại càng ít ỏi. Hiện tại Chu gia mang linh đan tới quả thật như tặng than sưởi ấm ngày Đông. Vũ La cũng không nghi ngờ người Chu gia, cho nên sau khi uống linh đan xong bèn lăn ra ngủ.
Chu Cẩn mỏi mệt trở lại phòng mình. Lần này nàng tới Nhược Lô Ngục không có mang theo thị nữ tùy thân. Nhị ca trọng thương, để đám nam nhân vụng về chăm sóc, Chu cần cảm thấy không yên lòng. Huynh muội tình thâm, cho nên nàng đích thân chăm sóc ngày đêm, khiến cho một tiểu thư quen sống nhàn nhã như nàng cũng cảm thấy mệt mỏi. Đây không phải là mệt mỏi về thể xác, tu sĩ vốn mạnh mẽ, chút vất vả ấy không đáng kể gì. Chủ yếu là vì từ trước tới nay nàng chưa từng chăm sóc cho ai, tự nhiên cảm thấy hơi thiếu kiên nhẫn.
Chu Cần về phòng mỉnh, cảm thấy lạnh lùng hoang vắng. Nếu còn ở nhà, chỉ cần nàng kêu lên một tiếng lập tức sẽ có một đám thị nữ xông ra, hiện tại nàng phải tự tay làm mọi việc.
Chu Cẩn vớ lấy ấm trà trên bàn. cảm thấy lạnh lẽo. Chu Cẩn lắc lắc đầu bắt đắc dĩ. trong phòng có lò trong góc, trong ấm cũng có nước, nhưng cũng lạnh tanh.
Chu Đại tiểu thư không biết nhóm lửa. bèn dùng pháp thuật phóng ra một luồng lửa đỏ, chỉ trong thoáng chốc đã đun nước sôi.
Sau đó nàng lấy trong không gian trữ vật của mình ra một ít trà. tự mình pha một bình. Mùi trà thơm ngào ngạt khiến cho Chu Cẩn vừa uống vào, cảm thấy trà hôm nay đặc biệt thơm ngon. nàng còn tưởng là do nước trong Yên sơn này ngon thật, cho nên cũng không nghĩ nhiều.
Sau khi uống trà, Chu Cẩn lên giường nghỉ ngơi.
Không bao lâu sau, ngoài của sổ chợt có một bóng đen xuất hiện, hóa thành một luồng khói đen, theo khe cửa nhẹ nhàng tiến vào. Đến trước giường Chu Cẩn bèn ngưng tụ thành hình, hóa thành một bóng người yểu điệu thân khoác trường quần lụa đen. Có thể mơ hồ thấy được bên dưới lớp lụa đen là mặt nạ kim loại màu vàng nhạt, đằng sau mặt nạ lóe lên ánh mắt sáng rực tinh quang.
Chu Đại tiểu thư quen sống an nhàn sung sướng. Tuy rằng bọn Chu Thanh Giang thường xuyên kể cho nàng nghe nhiều chuyện về ‘giang hồ hiểm ác’ nhưng dù sao nàng cũng chưa đích thân trải qua, bằng không lần trước cũng đã không bị Dương Ưng bắt đi một cách dễ dàng như vậy.
Cho nên nàng cũng không thể phân biệt được, bình trà nàng uống vừa rồi sở dĩ thơm hơn bình thường, là do trong nước pha trà đã bị người bỏ dược liệu vào.
Nhìn Chu Đại tiểu thư đang ngủ say sưa, ánh mắt Hắc Thủy Tiên lộ vẻ cười, về phần đệ tử Sở Tam Tuyệt như nàng, vì sao lại có loại dược vật hạ tam lưu như vậy, đó lại là một câu chuyện khác.
Hắc Thủy Tiên xốc Chu Cẩn lên, thuận tay sờ vào ngực nàng, sau đó chắc lưỡi khen ngợi:
- Thật không nhìn ra, hàng hóa thật là săn chắc, tiện nghi cho tên Vũ La ngốc này rồi...
Chu Cẩn đã mê man. Hắc Thủy Tiên lại vỗ vỗ mông của nàng. Cảm thấy lực đàn hồi kinh người, Hắc Thủy Tiên lại lẩm bẩm:
- Lần này ta cho ngươi hưởng thụ diễm phúc bằng trời...
Cửa phòng Vũ La cách đó không xa không có Kiều Hổ và Mã Hồng bảo vệ, ngoài hành lang chỉ có một tên binh sĩ Chu gia đang đứng. Chuyện này đối với Hắc Thủy Tiên cũng giống như không hề có bảo vệ, nàng ôm Chu Cân lẻn vào phòng Vũ La một cách dễ dàng, sau đó đật hai người nằm chung một giường.
Nhìn hai người chung giường, Hắc Thủy Tiên thầm cười hăng hắc, nhẹ nhàng đốt một cây nhang màu hồng phấn lên.
Vũ La đang ngủ chợt cảm thấy nóng bừng bừng, từ đáy lòng dâng lên một cỗ tà hỏa ngày càng sung túc. Vũ La hiểu rất rõ ràng cảm giác này, tuy rằng thân thể này chỉ mới mười bảy tuổi, nhưng kinh nghiệm tiền kiếp Vũ La phong phú vô cùng. Trên phương diện này, hầu như Tống Kiếm Mi chưa bao giờ từ chối hắn, cho dù thỉnh thoảng hắn lại yêu cầu một vài tư thế có phần quá đáng.
Sau khi trùng sinh. Vũ La dồn hết tâm huyết vào phương diện tăng cường thực lực bản thân, về phương diện ái tình nam nữ, hắn đã dồn hết cho Cốc Mục Thanh, định bù đắp lại tiếc nuối trong tiền kiếp, cho nên áp chế lửa dục trong lòng rất nhiều.
Nhưng không ngờ đêm nay lại hoàn toàn bộc phát ra.
Dược hiệu còn đó, Vũ La lại chưa hoàn toàn tỉnh táo. Hắn trở mình vài lượt, chợt cảm thấy bên cạnh mình còn có một thân thể khác vừa đàn hồi vừa mềm mại.
Thân thể kia cũng đang ngập tràn lửa nóng như hắn. động tình mãnh liệt. Hai bên vừa chạm vào nhau, lập tức ôm chầm lấy nhau. Vũ La khôi phục lại khí phách Đế Quân ngày trước, một tay xé nát y phục đối phương. Sau đó hai tay sờ soạng điên cuồng, cảm thấy đôi ngọc thô không lớn không nhỏ, vô cùng vừa vặn, cảm giác mềm mại êm ái, hết sức đàn hồi.
Đối phương phát ra tiếng rên ư ử như mèo kêu. lúc này dục niệm của Vũ La đã dâng lên đến đỉnh. Hai thân thể như muốn bùng cháy quấn chặt lấy nhau, dục hỏa hai người cũng ngày càng bùng lên mạnh mẽ.
Đối phương cũng bá đạo không kém Vũ La chút nào, chỉ hai ba lượt đã lột sạch y phục hắn. Chỉ là nếu so với Vũ La, đối phương gặp khó khăn hơn nhiều, khó lòng khống chế được lực đạo, cuồng dã như một con sư tử cái, cào lưng Vũ La trầy xước thành những đường máu.
Lúc lão Nhị Vũ La tiến vào, đối phương lập tức run lên một cái, thân thể hết sức mềm dẻo thình lình trở nên căng cứng như một cánh cung...
Hai người cảm thấy thỏa mãn. toàn thân không còn sức lực, toát mồ hôi đầm đìa, cả hai lăn ra ngủ cho đến khi trời sáng.
Vũ La tỉnh lại trước tiên, nhớ lại cảnh tượng mê hồn tối qua cười khổ không thôi. Bao nhiêu năm trôi qua. không ngờ mình vẫn còn nằm mộng... Chợt nụ cười dừng phắt lại trên môi, hắn là cao thủ tu chân, không có khả năng không cảm giác được có người ngủ bên cạnh mình.
Là ai?
Vũ La chậm rãi quay đầu, tóc mây người kia xõa ra bên gối, mái tóc đen nhánh như nhừng dải lụa đen mềm mại buông lơi, che hơn phân nửa gương mặt, mơ hồ có thể thấy được nửa mặt còn lại da trắng như tuyết.
Vũ La cảm thấy tim mình đập mạnh, đã mơ hồ cảm thấy không ổn. Nữ nhân trong Nhược Lô Ngục không có mấy ai, dung mạo hoàn mỹ đến bậc này chỉ có hai người, Hắc Thủy Tiên và Chu Cẩn.
Nói thật ra, Vũ La cũng không biết trong hai người này, ai là người ‘ít xấu hơn’...
Có lẽ đều không tốt cả...
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Tuyệt
Chương 230: Chìm đắm, mê say (hạ)
Chương 230: Chìm đắm, mê say (hạ)