DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Tuyệt
Chương 312: Yêu thị đấu giá (thượng)

Tuy rằng nói không đi nhanh, nhưng tốc độ của mọi người không chậm, chỉ mất một ngày đã ra tới vòng ngoài của Lạc Nhật hoang nguyên.

Địa hình Lạc Nhật hoang nguyên hẹp mà dài, kéo dài theo hướng Nam - Bắc ven Ma Sơn. Dạ Vũ Thần Trủng ở phía Nam, Mộc Thần Trủng ở phía Bắc, trên thực tế cũng không rộng lắm.

Đến khi hoàng hôn, Vũ La dừng lại không đi nữa, Kỳ Nguyên lập tức chuẩn bị lập doanh hạ trại. Chuẩn bị của y thật ra vô cùng đơn giản, chỉ huy Mãng Tượng giậm chân một cái, khiến cho mặt đất xuất hiện một cái hố sâu. Sau đó chặt một ít nhánh cây phủ lên trên mặt, đào một lối vào chếch xuống, tất cả xong xuôi.

Lo rằng Chu Nghiên là nữ nhân, Kỳ Nguyên còn cẩn thận chuẩn bị một doanh riêng cho nàng.

Vũ La nhìn Kỳ Nguyên nhanh nhẹn bố trí xong hai doanh, có cảm giác dở khóc dở cười. Yêu tộc các ngươi tuy rằng hào phóng thật, nhưng cũng không khỏi quá qua loa thô kệch...

Vũ La nhìn doanh nọ, không định vào đó. Nhưng vào lúc này, bên dưới sườn núi cách đó không xa có một đội ngũ đang chậm rãi đi ngang qua.

Đội ngũ này có tổng cộng mười bày tên Yêu tộc, không phải là cùng chủng tộc. Kẻ cẩm đầu có thân hình cường tráng như một ngọn núi nhỏ, đôi vai rộng rãi, hầu như không nhìn thấy cổ. Đầu y giống như đầu sư tử, lông dày rậm, chính là Yêu tộc có hình dáng gần với tổ tiên nhất Vũ La nhìn thấy từ khi tiến vào Đông Thổ tới nay.

Hộ vệ đội ngũ này là hai mươi cự thú nửa trâu nửa thằn lằn. Trên lưng cự thú chở rất nhiều bao tải, thân cự thú dài một trượng rưỡi, mỗi một bước đi đều để lại một vết chân rất sâu, có thể thấy hàng hóa hết sức nặng nề.

Vũ La cau mày hỏi:

- Đó là ai vậy?

Kỳ Nguyên nhìn thoáng qua, sau đó mới nói:

- Đây là thương đội, gần đây có yêu thị, hẳn là thương nhân chạy tới đó.

Trình độ luyện khí của Yêu tộc kém xa Nhân tộc, rất ít có thương nhân Yêu tộc có được dị bảo trữ vật tốt, cho nên đại đa số thương nhân Yêu tộc đều sử dụng cự thú để vận chuyển hàng hóa đường dài.

Kỳ Nguyên thấy Vũ La tỏ ra hứng thú bèn hỏi:

- Hay là chúng ta cũng theo bọn họ xem náo nhiệt?

Vũ La không muốn ở trong một nơi sơ sài như vậy, bèn gật đầu:

- Ý này rất hay.

Yêu thị khác với Thần Trủng, người ở nơi này tương đổi phức tạp. Yêu thị này nằm bên cạnh Lạc Nhật hoang nguyên, đặc điểm lớn nhất của nó là có thể thuận tiện mua được rất nhiều vật phẩm đặc sản của Ma Sơn.

Trên thực tế, Ma Sơn chính là nơi sản xuất quặng kim loại nổi tiếng nhất trên toàn Đông Thổ.

Yêu tộc luyện chế dị bào, đại đa số đều dùng một phần bản thể mình làm nguyên liệu, nhưng cũng sẽ thêm vào một ít quặng kim loại trong đó. Còn như trận pháp phòng ngự của Thần Trủng, cũng cần rất nhiều tài liệu kim loại để bố trí nên.

Yêu thị này cũng gần giống như thành trấn của Nhân tộc, bên ngoài có một bức tường vây cao chừng một trượng. Đối với Yêu tộc, bức tường này không có giá trị phòng ngự gì, chỉ là vòng tường vạch ra ranh giới mà thôi.

Bốn đại môn Đông Tây Nam Bắc thật ra là bổn lỗ thủng của tường vây.

Tường vây đã rất lâu không được tu sửa, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy gạch vỡ rơi xuống, có vẻ tồi tàn rách nát.

Bất quá một địa phương như vậy lại hết sức phồn hoa. Lúc bọn Vũ La chạy tới, vầng dương đã hoàn toàn xuống núi, đại địa sắp sửa chìm vào trong bóng tối, nhưng nơi này vẫn ồn ào huyên náo vô cùng.

Đèn lửa được dần dần thắp sáng tên, có mỹ nhân Yêu tộc cất tiếng xướng ca trong đêm tối, nghe cũng mùi mẫn êm tai. Dường như tới bất cứ nơi đâu cũng không thiếu nghề này.

Kỳ Nguyên dẫn Vũ La vào yêu thị, vừa đi vừa nói:

- Vũ La Tế Ti, chúng ta có thể xem qua trước, nếu mệt mỏi thì tìm nơi nghỉ lại. Thật ra buổi tối ở đây cũng có một ít hoạt động, không biết ngài có hứng thú hay không...

Kỳ Nguyên rõ ràng là ngo ngoe muốn động, Vũ La còn tưởng rằng y nói ‘hoạt động’ là chỉ những thứ xa hoa trụy lạc này, không khỏi mỉm cười.

Kỳ Nguyên nhìn thấy nụ cười mờ ám của hắn bèn nói:

- Vũ La Tế Ti, xin ngài đừng hiểu lầm, ta không phải có ý này. Ta còn có ý trung nhân ở Thần Trủng, chiến sĩ Mộc Thần Trủng chúng ta hết sức trung thành với ái tình.

Chu Nghiên không hiểu Kỳ Nguyên đang nói gì, bằng không ắt sẽ hung hăng nguýt Vũ La một cái thật dài.

Dù là như vậy, mỗi khi đi qua những địa phương xa hoa trụy lạc, một ít nữ nhân Yêu tộc có huyết thống hồ ly hoặc thỏ ăn mặc lộ liễu, vẫn khiến cho Chu Nghiên có hơi mất tự nhiên.

Lúc đi qua, thỉnh thoảng có nữ nhân Yêu tộc không nhịn được quay lại nhìn Chu Nghiên một lúc, âm thầm so sánh với mình, nhất thời cảm thấy tự ti: Vì sao lại to như vậy...

Vũ La không biết suy nghĩ của Chu Nghiên, hỏi Kỳ Nguyên xem ‘hoạt động’ mà y nói là gì. Kỳ Nguyên bèn dẫn tất cả đi tới một nơi, Vũ La vừa nhìn thấy lập tức hiểu ra:

- Đấu giá ư?

Kỳ Nguyên đáp:

- Đúng vậy.

Trên thực tế trời sinh Yêu tộc tính tình hào phóng, tuy rằng sinh ý của thanh lâu không tệ, nhưng so ra còn kém hội đấu giá rất xa. Yêu tộc dù có tiền hay không cũng rất thích đi xem đấu giá, hội đấu giá cũng như tranh đấu, chiến đấu với nhau hết sức ừần trụi, hơn nữa cũng là chí mạng.

Đáng tiếc Kỳ Nguyên thân là Hổ Báo chiến sĩ, không thể khinh suất rời khỏi Mộc Thần Trủng. Những đệ tử khác còn có thể thỉnh thoảng chuồn ra xem đấu giá cho đỡ nghiện, nhưng Kỳ Nguyên chỉ có thể xem đấu giá mỗi năm một lần, vào dịp cổ Địa Liệp Long.

Kỳ Nguyên vừa tới cửa, bên trong đã có người chú ý tới y. Một thanh niên gầy gò tay đeo một chiếc vòng da rắn màu xanh cười lạnh tiến ra, Kỳ Nguyên vừa nhìn thấy người này lập tức biến sắc nói:

- Vũ La Tế Ti, hay là chúng ta đi...

Vũ La lấy làm kỳ bèn hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

- Kỳ Nguyên, là ngươi sao, ha ha ha, thật là trùng họp, mỗi năm ngươi mới có thể tới một lần, chúng ta lại gặp nhau. Đáng tiếc ngươi cũng chỉ có thể nhìn xem, thế nào, hay là ta cho ngươi mượn chút tiền, vào tham gia đấu giá cho đỡ nghiện? Ngươi yên tâm, nếu ngươi không ừà nổi ta cũng không ép, chỉ cần cho Kỳ Huyên tới hầu hạ ta uống rượu là được...

Kỳ Nguyên đùng đùng nổi giận, thộp cổ người nọ, nghiến răng nghiến lợi:

- Quỳ Cửu, ngươi cút ra xa một chút, coi chừng lão tử lỡ tay bóp chết tiểu tử ngươi.

Quỳ Cửu lấy tay đẩy Kỳ Nguyên ra, cười lạnh một tiếng:

- Kỳ Nguyên, ta khuyên ngươi hãy tự biết mình, Mộc Thần Trủng các ngươi nghèo xơ nghèo xác, có ai có thể xứng đôi với Kỳ Huyên? Hãy ngoan ngoãn tặng nàng cho ta, ta bào đảm nàng sẽ sống sung sướng hơn cả những quý nhân ở Bát Đại Thần Trủng.

Y vẫy tay một cái:

- Người đâu, đuổi đám quỷ nghèo này đi cho ta. Lão tử nuôi đám phế vật các ngươi làm gì, ai cũng cho tới cửa chúng ta dòm ngó như vậy sao? Trong này toàn là bào bối vô giá, vạn nhất bị người thuận tay lấy đi một món, có giết các ngươi cũng không đền nổi.

Kỳ Nguyên tỏ ra căm tức:

- Ngươi gọi ai là quỷ nghèo?

Quỳ Cửu cười lạnh lẽo:

- Vốn muốn nể mặt ngươi một chút, nhưng ngươi không cần thể diện, ta còn cố kỵ làm gì? Các ngươi chính là quỷ nghèo, Mộc Thần Trủng các ngươi chính là quỷ nghèo nhất trên Lạc Nhật hoang nguyên.

Kỳ Nguyên điên cuồng hét lên một tiếng, bạo phát thần lực định xông lên, lại bị Vũ La giơ tay giữ lại.

Vũ La nhìn vào bên trong phòng đấu giá, nơi này khác hẳn hội đấu giá của Lệ Thương Hải, với phương thức mở hoàn toàn, mặt đối mặt tranh nhau. Thậm chí vật phẩm đưa ra đấu giá cũng được bày ra bên ngoài quang minh chính đại. Trước đài trong phòng đấu giá có mười hai cây cột gỗ cao to, trên cột có mười hai vật phẩm.

Vũ La nhìn thấy một món trong đó, không khỏi cau mày.

Hắn ngăn Kỳ Nguyên đang nổi giận lại, nhìn Quỳ Cửu đang dương dương đắc ý:

- Ngươi là chủ nhân nơi này ư?

Quỳ Cửu nhìn nhìn Vũ La, phát hiện người này khí độ bất phàm, cũng không dám quá mức làm càn, hừ lạnh một tiếng nói:

- Không sai, đây là phòng đấu giá của ta.

Vũ La gật đầu một cái:

- Nếu muốn tham gia đấu giá, cần bao nhiêu tiền thế chấp?

Đọc truyện chữ Full