Vũ La nhìn quanh một vòng, cảm thấy nơi này hẳn là địa phương an toàn nhất.
Tin tức hỏa diễm lưu tinh rơi xuống trong thời gian qua có lẽ đã lan
truyền khắp Đông Thổ. Chỉ cần suy nghĩ một chút cũng có thể đoán được,
chắc chắn sẽ có vô số Yêu tộc muốn thử thời vận kéo về phía này. Trong
thời gian sắp tới, địa vực này chắc chắn sẽ trở nên tấp nập phồn hoa.
Nhưng đám Yêu tộc kia cũng không thể tới gần nơi này, hoặc là chết ở nửa đường, hoặc là không thể đi tới.
Vũ La tìm một khe nứt ngồi xuống, chui vào trong Thiên Phủ Chi Quốc, chuẩn bị rèn bộ áo giáp thứ hai.
Không phải Vũ La bướng bỉnh, thật sự là hắn vẫn cảm thấy lực lượng tà dị này là một bí mật rất lớn. Mà tia linh quang ẳn sau đống vẫn thạch kia, rất có khả năng là mấu chốt cởi bỏ bí mật này.
Sự tình cấp bách, Vũ La tạo ra cho mình một vùng thiên địa nho nhỏ trong Thiên Phủ Chi Quốc, ngăn cách Chu Nghiên và Động Động bên ngoài, sau đó bắt tay vào rèn.
So với lần trước rèn áo giáp này, hiện tại Bát Hoang Đoán Tạo của Vũ La đã tiến một bước dài.
Vũ La lựa ra một ít tài liệu trân quý, bỏ thời gian một ngày rèn được
một chiếc áo giáp hoàn toàn mới. Tuy rằng bề ngoài áo giáp này không có
gì nổi bật, kiểu dáng cũ kỹ, cũng
không có trang trí văn hoa gì, nhưng nếu so với áo giáp trước, áo giáp này có thể gọi là ‘tác phẩm nghệ thuật’.
Sau khi mặc áo giáp mới vào, Vũ La rời khỏi Thiên Phủ Chi Quốc. Hắn
ngừng ở bên ngoài thích nghi trong chốc lát, cảm thấy hiệu quả của bộ áo giáp này quả thật mạnh hơn trước rất nhiều, lúc này mới chậm rãi bay về phía hố sâu.
Lần này Vũ La bay tới độ sâu lần trước, áo giáp vẫn không có phản ứng
gì, xuống sâu chút nữa, vẫn không sao, rốt cục Vũ La yên tâm.
Vũ La chậm rãi đáp xuống đáy hố, mãi cho đến lúc tới gần đám vẫn thạch,
áo giáp của hắn mới phát ra một tràng tiếng xè xè nho nhỏ, bất quá vẫn
còn trong khả năng chịu đựng được.
Trong tình huống như vậy, nếu ở quá lâu chắc chắn không ổn. Vũ La lập
tức động thủ gạt vẫn thạch sang bên. vẫn thạch vào tay quả nhiên cảm
giác hết sức nặng nề, chẳng trách chỉ trông vào linh quang là không thể
lấy ra được.
Cho dù là Vũ La đích thân động thủ cũng mệt tới nỗi thở hồng hộc, mới dời được mười mấy khối vẫn thạch sang bên.
Bên dưới vẫn thạch đen sì là một mảng vô cùng ấm áp. Ánh mắt Vũ La lập tức đứng tròng: Thiên Sinh Thần Ngọc.
Chắc chắn hắn không nhìn lầm, đây chính là Thiên Sinh Thần Ngọc hàng
thật giá thật, to bằng tẩm bia đá, hơn nữa phẩm chất cực tốt. Vũ La ước
lượng sơ bộ, chắc chắn vượt qua khối Thiên Sinh Thần Ngọc bản thể của Kỳ Lân Tý. Nhưng rốt cục nó ở cấp bậc nào, vậy về sau phải cẩn thận xem
xét mới có thể xác định được.
Sau khi Vũ La ngây người một chút, lập tức mừng như điên dại, không chút khách sáo nhặt khối Thiên Sinh Thần Ngọc lên. Hắn lại lo rằng bên trong khối Thiên Sinh Thần Ngọc này ẩn chứa lực lượng tà dị kia, cho nên
không cho vào trong Thiên Phủ Chi Quốc, mà chọn một chiếc nhẫn trữ vật
cất vào trong đó.
Vũ La ra khỏi hố sâu, không nhịn được kích động vô cùng. Đây là Thiên
Sinh Thần Ngọc chân chính, không phải Thiên Sinh Thần Thạch, không phải
Thiên Sinh Thần Mộc, mà là
Thiên Sinh Thần Ngọc cao cấp nhất.
Một khối lớn như vậy, hai kiếp Vũ La chưa từng thấy qua.
Hắn có thể tưởng tượng, nếu để cho Hướng Cuồng Ngôn nhìn thấy thứ này, e rằng lão ta sẽ ghen tị đến phát cuồng, nước dãi chày xuôi thành một
dòng suối nhỏ.
Vũ La âm thầm cười vui vẻ, phá không bay đi.
Quả nhiên giống như Vũ La dự đoán, trên đường rời khỏi khu vực này, hắn
gặp mười mấy đợt Yêu tộc lũ lượt xông vào. Tu vi cũa những người này có
cao có thấp, nhưng hầu như mỗi một toán người như vậy đều hưng phấn bừng bừng, dáng vẻ như sắp sửa trở thành nhà giàu mới nổi. Vũ La biết rằng
mình không cần khuyên vô ích, những người này nhất định sẽ không nghe.
Dọc trên đường đi, hắn cũng gặp nhiều thi thể hơn.
Có bày thành bị lực lượng tà dị nọ làm cho suy kiệt mà chết, ba thành còn lại là bị người bên ngoài giết chết.
Sau khi ra khỏi khu vực nọ, Vũ La cởi bỏ áo giáp, tìm người hỏi thăm một chút mới biết. Sau khi doanh địa trên Quỷ Mộc nhai bị phá hủy, đám Yêu
tộc chờ trên Quỷ Mộc nhai lại lập doanh khác, chờ đợi Hổ Bao chiến sĩ
của Thần Trủng mình trở ra.
Sự kiện lần này chắc chắn là thảm kịch lớn nhất trên toàn Đông Thổ trong mấy vạn năm qua, mấy ngàn Hổ Báo chiến sĩ chỉ còn một phần ba sống sót
trở ra.
Hơn nữa trong đó còn có gần một nửa xuất hiện bệnh trạng suy kiệt, Yêu y giỏi nhất của Yêu tộc cũng phải bó tay với bệnh trạng này, dường như
bọn họ chỉ còn chờ chết.
Vài ngày trước, doanh Yêu tộc kia đã rút lui, người Mộc Thần Trủng có lẽ cũng đã trở về.
Vũ La tìm hiểu xong những chuyện này, sau đó thà Chu Nghiên ra ngoài. Chu Nghiên trầm ngâm một hồi, sau đó mới nói:
- Nếu theo lời ngươi, lực lượng tà dị nơi này giống như Nhạc Băng Uyên,
vậy số Hổ Báo chiến sĩ này còn phải chết đi một nửa. Hổ Báo chiến sĩ
chính là chiến lực mạnh nhất của Thần Trủng, Yêu tộc gặp phải đạn nạn
này nguyên khí đại thương, trong thời gian ngắn không còn chiến lực xâm
nhập Trung Châu. Nhiệm vụ của chúng ta có thể nói rằng đã hoàn thành, ta thấy nên trở lại Lạc Nhật hoang nguyên tìm Dịch Long, chúng ta có thể
trở về phục mệnh.
Vũ La vơ vét đầy túi, đã muốn trở về từ sớm, tự nhiên không phản đối, hai người lập tức lên đường trở lại Lạc Nhật hoang nguyên.
Dọc trên đường đi Vũ La thầm nghĩ, khối Thiên Sinh Thần Ngọc to bằng tấm bia kia rốt cục là nằm trong hồ dung nham, hay do khối hỏa diễm lưu
tinh kia mang tới?
Hỏa diễm lưu tinh đã cháy thành tro, phần còn lại đã vỡ nát trong vụ va
chạm, chỉ còn để lại một ít mảnh vỡ vẫn thạch, hầu như không có cách
điều tra. Cho dù với áo giáp mới rèn của Vũ La, cũng không thể tiếp cận
đám vẫn thạch này trong thời gian quá dài.
Vũ La nhớ lại phen tao ngộ vừa rồi, lòng thầm kinh hãi. Bởi vì hắn rút
ra kết luận là khối Thiên Sinh Thần Ngọc này không có khả năng tồn tại
trong hồ dung nham từ trước. Với tính của Địa Hỏa Kim Kỳ Lân, tuy rằng
không tới mức tham lam như Long tộc, nhưng cũng không bỏ qua cho một bảo bối như vậy nằm yên trong sào huyệt của mình.
Bằng vào chuyện Địa Tâm Hỏa Mạch Ngọc, Hỏa Hải San Hô còn bị nó nuốt vào trong bụng, nếu khối Thiên Sinh Thần Ngọc này tồn tại từ trước, cũng đã bị nó nuốt vào bụng từ lâu.
Nói cách khác, khối Thiên Sinh Thần Ngọc này chắc chắn là do khối vẫn thạch khổng lồ kia mang tới.
Thiên Sinh Thần Ngọc chính là thần vật, có tính cứng rắn vô cùng. Có
những khối Thiên Sinh Thần Ngọc thậm chí trải qua thời kỳ Hồng Hoang
sáng thế, bị vẫn thạch va phải như vậy mà không vỡ cũng là chuyện bình
thường.
Nhưng vì sao bên trong khối vẫn thạch khổng lồ này lại có một khối Thiên Sinh Thần Ngọc?
Mà khối vẫn thạch này dường như đã xác định mục tiêu hết sức rõ ràng từ đầu: Hỏa Nham cốc, hồ dung nham, Địa Hỏa Kim Kỳ Lân.
Chẳng lẽ Địa Hỏa Kim Kỳ Lân giận dữ ra khỏi hồ dung nham, bay lên không
nghênh chiến khối vẫn thạch, chỉ đơn giản là vì danh dự của nó sao? Vậy
vì sao vào phút cuối cùng bị mình thóa mạ một trận, nó lại buông bỏ khối vẫn thạch, chuyển mục tiêu sang mình? Hiện tại nhớ lại chuyện này,
dường như cũng không đơn giản như bề ngoài...
Đáng tiếc Địa Hỏa Kim Kỳ Lân đã ngủ say, bằng không chỉ cần hỏi nó sẽ biết ngay tức khắc.
Tóm lại Vũ La cảm thấy trong chuyện này có rất nhiều điểm đáng ngờ.
Từ Hỏa Nham cốc trở về Lạc Nhật hoang nguyên, dọc đường phải đi ngang
qua một địa phương có tên là Bạch Ngưu sơn. Nơi này là truyền thuyết lâu đời của Yêu tộc, xưa kia từng có một con ngưu tinh đầu đội trời, rất
thích ánh trăng ban đêm, hằng đêm đều lên trên dính núi này nhìn trăng
gầm rống.
Sau nơi này đã trở thành nơi cư trú của một trong Bát Đại Thần Trủng, Thanh Nguyệt Thần Trủng.
Đại Tế Ti Khoái Tông của Thanh Nguyệt Thần Trủng gần đây sống hơi chật vật, trong ngoài đều khốn đốn, vất và vô cùng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Tuyệt
Chương 327
Chương 327