Thình lình chim chóc kinh động bay lên ồn ào một màng,
một cỗ âm khí hùng mạnh phóng vút lên cao, sương mù màu xám mịt mờ chậm
rãi bay lên, bao phủ khấp cả cánh rừng. Kim A Na bên ngoài cũng giật
mình:
- Theo khí tức này, tối thiểu cũng là một con âm thú ngũ phẩm, tiểu tử này chết chắc rồi!
- Chết cũng chết rồi, đỡ mất công đi cạnh hắn còn phải đề phòng...
Kim A Na lộ vẻ vui mừng trước tai họa của kẻ khác.
Mọi người phía sau đuổi tới, tân Hổ Báo chiến sĩ Kim Hà Hạo dưới chân
đạp mấy lá sắt mông, dưới thần lực khống chế thành thạo, lá sắt dán sát
mặt cỏ lướt tới như bay hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Kim A Na lạnh lùng nói:
- Tiểu tử nọ vận may quá kém, đụng phải một con âm thú ngũ phẩm, ta nghĩ hẳn là nó sẽ giúp chúng ta giải quyết mối phiền phức này.
Kim Hà Hạo cảm thấy hơi đáng tiếc:
- Không ngờ tiểu tử nọ xui xèo như vậy, vốn nghĩ rằng chờ gập tình hụống nguy hiểm, để tiếu tử này làm vật hy sinh giữ chân kẻ địch, chúng ta sẽ nhân cơ hội đào tấu...
Những người khác bên cạnh cũng lấc đầu khuyên nhủ:
- Người cũng đã chết, có nghĩ nhiều cũng vô ích. Chúng ta tiếp tục tiến
tới đi thôi, hiện tại bên ngoài đã nguy hiểm như vậy, chúng ta càng phải cẩn thận gấp bội.
Kim Hà Hạo gật đầu, khoát tay hạ lệnh:
- Kim A Na, ngươi cứ đi trước dò đường, có tình huống aì xảy ra phải báo cho chúng ta ngay tức khấc. Ngàn vạn lần không nên tự mình mạo hiểm,
tiểu tử ngốc kia chính là vết xe đo.
Kim A Na gật đầu:
- Ta biết rồi.
Trong rừng cây, Vũ La hoi bất ngờ nhìn quái vật trước mặt mình.
Hắn đang đứng giữa hai gốc cây to bằng miệng bát, trước mặt hắn là một
màng cỏ hoang, trên đầu tàng cây rậm rạp che khuất ánh sáng mặt trời,
trong đó ấn nấp một con quái vật thân thể có vẻ hư ảo.
Quái vật này đầu có hai sừng như sừng trâu, lại có đầu hổ, từ cổ trở xuống là thân cá sấu, bốn chân lại là chân sói.
Âm khí xung quanh quái vật bắt đầu khởi động, phóng xuất từng luồng sương mù màu xám, không ngừng lan tràn ra trong rừng cây.
Tiền kiếp Vũ La cũng từng sử dụng một ít Ma tu và âm hồn tu luyện, chỉ
liếc mắt một cái đã nhìn ra âm thú này là do thú hồn chấp nối lại hình
thành, bất quá hùng mạnh hơn thú hồn thông thường rất nhiều, dường như
giữ lại được tất cả lực lượng của những thú hồn kia khi còn sống. Hơn
nữa chắp nối lại với nhau như vậy, thú hồn sẽ đau đớn vô cùng, cũng càng thêm tàn bạo hiếu sát.
Từng cỗ khí tức âm hồn từ dưới đất khuếch tán ra, cỏ trên mặt đất dường
như bị một bàn tay khổng lồ vô hình vuốt qua, ngã rạp kéo dài về phía Vũ La. Xuyên qua đám cô rậm rạp, Vũ La nhìn thấy nơi khí tức âm hồn đi
qua, mặt đất trở thành đen kịt.
Đây là mối nguy hiểm theo lời đám người Phượng Kim Thần Trũng sao? Vũ La thầm nghĩ trong lòng.
Hôm qua đám người Phượng Kim Thần Trũng đã gập phải một số âm thú hùng
mạnh, vì không kịp đề phòng cho nên sau khi chiến đấu vất vả một ngày,
chỉ còn đường rút lui tháo chạy. Vốn bọn họ có tư tâm, cho nên không nói rõ cho Vũ La biết rốt cục nguy hiểm là gì.
Yêu tộc tu luyện thần lực, nếu so với Nhân tộc, lực lượng nguyên hồn của họ yếu ớt hơn rất nhiều. Cho nên khi đối mặt với loại âm thú do âm hồn
ngưng kết này, hoàn toàn chịu thiệt.
Tỷ như Kim Hà Hạo đã là chiến sĩ Yêu tộc tam phẩm thượng, nhưng nếu y
đối mặt với con âm thú ngũ phẩm này, hẳn sẽ vô cùng chật vật.
Vũ La lại khác, hắn quan sát âm thú ngũ phẩm này, cảm ứng được đám người Phượng Kim Thần Trũng ngoài rừng đã ròi đi, không khỏi nỡ một nụ cười,
nhìn âm thú ngũ phẩm đang gào thét, giơ tay lên khẽ ngoắc.
Cỗ âm khí từ dưới đất đang tiến tới, đến trước người Vũ La chừng năm
trượng dường như bị thứ gì đó chận lại, không thể tiến tới được chút
nào. Kết quả như vậy khiến cho âm thú kia vô cùng giận dữ, điên cuồng
thét lên một tiếng làm chấn động lá cây xung quanh rụng xuống rào rào,
thình lình xông về phía Vũ La.
Nguyên hồn Vũ La hùng mạnh vô cùng, tuy rằng với cảnh giới của hắn hiện
tại, vận dụng nguyên hồn tiêu hao rất lớn, nhưng muốn giải quyết một âm
thú như vậy là không thành vấn đề.
Hắn vung tay điểm ra, chỉ thấy ngón tay của hắn bỗng nhiên dài ra thêm
một đoạn. Nhìn kỹ mới phát hiện, ngay trước đầu ngón tay hắn mọc ra thêm một lóng tay, lóng tay nọ toát ra hào quang mờ nhạt, tuy rằng như ngưng tụ thành thực chất, nhung vần không phải là thực chất, chính là nguyên
hồn Vũ La hiển hóa.
Đạo nguyên hồn bằng lóng tay sinh ra móng tay sắc bén, đón gió hóa lớn.
Chỉ cần chém ra một đạo hồn lực, bằng vào lực lượng nguyên hồn của Vũ
La, chỉ một nhát chém nhẹ nhàng này thừa sức cắt âm thú ngũ phẩm kia
thành hai đoạn.
Nhưng lúc Vũ La vừa định chém ra, vốn cánh tay trái hắn từ đầu chí cuối
không cử động, hiện tại thình lình tự động giơ lên. Ngay sau đó, một cỗ
Hỏa Thần Lực hùng mạnh vô cùng không chịu khống chế, từ cánh tay trái Vũ La bay vọt ra ngoài.
Ầm một tiếng vang lên, hào quang màu đõ sẫm tung tóe khấp rừng cây, đánh cho sương mù màu xám tan tác không còn một chút. Một hư ảnh Thần Hỏa Kỳ Lân xuất hiện giữa không trung, song trảo ấn hờ, trợn mắt to như
chuông, uy phong lẫm liệt.
Âm thú ngũ phẩm nọ vừa nhìn thấy Thần Hỏa Kỳ Lân, sợ tới mức gào lên một tiếng, thân mình mềm nhũn từ giữa không trung rơi xuống, lăn trên mặt
đất mấy vòng, sau đó quay đầu bỏ chạy.
Thần Hỏa Kỳ Lân vung trảo xuất ra một đòn, một luồng lửa đõ bay ra, được nửa đường lại hóa thành ba đạo xiềng xích lửa đõ, chỉ khẽ run lên đã
trói chặt âm thú.
Âm thú lớn tiếng khóc thét, ra sức giãy dụa cố gắng trốn thoát, nhưng
Hỏa Thần Lực nọ thật sự nó không có khả năng chống lại. Đây là Thần Hỏa
của Địa Hỏa Kim Kỳ Lân, hoàn toàn khấc chế loại sinh vật âm thú này, chỉ trong thoáng chốc đã kéo âm thú ngũ phẩm vừa rồi còn diễu võ dương oai
tới sát miệng mình. Địa Hỏa Kim Kỳ Lân há miệng thật to, lập tức nuốt
chừng.
Dường như vừa được ăn linh đan diệu dược đại bổ, Thần Hỏa trên thân Địa
Hỏa Kim Kỳ Lân thình lình bùng lên cao mấy trượng, ngọn lửa bừng bừng,
cháy như vậy một lúc, sau đó mới chậm rãi thu trờ về thân thê Địa Hỏa
Kim Kỳ Lân.
Địa Hỏa Kim Kỳ Lân chép miệng một cái ra vẻ ngon lành, lại phun ra một chuỗi bọt khí màu đõ.
Tay phải Vũ La vẫn còn giơ lên giữa không trung, nguyên hồn hiển hóa ở
đầu ngón tay vẫn chưa thu về, âm thú ngũ phẩm nọ đã bị Địa Hỏa Kim Kỳ
Lân giải quyết mau lẹ, hắn không khôi trợn mắt há mồm. Địa Hỏa Kim Kỳ
Lân trừng mắt nhìn hấn, miệng nói tiếng người, giọng điệu vô cùng bất
mãn:
- Sau này có chuyện tốt như vậy nhớ báo cho ta. Tuy rằng hiện tại bản
tọa suy yếu thật, nhưng sau khi bản tọa khôi phục thực lực rồi, giúp
ngươi xung bá Đông Thố là không thành vấn đề.
Vũ La á khẩu nghẹn lời, ai mà biết được Kỳ Lân lão Đại nhân ngài còn có
bản lãnh này chứ, ai biết âm hồn là vật đại bố đối với lão nhân gia
ngài? Ta quả thật là oan uống, làm như ta độc chiếm lợi ích mà không
chia cho ngài vậy... Nếu biết trước lão nhân gia ngài lợi hại như vậy,
ta đâu cần tốn sức hiển hóa nguyên hồn để làm gì...
Xem ra sinh vật âm hồn này đặc biệt quan trọng với Địa Hỏa Kim Kỳ Lân.
Nó nói xong những lời này, dường như có hơi lo lắng, lại nói thêm mấy
lời:
- Nếu có thêm bảy, tám âm thú như vậy nữa, ta có thể giúp ngươi gia tăng Kỳ Lân Tý lên một bậc.
Dứt lời, nó trừng mắt nhìn Vũ La ra vẻ không hài lòng, sau đó hóa thành một tia lửa nhò chui trở lại vào cánh tay trái Vũ La.
Vũ La dờ khóc dờ cười, bất quá lời Địa Hỏa Kim Kỳ Lân vừa nói sẽ giúp Kỳ Lân Tý tăng lên một cấp làm cho hắn động lòng. Hiện tại hắn đã có Lực
Bạt Sơn, nếu Kỳ Lân Tý được tăng một cấp, lại phối hợp thêm thần kiếm
Thiên Tinh, thiên hạ này người có thế ngăn được một kiếm của mình quả
thật không nhiều.
Trong lòng cảm thấy hưng phấn, Vũ La ra khỏi rừng, truy tung theo dấu vết của đám người Phượng Kim Thần Trũng để lại.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Tuyệt
Chương 349
Chương 349