Lần này quả thật Vu Thiên Thọ đã khâm phục Vũ La sát đất. Vũ La tuổi còn trẻ, chẳng lẽ sinh ra đã biết? Tại sao kinh nghiệm chiến đấu của hắn so ra còn tinh thâm hơn cả lão già sống hàng ngàn năm như mình?
Tất cả mọi người đều không nhìn ra, bọn họ đã xông vào trong bụng của một chiếc trống đồng, cho dù bọn họ nỗ lực thế nào trong bụng trống đồng, cũng không có cách nào chạy thoát ra ngoài. Tuy rằng một kiếm khí nãy của Vũ La ngạo nghễ thiên hạ, đánh bại tám chiếc trống đồng, nhưng nếu không có một kiếm cuối cùng kia, hắn vẫn là thất bại.
Chẳng trách lúc “người linh văn” biến mất, trên mặt y vẫn mang thần sắc giễu cợt.
Vì sao Vũ La khám phá được? Còn có một kiếm chém rách trống đồng, cơ hồ là theo bản năng tự nhiên mà xuất kiếm. Dường như khe nứt kia vốn đã có sẵn ở đó, chẳng qua Vũ La tiện tay tìm được mà thôi.
Thần kỹ như vậy, dù là Vũ La cũng chưa từng nghe qua.
Lúc này Vũ La đã hiểu ra, Lam Điệp ấn ký chỉ điểm một phen rốt cục đã phát sinh tác dụng, kiếm cuối cũng là minh chứng hết sức rõ ràng, mình đã tiến được một bước dài trên Kiếm Đạo.
Trên thực tế lúc Vũ La còn ở thế giới dưới lòng đất, Kiếm Đạo của hắn đã đạt tới đỉnh phong của thế giới này. Chỉ là hắn bị nhãn quang của thế giới này ràng buộc, khiến cho khó có thể đột phá cảnh giới. Lam Điệp ấn ký vừa chỉ điểm một chút, Vũ La lập tức thăng hoa.
Vũ La nhớ lại những hồi ức đáng sợ bên trong Lam Điệp ấn ký, hiển nhiên trong đó không chỉ có Kiếm Đạo mà thôi. Nhưng vì sao một thứ hùng mạnh như vậy lại cam lòng ngủ say trong thân thể của mình?
Tiền kiếp Vũ La cũng là cường giả tuyệt thế, nếu đổi lại là hắn, cũng sẽ không chịu ngoan ngoãn sống trong thân thể của một người khác, vứt bỏ hết thảy tư tưởng của mình, thành toàn cho người kia.
Huống chi là Lam Điệp ấn ký?
Nỗi bất an trong lòng hắn càng ngày càng sâu đậm, đáng tiếc hiện tại hắn không có thời gian kiểm tra Lam Điệp ấn ký xinh đẹp trên ngực mình.
Dưới ánh tà dương, dường như trống đồng linh văn kia đã từ từ tan đi, để lại một mảng thoáng đãng trước mặt mọi người.
Nhìn quanh chỉ thấy trong vòng mấy chục dặm không còn trở ngại. Cách đây chừng mười dặm còn có một chiếc trống đồng linh văn khổng lồ khác, bên trong có một người, chính là Lý Vân Đông.
Lý Vân Đông không có thần kiếm Thiên Tinh, không có Lam Điệp ấn ký, cho dù là thực lực của lão đã đạt tới đỉnh phong của thế giới này, cũng là vô ích.
Tám chiếc trống đồng tiếng gầm như bể cá, chấn động khiến cho toàn thân Lý Vân Đông đầy máu, chật vật không chịu nổi.
Trịnh Tinh Hồn quát to một tiếng “Sư tôn”, nhanh chóng vọt tới.
Tuy rằng bên trong trống đồng cảm thấy nó rất hùng mạnh, nhưng công phá từ bên ngoài lại hết sức dễ dàng. Trịnh Tinh Hồn xuất ra sáu thanh cự đao của mình, không mất bao nhiêu sức lực đã phá vỡ trống đồng linh văn kia, cứu Lý Vân Đông ra ngoài.
Lý Vân Đông quả là bị thương rất nặng, ngay cả trên mặt lão cũng có ba vết thương giăng ngang giăng dọc. Nhìn thấy mọi người không nói gì cả, chỉ khẽ gật đầu, sau đó lấy linh đan ra nuốt vào, ngồi xuống đả tọa ngay tại chỗ.
Thân thể mọi người đều có vết thương, cũng tranh thủ thời gian trị liệu, tạm thời không có cách nào đi về phía trước.
Hướng Cuồng Ngôn nhìn thầy trò Lý Vân Đông, Trịnh Tinh Hồn, còn có Cừu Nhân Hổ, tỏ ra hết sức khó chịu:
- Thật là đáng tiếc...
Vu Thiên Thọ cũng tỏ ra căm tức:
- Ba tên phế vật này quả thật là không biết xấu hổ!
Cừu Nhân Hổ cùng Trịnh Tinh Hồn vừa gặp phải nguy hiểm tính mạng, lập tức không chút do dự bất chấp thể diện nương nhờ dưới cánh Vũ La. Mà lúc này Lý Vân Đông cũng đã kinh hồn khiếp vía, cũng bất chấp trước kia mình từng chèn ép Vũ La đủ điều, ngoan ngoãn đi theo sau Vũ La. Ba người này quả nhiên là cá mè một lứa, vật hợp theo loài.
Trong lòng Vũ La có tính toán khác.
Thầy trò Lý Vân Đông thật là đáng hận, Cừu Nhân Hổ cũng không phải là hạng tốt lành gì. Sau khi từ Bắc Cương trở về, Vũ La chuẩn bị thanh toán món nợ tiền kiếp. Hai kẻ chủ mưu là Tống Kiếm Mi và Lâm Tuyệt Phong, khoan nói tới Tống Kiếm Mi, Lâm Tuyệt Phong cùng Trịnh Tinh Hồn chính là hảo hữu chí giao, Cửu Nghi sơn cùng Thái Âm sơn là quan hệ đồng minh vững chắc.
Thầy trò Trịnh Tinh Hồn chết đi cũng có ích rất lớn đối với đại kế báo thù của mình.
Trong lòng Vũ La xoay chuyển muôn vàn ý nghĩ, nhìn sang nhạc phụ Chu Thanh Giang. Nhạc phụ Đại nhân vốn bị thương không nặng, sau khi điều tức một phen đã hồi phục lại, đang dùng một miếng vải ướt lau máu trên mặt.
Vũ La đi tới, hai người nói nhỏ với nhau một phen, sắc mặt Chu Thanh Giang hơi sững sờ, chỉ khẽ gật gật đầu.
Một canh giờ sau, trải qua nghỉ ngơi khôi phục, mọi người lại lên đường.
Hai chiếc trống đồng linh văn đã bị hủy, chỗ mọi người dừng lại vừa khéo dưới chân một ngọn núi. Nơi này biến ảo khôn lường, mọi người thương nghị với nhau một phen, rốt cục cảm thấy nên lấy ổn thỏa làm trọng, cho nên không vượt qua ngọn núi mà là đi vòng qua, theo một sơn cốc mé bên ngọn núi đi qua.
Dọc theo con đường này hết sức bình yên, ngọn núi kia trụi lủi, không có bất kỳ thảm thực vật gì. Trong sơn cốc cũng vô cùng tĩnh mịch, dọc trên đường đi không thấy cả một con kiến.
Chân mọi người dẫm trên cát đá nền sơn cốc nghe sàn sạt, đi suốt hai canh giờ, sơn cốc thật dài vẫn chưa thấy đâu là cuối, Chu Thanh Giang dừng lại nói:
- Nơi này nhìn qua có vẻ như an toàn, chúng ta nghỉ ngơi một chút trước đã, trị thương lành lặn hoàn toàn, nói không chừng ra khỏi sơn cốc sẽ gặp phải một trường ác chiến.
Lúc trước chỉ nghỉ ngơi một canh giờ, tất cả mọi người vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, đặc biệt là Lý Vân Đông bị thương nặng như vậy, đã có vẻ chịu đựng không nổi. Đề nghị của Chu Thanh Giang không ai phản đối, mọi người bèn dựng lều dựng trại nghỉ ngơi. Có kẻ xuất ra trướng bồng tinh xảo, có người lấy ra một chiếc bát sứ men xanh úp ngược, có kẻ cắm bảy, tám gốc trụ trận trên mặt đất, phong ấn mình trong đó. Mạnh ai nấy uống linh đan, nghỉ ngơi điều tức.
Bọn Vũ La bị thương nhẹ nhất, tất cả giao cho Vũ La chịu trách nhiệm trông chừng, căn bản không cần lo lắng tới ba người kia.
Nơi này không có mặt trời mọc, mặt trời lặn, mọi người nghỉ ngơi và hồi phục lần này trong suốt tám canh giờ, tinh thần phấn chấn, sau đó tiếp tục lên đường.
Rốt cục sơn cốc thật dài cũng có lối ra, sau khi đi bốn canh giờ, phía trước cũng hiện ra cửa cốc rộng rãi. Từ xa nhìn lại, sương mù màu trắng lượn lờ bên ngoài cửa cốc, giống như bông tuyết bay bay trong gió.
Tất cả mọi người lòng còn sợ hãi, còn chưa tới cửa cốc đã dừng lại, Mục Tuyền Dương hỏi:
- Hướng tiên sinh, phải chăng ở đó vẫn còn linh văn...
Hướng Cuồng Ngôn xuất ra thủ đoạn của mình, sương trắng kia vẫn không có phản ứng, lúc này mọi người mới yên lòng.
Nhưng tới cửa cốc, nhìn thấy sương mù trắng lãng đãng bên ngoài, mọi người vẫn cảm thấy trong lòng sợ hãi e dè, không ai chịu đi ra ngoài đầu tiên. Lý Vân Đông ho khan một tiếng:
- Vũ La, ngươi chiến lực kinh người, rất thích hợp làm tiên phong mở đường...
Vũ La thật sự không ngờ rằng người càng già càng không biết xấu hổ, sắc mặt lạnh lùng, buông thõng một câu:
- Ta không đi!
Lý Vân Đông bị hắn từ chối thẳng thừng như vậy, có hơi xấu hổ, nhưng hiện tại không tiện phát tác, nếu so đối lập thực lực hai bên, phe Vũ La đã chiếm ưu thế.
Chu Thanh Giang hừ lạnh một tiếng:
- Lý lão tiền bối, dọc trên con đường này toàn là chúng ta xuất lực, phải chăng Thái Âm Sơn các vị cũng nên có biểu hiện một lần?
Chu Thanh Giang nói như vậy chẳng khác nào tát vào mặt bọn Lý Vân Đông. Cho dù da mặt hai thầy trò lão dày tới mức nào cũng không chịu được. Trịnh Tinh Hồn không thể làm gì khác hơn là nghiến răng tiến lên:
- Hay để ta làm tiên phong mở đường vậy.
Trịnh Tinh Hồn đi vào trong làn sương mù trắng, không có bất kỳ nguy hiểm gì. Mọi người cùng nhau theo vào, đi trong làn sương mù trắng chưa được bao lâu, Trịnh Tinh Hồn đi đầu bỗng nhiên ngừng lại.
Cừu Nhân Hổ đi sát phía sau suýt chút nữa va vào người y:
- Có chuyện gì vậy?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Tuyệt
Chương 545: Long cốt Thiên Trụ (Trung)
Chương 545: Long cốt Thiên Trụ (Trung)