Vũ La giải quyết xong các đối thủ, thu Vu lực màu vàng sẫm lại, sau đó nói với Lưu Thu Lương:
- Muốn phán ta chiến thắng hay phán ta phạm quy, các ngươi cứ việc. Ta còn có chuyện quan trọng, phải đi trước.
Hắn xoay người rời đi, những đệ tử kia phần lớn còn ngã lăn trên mặt đất chưa bò dậy được. Ai nấy vẻ mặt xấu hổ, ánh mắt nhìn Vũ La không còn bất kính chút nào, chỉ có sợ hãi thật sâu.
Tất cả mọi người đều hiểu, Vũ La không chỉ dựa vào pháp bảo linh phù. Giống như vừa rồi chỉ cần Vũ La nổi sát tâm, e rằng tất cả bọn họ không ai còn sống sót. Một mình đánh tất cả, tất cả lại bị đánh bại chỉ trong nháy mắt, trong lòng bọn họ vô cùng khó chịu, nhưng như vậy cũng khiến cho bọn họ thấy rõ thực lực chân chính của Vũ La.
Vũ La nói đi là đi, chưa tìm ra nguồn gốc phát ra dao động lực lượng kia, e rằng cuộc sống hàng ngày của hắn khó lòng yên ổn.
Hắn nói để cho Lưu Thư Lương tùy tiện quyết định, Lưu Thu Lương dám tùy tiện quyết định sao? Khoan nói tới những chuyện khác, riêng trận đánh loạn vừa rồi, một mình đánh cho tất cả tơi bời hoa lá, cho dù Lưu Thu Lương có bị mù, chẳng lẽ Bạc trưởng lão cùng Tào Long Báo bên cạnh cũng không nhìn ra được hay sao?
Lưu Thư Lương nhìn mọi người vung tay lên:
- Tất cả nghỉ ngơi trước đi.
Mặc dù không có bị thương thật sự, nhưng mọi người vẫn kinh hồn chưa tỉnh.
Lão mời bốn người Tào Long Báo vào thạch thất của mình, thương lượng làm thế nào an bài chuyện này.
Chúng đệ tử ủ rũ mạnh ai nấy trở về thạch thất của mình, Cổ Phượng Ca còn ngã trên mặt đất chưa dậy nổi, Vương Cầm Hổ đi qua bèn vác y lên vai, đi tới thạch thất y ném mạnh lên giường đá đánh rầm, sau đó phủi phủi tay. Vương Cầm Hổ xong chuyện lập tức chạy đi tìm Thương Điệp Lệ, chuyện trò chàng chàng thiếp thiếp.
Năm vị trưởng lão thương lượng một phen, cuối cùng nhất trí quyết định Vũ La không càn phải tham gia thăm dò mê cung cùng tỷ võ sau đó nữa, hắn đã là vô địch rồi.
Đến lúc này không ai muốn đắc tội Vũ La.
Về phần Quách Lãnh Nguyệt cùng Tống Hiểu Vũ bị đánh chết, cứ báo lên đúng như thực tế. Nếu môn phái của bọn họ chịu ra mặt vì bọn họ, đó là chuyện riêng của môn phái, không liên quan cùng năm vị có mặt ở đây.
Phần văn án báo cáo này phát ra, trước tiên đưa đến Trưởng lão hội, chuyện này trọng đại, rất nhanh đã truyền khắp Cửu Đại Thiên Môn.
Trường Bạch cùng Nga Mi quả thật là gần đây có đi lại với nhau. Không chỉ là bọn họ, ích lợi đã được phân phối lại, giữa Cửu Đại Thiên Môn hiện tại ai là bằng hữu, người nào là địch nhân, đang ở trong một trạng thái hết sức mơ hồ.
Liên minh ban đầu đã nhanh chóng tan rã sau khi Lâm Tuyệt Phong chết đi.
Lúc Chu Thanh Giang đọc xong văn án báo cáo kia, khẽ cau mày, sau đó chợt mỉm cười. Lão vuốt vuốt chòm râu mình, tay nhịp nhịp trên bàn, tự nhủ: “Lần này đánh như vậy, Trường Bạch cùng Nga Mi sẽ cảm thấy đau...”
Vũ La thật sự bất kể thành tích trong lần Thiên Môn diễn võ này. Hắn một mình đánh tất cả chính là vì muốn cực nhọc một lần mà an nhàn cả đời. Sau khi giải quyết xong chuyện này, hắn tiến vào thạch thất của mình, lập tức thả Phù Cổ ra.
Nhưng hoàn cảnh bên dưới địa cung thật sự quá phức tạp, lúc trước Vũ La chỉnh sửa một chút cũng chỉ tạm thời đạt thành cân bằng về lực lượng, vẫn chưa biết rõ ràng tất cả về nơi này.
Sau khi Phù Cổ chui xuống đất, đi khắp xung quanh, trước tiên xem xét tất cả trận pháp bố trí trong phạm vi mê cung một lượt. Sau đó Vũ La cảm thấy có chỗ nào không đúng, hắn lập tức lệnh cho Phù Cổ tạm thời dừng lại, còn mình suy nghĩ cẩn thận.
Suy nghĩ một lúc lâu, cảm giác có gì đó không đúng thủy chung vẫn lởn vởn trong lòng, nhưng hắn lại không thể tìm ra chỗ nào không ổn.
Vũ La không phải là người dễ dàng bỏ cuộc, lập tức thúc giục Phù Cổ vòng quanh một lần nữa.
Chu vi mê cung vô cùng rộng lớn, Phù Cổ đi một vòng cần phải mất hai canh giờ, đây là dưới tình huống Phù Cổ lấy hết tốc lực đi về phía trước.
Tìm hai lần, lại thêm thời gian suy nghĩ, chính là năm canh giờ đã qua, Vũ La vẫn không thu hoạch được gì.
Tính bướng bỉnh của hắn nổi lên, cũng không tin mình không tìm ra. Lại tìm thêm hai lần liên tiếp, Phù Cổ cũng có chút mỏi mệt. Dù sao cũng là dưới lòng đất, phải chui qua nham thạch cứng rắn.
Đợi đến lần thứ sáu, tốc độ Phù Cổ dần dần chậm lại, lần này mất hết ba canh giờ.
Vũ La để cho Phù Cổ nghỉ ngơi một chút, còn mình bắt đầu suy nghĩ tiếp.
Hắn nhập định như vậy trong lúc không hay không biết đã qua một ngày. Trong một ngày này, ba tên đệ tử còn lại tiến hành đấu vòng tròn với nhau, cuối cùng loại đi một tên.
Không ra ngoài dự liệu, Mạnh Liên Ân liên tiếp thất bại hai trận, tiếc nuối chịu thua. Nhưng Thương Điệp Lệ làm cho người ta phải giật mình kinh hãi, lúc trước mọi người không hề coi trọng vị truyền nhân Côn Luân này, cảm thấy chẳng qua dung mạo của nàng khiến cho người ta có ấn tượng khắc sâu mà thôi. Không ngờ rằng nàng có thể đánh bại Cổ Phượng Ca trong vòng năm mươi chiêu, thắng liên tiếp hai trận xếp hạng nhất.
Đương nhiên Vũ La không biết những chuyện này, sau khi hắn để cho Phù Cổ nghỉ ngơi trong chốc lát, lại bắt đầu tiếp tục thăm dò. Lần này Vũ La rút kinh nghiệm lần trước, không hề thúc giục Phù Cổ một mực tiến tới nữa, mà là đi một chút ngừng một chút, cẩn thận quan sát hoàn cảnh dưới đất.
Phù Cổ đi một vòng này mất bốn canh giờ, đã mệt tới nỗi gần như không thể cử động được nữa. Vũ La không thể làm gì khác hơn là thu nó vào trong Phong Thần Bảng, còn hắn vẫn chìm trong trạng thái suy tư.
Sau nửa canh giờ vắt óc suy nghĩ, thình lình Vũ La vỗ đùi thật mạnh:
- Ta hiểu rồi!
Trận pháp dưới lòng đất mê cung này vô cùng tinh diệu, lần này hắn dứt khoát gạt bỏ những trận pháp phức tạp che mắt, trong đầu bắt đầu phục hồi lại một lượt đường đi thăm dò của Phù Cổ.
Phục hồi như vậy cũng không phải là chuyện dễ dàng, Vũ La thử nhiều lần, sử dụng ký ức Phù Cổ thăm dò mấy lần chồng lên nhau, mới xem như phục hồi đường đi của nó thành công.
Trong Minh Đường Cung, Vũ La vận dụng linh quang phục hồi đường đi của Phù Cổ xong, sau đó so sánh lại với toàn thể Đông Hồ địa cung, lập tức xuất hiện vấn đề.
Đường đi của Phù Cổ rộng hơn Đông Hồ địa cung rất nhiều!
Phù Cổ là ghé qua trận pháp bên dưới, cứ chỗ nào có trận pháp chắc chắn là phạm vi của Đông Hồ địa cung. Nếu đường đi của nó không xê xích bao nhiêu với Đông Hồ địa cung, vậy cũng không có vấn đề gì. Nhưng hai phạm vi này lại chênh lệch với nhau quá nhiều.
Phạm vi mà Phù Cổ đã đi qua rộng hơn gấp ba phạm vi Đông Hồ địa cung!
Phát hiện này khiến cho Vũ La sợ hết hồn: Chẳng trách nào lúc đầu cũng không cảm thấy có chỗ nào là không đúng, khi đó không so sánh trực tiếp như bây giờ, chỉ đơn thuần là linh cảm.
Trong lòng Vũ La nảy sinh cảm giác bất an mãnh liệt. Tu sĩ Trung Châu cho rằng bọn họ đã phá giải được cả Đông Hồ địa cung, nhưng bọn họ không biết rằng vị tiền bối thượng cổ nào đó cách đây vài vạn năm đã trêu đùa bọn họ một phen. Vũ La phảng phất nhìn thấy trong hư không, một vị tiền bối cao nhân hình hài phóng đãng, đang chỉ vào các vãn bối vài vạn năm sau cười ha hả.
Nhưng Vũ La không cảm thấy có gì là tức cười, ngược lại mồ hôi lạnh trên trán rơi xuống như mua.
Nếu như tu sĩ Trung Châu chỉ phát hiện một phần ba địa cung, vậy bên trong hai phần ba kia cất giấu thứ gì? Nếu như hai phần ba còn lại chỉ là mê cung thì thôi, nhưng nếu như không phải thì sao?
Vị tiền bối thượng cổ bí hiểm kia che giấu phần còn lại vì động cơ gì?
Quái vật lúc trước tập kích mọi người, còn có linh cảm nguy hiểm liên tiếp không ngừng của mình, có lẽ tất cả đều đến từ hai phần ba mê cung còn lại kia.
Mấy lần Thiên Môn diễn võ trước cũng không xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng không ngờ biến cố lại xảy ra vào lần này, có nghĩa là gì? Vũ La có linh cảm không lành, nếu như trong hai phần ba mê cung còn lại cất giấu thứ gì, như vậy có lẽ gần đây đã xuất hiện rồi...
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Tuyệt
Chương 603-2: Một mình đánh tất cả (Trung)
Chương 603-2: Một mình đánh tất cả (Trung)