Vũ La lại nhắm hai mắt lại.
Không thể sử dụng nguyên hồn, Phù Cổ còn đang ngủ say, hắn chỉ có thể dựa vào cảm giác của mình cảm nhận lực lượng của Vân Thượng Niệm Hỏa. Hỏa diễm kia càng ngày càng bốc cao, dường như có thể cảm nhận được địch ý từ trên người Vũ La, trong hỏa diễm ảo hóa ra mười chín con cự thú, so với vừa rồi càng thêm hùng mạnh dữ tợn.
Mười chín con cự thú hỏa diễm giống như mười chín đóa hoa lửa đoạt mệnh sinh ra từ cây lửa, phóng xuất ra lực lượng kinh khủng tới nỗi khiến cho người ta cảm thấy ngạt thở.
Từng tiếng rống giận hóa thành sóng âm màu trắng nhạt, giống như những chiếc đai quay xung quanh Vũ La xoay tròn.
Các cự thú dường như đã không nhẫn nhịn nổi lần lượt lao xuống tấn công, nhưng đến thời điểm cuối cùng lại giống như có điều cố kỵ, vặn người vòng trở lại.
Mỗi một lần tấn công nhìn qua đều giống như muốn đánh ngã Vũ La xuống đất ngay tức khắc. Thế nhưng Vũ La cứ nhắm mắt lại như vậy, an tĩnh đứng đó.
Xiêm trưởng lão thở dài một tiếng:
- Chỉ là phần công phu trấn định này, toàn bộ Tu Chân Giới Trung Châu cũng chưa chắc có thể tìm được mấy người so sánh được với hắn, bất luận là thế hệ thanh niên hay là thế hệ trước.
Ngọc Cửu Long gật đầu rất thoải mái nói:
- Điểm này ta không bằng hắn, đổi lại là ta, ta không làm được.
Trong vô minh có cảm giác, Vũ La liền theo cảm giác này cảm nhận lực lượng của Vân Thượng Niệm Hỏa. Những cự thú hỏa diễm này, mỗi khi lao xuống tấn công lại lập tức triệt lui làm cho Vũ La trong lòng đại định.
Trong lòng hắn thầm đọc một loại pháp chú của Tả Sư Dạ Vũ nói cho hắn, loại pháp chú này có tác dụng khắc chế đối với Vân Thượng Niệm Hỏa.
Pháp chú này cho dù ở thượng giới cũng là một bí mật cực kỳ quan trọng, vô luận là một môn phái nào cũng sẽ đưa loại pháp chú này vào trong “Bí mật bất truyền” của truyền thừa môn phái. Dùng cách nói của Ngũ Phương Giới, đó chính là sư phụ trước khi lâm chung gọi đồ đệ tới khẩu truyền, tuyệt kỹ không truyền sáu tai.
Thế nhưng Tả Sư Dạ Vũ lại nói cho Vũ La biết hết sức dễ dàng.
Muốn dựa vào pháp chú này thu phục Vân Thượng Niệm Hỏa, đó là chuyện không có khả năng, thế nhưng tự bảo vệ mình ở trước Vân Thượng Niệm Hỏa tuyệt đối không có vấn đề.
Dưới pháp chú Vũ La giơ hai tay lên, lần đầu tiên thử hai tay cùng vẽ linh văn.
Người bình thường nhất định là một tay khéo léo, một tay vụng về, nhưng đối với tu sĩ mà nói, chênh lệch này gần như có thể bỏ đi không tính. Thế nhưng đến khi vẽ linh văn, khác biệt rất nhỏ có thể bỏ đi không kể này lại là chí mạng...
Một chút khác biệt vô cùng nhỏ bé cũng sẽ dẫn tới hậu quả khó lường, đây cũng là nguyên nhân vì sao Vũ La trước đây vẫn chỉ dùng một tay để vẽ linh văn.
Thế nhưng lúc này nhất định phải hai tay cùng vẽ mới có thể có hiệu quả, bằng không sẽ không còn kịp nữa.
Đứng hai bên đều là Đại Năng, người mạnh nhất trong đó như Xiêm trưởng lão đã là lực lượng cao nhất mà Nhân tộc trên thế giới này có thể đạt tới.
Nhiều người như vậy lại chỉ nhìn thấy hai tay Vũ La run lên, căn bản không thấy rõ mỗi một động tác của hắn, đã thấy một mảng sương mù màu vàng mông lung mờ mịt bay ra.
Ngọc Nhị sửng sốt, không nhịn được quay sang Xiêm trưởng lão bên cạnh thỉnh giáo:
- Xiêm trưởng lão, vì sao hắn làm được như vậy?
Xiêm trưởng lão mặt già đỏ lên, nói thật hắn cũng không nhìn thấy rõ, tạo nghệ của Vũ La về thượng cổ linh văn tuyệt đối xứng đáng thiên hạ đệ nhất, tốc độ miêu tả linh văn nhanh không thể tưởng tượng.
Xiêm trưởng lão cũng thầm giật mình, lại cảm thấy có chút may mắn, may mắn lúc trước không có kích động động thủ với tiểu tử kia, bằng không bộ xương già này nói không chừng phải nắm lại ở nơi này.
- Ừm, ngươi nhìn quang vụ kia, hẳn là mỗi một quang điểm đều là một đạo linh văn cực kỳ nhỏ.
Ngọc Cửu Long thất kinh, trong quang vụ kia, dày đặc đều là một đám quang điểm, lúc này thoạt nhìn mới giống như một mảnh vụ khí. Mỗi một quang điểm đều là một đạo linh văn, mà hai tay của Vũ La chỉ run lên đã vẽ ra nhiều linh văn như vậy, điều này thật quá đáng sợ!
Bởi vì quá khiếp sợ, thậm chí hắn cũng không chú ý tới trong ngôn từ của Xiêm trưởng lão đã sử dụng từ “hẳn là”, làm cho Xiêm trưởng lão xem như là đã bảo toàn thể diện.
Linh văn đầy trời kia ngưng tụ lại hình thành quang vụ làm cho tiên hỏa như Vân Thượng Niệm Hỏa cũng vô cùng kiêng kỵ, không ngờ mười chín con cụ thú hỏa diễm thoáng lui về phía sau một chút, có chút đề phòng nhìn quang vụ kim sắc.
Quang vụ quấn tới càng lúc càng mờ nhạt, lại vẫn cố định bao vây toàn bộ tế đàn như trước.
- Rống rống rống!
Từng tiếng thú rống đáng sợ vang lên chấn động thiên địa, các cự thú hỏa diễm không ngừng công kích quang vụ kia. Mà hai tay Vũ La lại liên tục bắn ra, từng luồng hào quang kim sắc từ đầu ngón tay bay ra dung nhập vào trong quang vụ kia. Quang vụ vốn mỏng manh càng trở nên nồng đậm, mà công kích của những cự thú hỏa diễm kia ảnh hưởng với quang vụ cũng càng ngày càng yếu.
Lúc này không cần Xiêm trưởng lão giải thích, Ngọc Cửu Long cũng có thể đoán được:
- Trong mỗi luồng sáng này đều bao hàm vô số linh văn ư?
Người bình thường chỉ có thể nhìn thấy ngón tay của Vũ La bắn ra, trên thực tế trong nháy mắt đó hắn đã lấy tốc độ cực nhanh vẽ ra hàng trăm hàng ngàn đạo linh văn.
Mọi người đều khẩn trương nhìn Vũ La thu Vân Thượng Niệm Hỏa, chỉ có Cốc Mục Thanh và Chu Cẩn, chỉ nhìn thấy mồ hôi tinh mịn trên trán của Vũ La.
Hai nàng xót cho ý trung nhân của mình.
Ở trong mắt tình nhân, không cần quan tâm nó là thiên địa chí bảo gì, chỉ cần người mình yêu thương bình yên vô sự, đó là thu hoạch lớn nhất.
Đối mặt tiên hỏa thượng giới Vũ La cũng không thoải mái. Tay trái của hắn chậm hơn một chút so với tay phải, bởi vậy hơi chút vô ý tay trái sẽ không theo kịp tiết tấu của tay phải, dẫn tới thất bại trong gang tấc.
Mà một khi thất bại, sự phản phệ (cắn trả) của loại tiên hỏa thượng giới như Vân Thượng Niệm Hỏa thường rất đáng sợ.
Hai tay của Vũ La sau khi đã bắn ra mười luồng sáng, quang vụ kia cuối cùng vững vàng vây khốn Vân Thượng Niệm Hỏa. Bất luận luồng tiên hỏa thượng giới này năm đó đã từng phong quang cỡ nào, thế nhưng hôm nay rơi xuống Ngũ Phương Giới, vẫn bị một tu sĩ Nhân tộc gắt gao vây khốn.
Vũ La thoáng thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng kế tiếp mới là quan trọng nhất. Có thể thu được Vân Thượng Niệm Hỏa hay không, hắn cũng không có nắm chắc.
Hắn đang đánh cuộc.
Vũ La thoáng thở dốc chỉ chốc lát, hai chân tách ra đứng vững, mi tâm chảy xuôi ra một cỗ quang lưu màu vàng sẫm, phiêu đãng bay lên không.
Quang lưu màu vàng sẫm ở trong không trung vặn vẹo biến hóa, nhìn không ra rốt cuộc là thứ gì.
Qua một lúc lâu, Cửu Ân Đạo Nhân bỗng nhiên kinh hô:
- Đó là một con rồng!
Những người khác cũng nhận ra rất nhanh, đó là một con Thần Long màu vàng sẫm. Cương Sát Long Hồn.
Trong cơ thể Vũ La, Cửu Long Thôn Nhật Đại Pháp đã vận chuyển tới cực hạn. Lúc này Cương Sát Long Hồn chính là trạng thái đáng sợ nhất mà hắn hiện tại có thể vận dụng.
Ngay sau đó, một tiếng long ngâm từ trong miệng Vũ La phát ra, trong mi tâm lại lần nữa phóng ra một mảnh ngân quang sáng lạn.
Ngân quang này cực kỳ cường liệt, chiếu sáng toàn bộ quảng trường cực lớn này. Ngân long gào thét mà ra, lúc đầu dung hợp nhất thể với ngân quang, tất cả mọi người đều không nhìn thấy, rất nhanh ngân long càng ngày càng sáng, hình thể cũng càng phát ra rõ ràng.
Ngân quang xung quanh trở nên ảm đạm, Linh Long gào thét một tiếng dung hợp nhất thể với Cương Sát Long Hồn. Cương Sát Long Hồn màu vàng sẫm kia đã hóa thành một nốt ruồi vàng đen trên mi tâm của Linh Long.
Linh Long quay về phía quang vụ kim sắc phía dưới há miệng nuốt, quang vụ kim sắc bao vây lấy Vân Thượng Niệm Hỏa kia bỗng nhiên phản kháng, so với sự phản kháng vừa rồi bị nhốt trong quang vụ kim sắc càng thêm kịch liệt.
Thế nhưng Vũ La đã sớm dự liệu đến tình huống này, quang vụ cực kỳ nồng đậm, nếu như Vân Thượng Niệm Hỏa không rơi xuống Ngũ Phương Giới, tùy tiện một chút là có thể giãy thoát ra, thậm chí còn có thể dễ dàng đánh Vũ La gần chết.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Tuyệt
Chương 656-2: Thiên Tinh chưởng giáo (Trung)
Chương 656-2: Thiên Tinh chưởng giáo (Trung)