DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Tuyệt
Chương 693-2: Thảo Hải bộ lạc, tín ngưỡng Chân Thần (Hạ)

Tuy rằng Vũ La có chút chột dạ, nhưng ngoài mặt cũng tỏ ra hết sức thản nhiên:

- Không thành vấn đề, cứ đi theo ta, bảo đảm không sai!

Mặc dù nói là mời Vũ La làm hướng đạo, nhưng dọc trên đường Vũ La hỏi mục đích của chuyến đi này, Cương Chuy cùng Thiểm Điện lại chuyển hướng đề tài, chỉ nói với hắn rằng đến nơi sẽ biết. Vũ La cũng tỏ ra mình không biết gì cả, cứ đi theo bọn họ tiến về phía trước.

Vu tộc tu hành rất kỳ lạ, chia làm hai hệ phái: Vu lực, cổ trùng.

Vu lực chú trọng cảm ngộ, còn Vu tộc sử dụng cổ trùng, nhưng khác nhau rất lớn với hiểu biết trước đây của Vũ La.

Dùng cổ trùng giết người, chính là chuyện mà Vu tộc không thích làm nhất.

Cổ trùng có công hiệu đặc biệt của nó, Vu tộc dùng bí pháp nuôi cổ trùng bên trong cơ thể. Cần phải lấy máu huyết nuôi nấng, cổ trùng sẽ lợi dụng thiên phú của mình trợ giúp chủ nhân đối phó với địch.

Tỷ như Thiểm Điện, cổ trùng của y có thể phóng xuất Lôi Điện. Nếu không có cổ trùng trợ giúp, lực chiến đấu của Thiểm Điện cũng không hơn gì chiến sĩ bình thường. Nhưng nhờ có cổ trùng, y lập tức nhảy lên hàng ngũ siêu cấp chiến sĩ số một số hai của Thảo Hải bộ lạc.

Nhưng nếu như thả cổ trùng ra giết người, cũng rất dễ dàng phát sinh vấn đề. Nuôi một con cổ trùng không dễ dàng gì, mà số lượng cổ trùng mỗi một tên Vu tộc có thể nuôi là có hạn, chết đi một con là ít đi một con.

Cho nên không phải vạn bất đắc dĩ, bọn họ sẽ không thả cổ trùng ra bên ngoài cơ thể.

Cương Chuy tu luyện Vu lực thiên phú kinh người, tu vi cổ thuật của Thiểm Điện cũng có thiên phú kinh người. Đáng tiếc hai người cũng không thể kết hợp hai thứ lại, cho nên thủy chung Thảo Hải bộ lạc cũng không thể xuất hiện một chiến sĩ đỉnh cấp chân chính.

Cho nên lúc đại họa diệt tộc sắp sửa xảy ra, cả Bộ Lạc hết đường xoay xở, chỉ có thể hy vọng thần ban phúc trạch Kỳ Tích, thăng tiến một trong hai người thành chiến sĩ đỉnh cấp, cứu vẫn cả bộ lạc.

Ngao... Ngao...

Cương Chuy tru lên một tiếng giống như dã thú, rung động nửa người trên trần trụi cường tráng vài cái. Vài con Hổ Nha Lang ẩn nấp trong thảo nguyên đợi chờ săn mồi lập tức biết mình đã trở thành con mồi, liều mạng chui ra khỏi bụi cỏ, chia ra các phương hướng khác nhau chạy trốn.

Cương Chuy sải bước đuổi theo, búa lớn trong tay ném một cái nhanh như Thiểm Điện, một con Hổ Nha Lang thét to một tiếng, bị đập gãy xương sống, co quắp trên mặt đất.

Một luồng Lôi Điện chân chính bắn ra ầm một tiếng, giữa không trung chia thành bảy tia, giết chết tất cả bảy con Hổ Nha Lang còn lại.

Thiểm Điện khinh khỉnh thổi nhẹ đầu ngón tay, dập tắt những tia điện nhỏ còn đang lóe lên, liếc nhìn Cương Chuy với vẻ khinh miệt. Cương Chuy gãi gãi cái đầu trọc lóc của mình, vừa nhặt búa sắt từ dưới đất lên vừa căm tức nói:

- Cổ thuật có ích ở điểm này, con bà nó!

Thiểm Điện khoát khoát tay, căn dặn chiến sĩ thủ hạ của mình:

- Làm sạch sẽ, nướng lên, tối nay chúng ta đánh chén một bữa.

Tài nghệ nấu nướng của Vu tộc dưới mắt Vũ La chỉ có thể xếp vào hàng trung thượng, nếu so với Hướng Cuồng Ngôn quả thật là một trời một vực. Nhưng ở Thảo Hải bộ lạc, những người này đã là trù sư hàng đầu, bữa cơm này mọi người ăn ngon lành tới nỗi miệng mồm ai nấy dính đầy mỡ. Cương Chuy phải vận dụng tới búa sắt của mình ép buộc hai kẻ cạnh tranh dời đi nơi khác, một mình chiếm lấy hai con Hổ Nha Lang, ăn tới nỗi bụng tròn căng.

Vũ La ở bên canh quan sát bọn họ vây quanh đống lửa nô đùa, trong lòng cũng thấy cảm khái.

Có lẽ trong mắt mọi người ở Thảo Hải bộ lạc, mặc dù cả hai chiến sĩ hùng mạnh nhất trong bộ lạc này đều có khuyết điểm, nhưng cũng rất đáng yêu.

Nhưng đối với mình, hai người này lại hết sức đề phòng. Hắn không thể trách hai người, dù sao nếu so sánh với sự tồn vong của Thảo Hải bộ lạc, mình chỉ là một tên Vu tộc lưu lạc thật sự không quan trọng gì. Đối với hai người bọn họ, có thể lợi dụng được cứ việc lợi dụng.

Mọi người đứng ở vị trí bất đồng, lập trường cũng bất đồng.

Sau một đêm ăn uống vui say, giữa trưa hôm sau trong lúc đang đi giữa thảo nguyên mênh mông, Thiểm Điện chợt tìm tới Vũ La:

- Đi thêm về phía trước một chút chính là lãnh địa của bộ lạc khác, chúng ta phải cẩn thận một chút.

Vũ La gật đầu, cũng chẳng muốn hỏi tại sao theo lời bọn họ, Thảo Hải bộ lạc là bộ lạc hùng mạnh nhất trong vùng, nhưng tiến vào lãnh địa bộ lạc khác lại phải tỏ ra thận trọng như vậy.

Hắn tiếp cận những người này chỉ là vì hỏi thăm tung tích của bọn Lưu Thiên Uy mà thôi.

Hắn đi theo Thiểm Điện một chút, thuận miệng hỏi một vài vấn đề nhìn qua giống như tán gẫu, Thiểm Điện cũng không nghi ngờ gì, thuận miệng trả lời. Thật ra những vấn đề này cũng chỉ là kiến thức phổ thông trên thế giới này, Thiểm Điện tuyệt không ngờ rằng Vũ La tới từ thế giới khác.

Cho nên Vũ La hiểu được hiện trạng Tây Vực vô cùng thuận lợi.

Nơi này còn lạc hậu hơn cả Đông Thổ, cả vùng rộng lớn phân bố không biết bao nhiêu bộ lạc lớn có nhỏ có. Năng lực sinh sản của Vu tộc mạnh mẽ hơn Yêu tộc rất nhiều, vì vậy trên thực tế nơi này nhân khẩu không ít. Bộ lạc lớn có thể có đến vài chục vạn người, bộ lạc nhỏ nhất cũng có đến vài ngàn người. Nhưng cơ hồ bộ lạc nào cũng có một đống cừu địch, rất nhiều cừu địch ngay cả bản thân bọn họ cũng không nhớ rõ kết thù vì sao, bắt đầu từ đời nào. Chẳng qua chỉ là nhớ lời tổ tiên truyền lại: “Bộ lạc Giáp, Ất... Là đại thù của tộc ta, nếu có cơ hội ắt phải tiêu diệt.”

Lớn trong hoàn cảnh như vậy, giữa các bộ lạc rất ít giao lưu với nhau, cũng đã tạo nên trạng thái gần như hoang dã của Tây Vực bây giờ.

Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào đã sinh ra chuyện tin tưởng thần linh. Có một số bộ lạc tin tưởng cùng một vị thần linh, nhưng chuyện này cũng không có nghĩa là giữa những bộ lạc đó với nhau đều là bằng hữu.

Ngược lại vì muốn biểu lộ mình mới là tín dân thành kính nhất của Chân Thần, giữa những bộ lạc này thông thường là không ngừng tấn công chém giết lẫn nhau.

Trên thực tế tình huống của tất cả tín dân Tây Vực cũng chẳng khác gì Thảo Hải bộ lạc, cũng muốn lấy được chút phúc trạch từ chỗ Chân Thần mà thôi, mà Chân Thần bất quá cũng chỉ muốn thu ít tế phẩm của đám tín dân. Tự nhiên tín dân có sợ hãi Chân Thần, nhưng không có dính líu gì tới tín ngưỡng chân chính.

Tây Vực vẫn lưu truyền một chuyện, càng là tế phẩm mới lạ, càng có thể được lòng Chân Thần.

Sau khi Vũ La nghe chuyện này, đã đoán ra quá nửa là bọn Lưu Thiên Uy đã bị xem như tế phẩm. Ở Tây Vực, còn có thứ gì kỳ quái mới lạ hơn là vài Nhân tộc?

Đương nhiên tiền đề bắt buộc để thành lập nên phỏng đoán này chính là, bọn Lưu Thiên Uy vẫn còn sống.

Mà theo suy đoán của Vũ La, lần này Thảo Hải bộ lạc hiến tế cũng vì tế phẩm không đủ hiếm lạ, cho nên mới bị Chân Thần từ chối.

Vũ La vừa đi vừa nghe, bỗng nhiên đưa tay lên kéo Thiểm Điện lại. Thiểm Điện đang nói đến lúc cao hứng, bị hắn lôi kéo như vậy rất là kinh ngạc, liếc nhìn Vũ La, thần sắc Vũ La cũng không thay đổi.

Những người khác bên cạnh, bao gồm Cương Chuy va ầm một cái vào một bức tường vô hình trước mặt. Cương Chuy vì trọng lượng thân thể lớn nhất, lực va cũng là mạnh nhất, bắn ngược trở lại cũng nặng nề nhất. Chỉ thấy y lảo đảo toàn thân, nửa người trên cong ngược ra sau. May mà y thần lực kinh người, hai chân cắm chặt xuống đất giống như đóng đinh, quát to một tiếng, dùng tư thế tương tự công phu Thiết Bản Kiều của võ giả, bật người lên trở lại.

Cương Chuy vừa đứng ổn, lập tức với tay rút búa sắt sau lưng ra, gào thét một tiếng:

- Kẻ nào dám ám toán đại gia ta?

- Hừ!

Một tiếng cười lạnh vang lên trên thảo nguyên, chỉ trong thoáng chốc trở thành hồi âm lãng đãng khắp nơi. Cương Chuy nhìn về mấy hướng liên tục, nhưng cũng không phát hiện người cười, nhất thời y biết lần này gặp phải kình địch, sắc mặt cũng ngưng trọng rất nhiều, càng siết chặt búa sắt trên tay hơn.

Thiểm Điện kinh ngạc liếc nhìn Vũ La: Vì sao tên này lại biết phía trước có mai phục?

Đọc truyện chữ Full