DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Tuyệt
Chương 746: Nguy cư ẩn giấu (Thượng)

Dù sao Lão Hắc cũng từng là nhân vật oai phong một cõi lập tức nhìn ra món Phù Hạch Tiên Binh này chắc chắn là cấp bậc thất phẩm trung.

Một kẻ mới vừa phi thăng, còn là thân thể phàm tục. Lần đầu tiên chế luyện Phù Hạch Tiên Binh đã đạt tới cấp bậc thất phẩm trung, chuyện này Lão Hắc chưa từng nghe qua.

Y cố gắng vắt óc nhớ lại những truyền thuyết của Tiên giới, cho dù là những Tam Phù Thiên Công đỉnh cấp cũng không có ai có thể làm được điểm này.

Tam Phù Thiên Công là một nghề nghiệp chú trọng về kiến thức cơ bản, linh tính cùng tư chất, ba thứ hợp nhất.

Nghề nghiệp như vậy trải qua thời gian càng dài, càng có kinh nghiệm phong phú, sẽ cho ra tác phẩm có cấp bậc càng cao, uy lực càng lớn.

Mà độ khó của nghề nghiệp này là rất lớn, có chín thành Tam Phù Thiên Công trở lên cùng kết thúc thất bại ở lần đầu tiên luyện chế. Tam Phù Thiên Công có thể đạt được thành công vào lần luyện chế thứ ba đã được coi như thiên phú cực cao. Tam Phù Thiên Công có thể đạt được thành công vào lần luyện chế thứ mười, cũng coi như là hợp cách.

Chính là vì như vậy, cấp bậc của món đồ chế tạo lần đầu tiên được dùng để đánh giá thiên tư của Tam Phù Thiên Công.

Cấp bậc của món đồ chế tạo lần đầu tiên vượt qua năm thành, coi như là thiên tài rồi.

Mà có thể thành công ở lần đầu tiên, tuyệt đối là thiên tài trong thiên tài.

Lần đầu tiên chẳng những thành công, còn chế tạo ra một tác phẩm thất phẩm trung, uy lực hùng mạnh tuyệt luân. Lão Hắc biết mình quả thật may mắn bằng trời, Vũ La có được tiền đồ bất khả hạn lượng.

Thân phàm tục thì đã sao, không tu luyện Tiên quyết thì thế nào? Chỉ cần Vũ La có thể luyện chế ra Phù Hạch Tiên Binh, cả Tiên giới, tất cả Tiên tộc đỉnh cấp cũng sẽ chiêu dụ hắn với bất cứ giá nào.

Nếu như tương lai Vũ La có thể luyện chế ra Phù Hạch Tiên Binh lục phẩm trở lên, ở bất kỳ một Tiên tộc nào, hắn cũng có thể trở thành cung phụng trưởng lão địa vị tôn quý nhất. Cho dù là Tiên Tôn một phương gặp hắn, cũng phải khách sáo luận giao.

Lão Hắc cố kìm chế kinh hãi trong lòng, vô cùng cẩn thận thu lại món Phù Hạch Tiên Binh này vào không gian trữ vật của mình, sau đó rời đi.

Địa vị Vũ La trong lòng y lên cao vô hạn.

Vũ La ngủ lần này mãi tới trưa hôm sau mới thức dậy.

Hắn ra cửa hoạt động thân thể một hồi, chợt phát hiện ánh mắt của người chung quanh nhìn mình cũng không giống với lúc trước. Đám lao công tránh xa hắn ra, đám giám công trước kia vẫn lạnh lùng với hắn, hiện tại trong ánh mắt lại có thêm vẻ sợ hãi.

Vũ La cau máy, đoán rằng có lẽ chuyện này có quan hệ với món Phù Hạch Tiên Binh mà mình luyện chế.

Nhưng hắn cũng chằng muốn tìm kiếm lý do vì sao, ung dung tản bộ trong Ngọc Thiết lâm trường.

Vũ La không biết, ngày hôm qua sau khi Lão Hắc trở về lập tức cảnh cáo mọi người, kẽ nào can đảm mạo phạm chỉ có một con đường chết, bất kẻ là lao công hay là giám công.

Cho dù là Triển Ngọc Long, cũng chưa từng được chiếu cố như vậy.

Bất quá Vũ La có thể tìm ra vị trí tài liệu trân quý cho mọi người, điểm này khác với Triển Ngọc Long, tất cả mọi người không hề ghét Vũ La.

Trên thực tế, Vũ La cũng không hài lòng về món Phù Hạch Tiên Binh kia.

Dù sao hắn cũng mới vừa tới Tiên giới, rất nhiều thứ cũng chưa thuần thục. Lúc hắn luyện ché món Phù Hạch Tiên Binh kia, vẫn còn đang thích ứng với lực lượng căn bản của Tiên giới.

Hơn nữa lần đầu tiên luyện chế Phù Hạch Tiên Binh, có rất nhiều phương diện cũng chỉ là thăm dò, thử nghiệm, cuối cùng tác phẩm cũng không khiến cho hắn hài lòng, những chỗ có thể đề thăng vẫn còn rất nhiều.

Lão Hắc đứng trên đài cao, thấy Vũ La lập tức lớn tiếng gọi:

- Vũ La, lên đây uống trà.

Tiếng gọi này làm cho mọi người trong Ngọc Thiết lâm trường ghen tỵ tới nỗi muốn ngã lăn ra đất. Xưa nay Hắc Vô Mệnh chưa từng kêu gọi ai cả, cho dù là Lôi Ba tới đây lần trước, Hắc Vô Mệnh cũng chỉ có thể gọi là khách sáo, không thể coi là nhiệt tình.

Vũ La nhìn quanh một vòng, một đám lao công đang liều mạng đục một cột đá, cũng đã sắp sửa đốn ngã. Hẳn khoát khoát tay:

- Cột đá này không có bao nhiêu đồ tốt.

Đám lao công hết sức nghe lời lập tức dừng lại, chăm chú nhìn Vũ La.

Tâm trạng của Vũ La rất khá, xem xét xung quanh một chút, chỉ sang một cột đá khác cách đó không xa:

- Cột này có thể coi như không tệ.

Đám lao công như ong vỡ tổ vội vàng xông tới.

Có mấy người đi chậm, bọn giám công lập tức vung roi điện lên lốp bốp, miệng quát lớn:

- Quỷ lười, còn không mau đi tới, chậm chạp coi chừng ta quất chết!

Dường như bọn họ còn chắc chắn hơn cả Vũ La, rằng trong cột đá kia có rất nhiều tài liệu trân quý.

Vũ La lại chỉ điểm cho vài tên lao công, sau đó mới ung dung nhàn nhã đi lên đài. Trong quá trình này Lão Hắc không hề tỏ ra tức giận, lại không cảm thấy phiền, chỉ cười cười chờ Vũ La.

- Tới đây, nham trà lần trước vẫn còn một ít, thứ này ở Hồng Lang Tinh không dễ tìm, nếu ta uống hết rồi, ngươi cũng đừng trách vì sao ta không dành cho bằng hữu.

Vũ La theo y đi vào, cửa đá đóng lại, Vũ La mới nói chuyện:

- Món đồ kia có chút tỳ vết.

Lão Hắc lập tức đề phòng, y đã thông qua thủ đoạn đặc thù liên hệ với một vị lão hữu năm xưa. Vị lão hữu này năm xưa từng chịu qua ân huệ của y, hiện tại chính là cung phụng cho một thương hành (như công ty) có quy mô khá lớn. Nghe nói Lão Hắc có một món Phù Hạch Tiên Binh bán ra, lập tức bảo đảm sẽ giúp y tranh thủ một cái giá cao nhất.

Chợt nghe Vũ La nói món Phù Hạch Tiên Binh này có tỳ vết, Lão Hắc cảm thấy lo lắng không thôi. Vì kiếm đủ tài liệu luyện chế Phù Hạch Tiên Binh, Lão Hắc đã hao hết bảy thành của cái tích lũy của mình. Nếu không bán được tác phẩm này, tháng sau y sẽ phải lâm vào trạng thái không còn nguồn tài nguyên tiếp tục được nữa.

Vũ La liền nói tiếp:

- Lúc thiết kế có một thiếu sót nho nhỏ, mặc dù sau đã sửa lại, nhưng lần đầu tiên khởi động có hơi chậm một chút.

Lão Hắc vội vàng hỏi:

- Vậy sau này thì sao?

- Chỉ là lần đầu tiên, sau này sẽ không có chuyện gì nữa.

Lão Hắc thở phào nhẹ nhõm, vậy thì không thành vấn đề.

Vũ La uống một ngụm trà, sau đó nói tiếp:

- Chừng nào ngươi có thể chuẩn bị xong cho ta phần tài liệu tiếp theo?

Lão Hắc chưa vội hứa mà hỏi ngược lại:

- Vẫn cần những thứ này sao?

- Bách Mục Tinh Thú Nha và Cửu Thối Vân Thiết nhất định phải có, những tài liệu khác có vài món có thể thay đổi, bất quá tổng giá trị không chênh lệch mấy so với lần trước.

Lão Hắc thầm tính toán thật nhanh:

- Rất nhanh, ngươi yên tâm đi.

Hiện tại dáng vẻ Vũ La rất giống đại hành gia, sau khi uống trà xong bèn vỗ mông rời đi. Lão Hắc vô cùng khách sáo, tiễn hắn ra tới cửa.

Trước khi đi, Vũ La để lại danh sách tài liệu lần này.

Thấy Vũ La xuống đài, thuận miệng chỉ điểm cho đám lao công, đám lao công lập tức tìm được tài liệu trân quý, tiếng hoan hô nổi lên liên tục, Lão Hắc không nhịn được bật cười.

Vũ La đi vào nhà đá của mình, cùng lúc ấy Lão Hắc cũng xoay người lại.

Nhà đá của Lão Hắc vô cùng vuông vức, y đi tới một góc, tiện tay rót một cỗ tiên nguyên vào một hòn đá trên vách, trong góc lập tức xuất hiện một công vòm lặng lẽ không tiếng động.

Cổng vòm này vừa đủ cho phép một người đi vào, sau khi Lão Hắc tiến vào, cổng vòm cũng theo đó biến mất.

Cùng lúc đó, đại môn bên ngoài nhà đá Lão Hắc được một màn sáng từ dưới đất dâng lên phong ấn.

Nhà đá của Lão Hắc là kiến trúc cao nhất trên cột đá này, mỗi sáng sớm y trèo lên đỉnh cột hấp thu tia sáng đầu tiên của thái dương tu luyện. Đài cao nằm ở nửa phần sau của cột đá này, nhà đá nằm phía sau đài cao, nằm sát với đài.

Nói cách khác, mật thất nằm phía sau cổng vòm này là mở ra bên trong cột đá.

Mật thất này rộng lớn hơn nhà đá của Lão Hắc rất nhiều.

Nóc cao ba mươi trượng, bốn phía tối om không nhìn thấy đâu là cuối. Đường kính cột đá có chừng trăm trượng, từ đó suy ra nơi này có chu vi tối thiểu cũng hai mươi trượng.

Đọc truyện chữ Full