DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Tuyệt
Chương 778: Yêu Tiên (Thượng)

Gia tăng hiệu quả đặc biệt như vậy chính là nhờ hy sinh cấp bậc đổi lấy mới có được, đây là điểm đáng lưu ý nhất.

Nhan Thế Hổ cũng hoảng sợ. Y không thể nào ngờ chỉ là một tên ngũ phẩm hạ lại có thể ngăn cản được một kiếm của mình, vốn y cho rằng tiểu tử ngốc này dưới một kiếm của mình nhất định tan xương nát thịt. Cho dù là có Phù Hạch Tiên Binh thì đã sao, cho dù có Phù Vận Tiên văn thì thế nào, chênh lệch cấp bậc quá nhiều...

Nhưng hiện tượng gia tăng hiệu quả như vậy đã làm cho y phải trợn mắt há mồm ngây dại cả người.

Lần này, ngay cả năm huynh đệ Nhan Thế Hổ ở phía sau cũng bị chấn động, quên cả xông lên.

Chuyện này cho Triệu Hiểu Hiểu c, song chưởng nàng vỗ vào nhau, lúc tách ra xuất hiện một luồng lôi quang hồ quang chói mắt, cùng lúc đó trên gáy của nàng Phù Vận Tiên Văn bắt đầu phát uy.

Lực lượng không ngừng tăng lên, xông lên song chưởng của nàng.

Sau khi xuyên qua đôi bao tay kỳ dị kia, lại sinh ra thêm một hiệu quả khác.

Hồ quang vốn có thình lình to lên gấp ba lần, sau đó ngưng tụ thành một quả cầu ánh sáng. Trung tâm quả cầu lại xuất hiện một đạo linh văn kỳ dị.

Đây là linh văn Long tộc.

Vũ La thiết kế Phù Vận Tiên Văn cho Triệu Hiểu Hiểu, trung tâm chính là một đạo linh phù hết sức kỳ lạ. Bên trong đạo linh phù này phong ấn ba đạo linh văn Long tộc. Trên thực tế ba đạo linh văn Long tộc này thông qua đạo linh phù kia có thể chuyển hóa ba loại pháp thuật Long tộc.

Nói cách khác, trung tâm quả cầu này ẩn chứa pháp thuật Long tộc.

Dùng tiên nguyên thôi thúc pháp thuật Long tộc, uy lực hùng mạnh hơn Ngũ Phương giới không biết bao nhiêu lần.

Cũng chỉ có Vũ La mới có thể dùng linh phù bắt chước pháp thuật Long tộc như vậy.

Triệu Hiểu Hiểu ném quả cầu kia đi, đạo linh văn Long tộc trong quả cầu xuất ra một loại pháp thuật Long tộc về phương diện tốc độ, nhanh tới mức khó tin. Trong số năm huynh đệ của Nhan Thế Hổ ở phía sau, có một tên không kịp có chút phản ứng nào đã bị quả cầu này đánh trúng.

Quả cầu chui vào thân thể y, ngay sau đó xảy ra bùng nổ mạnh mẽ.

Ánh sáng phun ra theo thất khiếu y, vãi tứ tung xung quanh. Chỉ trong thoáng chốc, một tiếng phịch vang lên, toàn thân tên nọ nổ tan xác.

Đây là một tên Tiên Nhân tứ phẩm trung, nhưng dưới tay Triệu Hiểu Hiểu ngũ phẩm trung lại không có lực phản kháng.

Mất đi một tên huynh đệ, Nhan Thế Hổ giận tím mặt, y cất bước chạy như điên, giống như một ngọn núi hùng hục xông về phía trước:

- Đám nhãi các ngươi phải chết!

Trong mắt Dạ Huy hiện lên vẻ khinh thường.

Y vỗ mạnh vào Hộ Tâm Kính trước ngực một cái, Thái Cực đồ sáng rực hào quang dâng lên sau lưng.

Vị trí Phù Vận Tiên Văn của Dạ Huy hết sức kỳ lạ, nằm trên cổ y.

Trên cổ y vốn có một vết sẹo ghê rợn trông như một con rít, Vũ La lại cố tình khắc Phù Vận Tiên văn vào đó. Sau khi khắc Phù Vận Tiên văn, vết sẹo này thật sự hóa thành một con rít độc giương nanh múa vuốt hung hãn vô cùng, hơn nữa còn có năm màu sặc sỡ.

Tầng tầng hào quang từ Phù Vận Tiên văn bay lên, sau đó rót vào Hộ Tâm Kính trước ngực y.

Lần này thiết kiếm của Dạ Huy chỉ xuất ra một thanh. Y cảm thấy thân thể mình đang gánh chịu áp lực quá lớn, sử dụng song kiếm hơi khó có thể khống chế, đành phải bỏ qua một thanh thiết kiếm, hai tay cầm một thanh.

- Lôi Quá, né tránh!

Dạ Huy hét lớn một tiếng, thân hình Lôi Quá nhoáng lên, nháy mắt vọt sang bên. Y cũng không chú trọng kỹ xảo gì, hai tay cầm kiếm cứ như vậy chạy thẳng đâm về phía Nhan Thế Hổ.

Bùng!

Một tiếng vang rất lớn, thiết kiếm của Dạ Huy va chạm thật mạnh cùng phi kiếm của Nhan Thế Hổ. Ba tiếng bùng bùng bùng trầm đục vang lên, ba đạo sóng xung kích màu vàng nhạt nổ tung liên tiếp, Dạ Huy cùng Nhan Thế Hổ cùng nhau kêu thảm thiết, mạnh ai nấy bay ngược trở về.

Triệu Hiểu Hiểu không cần suy nghĩ, ném ra một quả cầu ánh sáng, nện chính xác vào người Nhan Thế Hổ đang bay ngược ra sau.

Lương Mạt Vũ cùng Lăng Hổ Quy đều thấy rõ ràng, Nhan Thế Hổ cùng Dạ Huy va chạm một đòn, trên thực tế Nhan Thế Hổ cũng không chiếm được thượng phong, không ngờ hai bên tám lạng nửa cân.

Phi kiếm của Nhan Thế Hổ chuẩn xác đánh trúng ngực Dạ Huy, nhưng lại đánh trúng vào Hộ Tâm Kính của y. Mà thiết kiếm của Dạ Huy đâm ngập vào ngực Nhan Thế Hổ, Nhan Thế Hổ cũng không có Hộ Tâm Kính.

Mà quả cầu của Triệu Hiểu Hiểu đã nhanh chóng chui vào theo miệng vết thương Nhan Thế Hổ, lập tức một đạo hào quang óng ánh chậm rãi dâng lên. Nhan Thế Hổ co giật toàn thân, hai mắt đứng tròng run lên mấy lượt, thình lình từ trong thân thể y phun ra ánh sáng vô cùng đáng sợ, nổ đùng một tiếng tan xác.

Lôi quang đáng sợ như vậy, ngay cả tiên hồn cũng diệt mất, chết kỹ tới mức không thể chết thêm lần nữa.

Dạ Huy ngã lăn ra đất, Lăng Hổ Quy hết sức đau lòng:

- Đó là Phù Hạch Tiên Binh... Đáng tiếc...

Ai cũng biết Phù Hạch Tiên Binh của Dạ Huy chính là Hộ Tâm Kính kia. Thật ra tuy chế thành hình dáng Hộ Tâm Kính, cũng không phải là Hộ Tâm Kính thật sự. Dạ Huy trúng một kiếm vừa rồi, tuy rằng không nguy hiểm tính mạng, nhưng món Phù Hạch Tiên Binh vô cùng quý giá này e rằng đã bị phế đi.

Không riêng gì Lăng Hổ Quy, sáu người Hoàng Hầu cũng hết sức đau lòng: Đây chính là bảo vật chúng ta cầu còn không được, chẳng lẽ bị hủy như vậy sao?

Cả đám xông lên, đều là vì Phù Hạch Tiên Binh mà lên, chứ không phải là muốn xem Dạ Huy thế nào.

Lương Mạt Vũ vẫn không nhúc nhích, chỉ quay mặt nhìn về phía Vũ La. Quả nhiên, Vũ La bĩu môi một cái, thản nhiên nói:

- Hừ dám nghi ngờ đồ của ta luyện chế ư? Hộ Tâm Kính, đó chính là Hộ Tâm Kính, nếu nó không có công năng phòng ngự, ta đâu rảnh rỗi chế thành hình dáng Hộ Tâm Kính để làm gì...

Mọi người nghe vậy sửng sốt, chạy tới trước mặt Dạ Huy, chỉ thấy y nhảy dựng lên như một con cá sống, chẳng những thân thể hoàn hảo không tổn hao gì, ngay cả Hộ Tâm Kính trước ngực cũng còn nguyên vẹn. Hai hào quang lưu chuyển, một lần nữa ngưng tụ thành hình dáng một bộ Thái Cực Đồ.

Mọi người há hốc mồm: Đây là Phù Hạch Tiên Binh sao? Cho tới bây giờ chưa thấy qua Hộ Tâm Kính nào có lực phòng ngự cường hãn như vậy.

Lăng Hổ Quy cùng Hoàng Hầu quay đầu lại nhìn Vũ La, trong đầu chỉ có một ý niệm:

- Người này quả thật là yêu nghiệt...

Thanh thiết kiếm của Dạ Huy đã bị hủy, y rút thanh còn lại ra, chỉ thẳng vào đám địch nhân còn sót lại, quát to một tiếng âm trầm lạnh lẽo:

- Giết!

Trận chiến kế tiếp hết sức nhẹ nhàng, ba người liên thủ thoải mái giết chết ba địch nhân. Còn tên cuối cùng co giò bỏ chạy, Dạ Huy lập tức đuổi theo. Nửa canh giờ sau y trở về không bị thương gì, mang theo nhẫn trữ vật của tên chạy trốn về cho chủ nhân, xác thực đã chết.

Nữ nhân trúng Túy Tiên châm nằm dưới đất trợn mắt há mồm nhìn mọi người. Nàng không biết kẻ làm nên chiến quả đáng sợ này là Vũ La, nàng chỉ cảm thấy ba người trước mắt có trang bị vô cùng kinh khủng.

Hoàng Hầu tiến lên hỏi:

- Cô nương, nàng cảm thấy thế nào?

Lệnh Hồ Tiểu Tiểu tỉnh táo lại, vẻ mặt đau khổ lắc đầu:

- Vẫn không thể động đậy...

Lăng Hổ Quy điểm ra một chỉ, một dòng nước lạnh đổ ào vào mặt nàng. Mọi người sửng sốt, Lệnh Hồ Tiểu Tiểu cũng ướt sũng, ngạc nhiên nhìn Lăng Hổ Quy.

Lăng Hổ Quy dang rộng hai tay:

- Chuyện này các ngươi cũng không biết hay sao, trúng mê dược thật ra rất đơn giản, chỉ cần một chén nước lạnh là giải được.

Lương Mạt Vũ quyết định phun ra sự khinh bỉ nhất đối với Lăng Hổ Quy, từ nơi sâu nhất trong mũi mình.

- Hừ!

Sau đó xoay người trở về sơn động.

- Vì sao vậy?

Dường như Lăng Hổ Quy hơi hiểu ra, y nhìn sang Lệnh Hồ Tiểu Tiểu, đối phương vẫn không nhúc nhích, bèn xin lỗi:

- Vẫn chưa cử động được sao?

Lệnh Hồ Tiểu Tiểu trừng mắt:

- Ngươi không thấy hay sao?

Hoàng Hầu cười khổ, không thể không nhắc nhở lão bản của mình:

- Tứ ca, nàng trúng Túy Tiên châm, không phải là mê dược bình thường... Ngài làm như vậy... Chính là...

Đọc truyện chữ Full