Cũng vì lần trước Dạ Huy bàn luận giá tiền truyền Tống trận, tốn hơn một ngàn tiên ngọc uổng phí. Khiến cho Diêu Yểu hết sức đau lòng.
Trong tinh hải hào quang lấp lánh, có mấy trầm tên Tiên Nhân nhục thân phi hành giữa hư không chẳng khác nào một bầy ong độc vây quanh tiểu thuyền.
- Mã tặc ư?
Diêu Yểu hưng phấn hai mắt rực sáng, xoa xoa tay:
- Chúng ta cướp bọn chúng đi, nghe nói mã tặc cũng có bảo tàng...
Vũ La lập tức gật đầu:
- Diêu Yểu này, về điểm này nàng rất hợp với ta.
Lương Mạt Vũ vô ý rời xa hai người một chút, cho dù chung quanh không có người khác, nhưng y vẫn cảm thấy “mất mặt”.
- Hắc hắc...
Trong tinh hải.. Một tràng cười khàn khàn vang lên. Trong bầy mã tặc một Tiên Bảo hình con thoi chậm rãi bay lên. Đưa một người ra trước bầy mã tặc:
- Đường này là ta khai mở, cây này là ta trồng, nếu muốn qua đây, hãy để lại tiền lộ phí!
Diêu Yểu đang muốn lao ra, lại phát hiện có người nắm lấy y phục của mình, vừa quay đầu lại thấy là Vũ La:
- Sao, ngươi muốn tự ra tay tìm xem khoái cảm hay sao?
Sắc mặt Vũ La có vẻ cổ quái, lắc đầu nói:
- Nàng hãy chờ chút đã...
Hắn nhìn tên đầu lĩnh mã tặc kia, hào quang trong mắt chớp động. Sau khi đạt tới cảnh giới Long Nguyên, mục lực của Vũ La không kém gì Tiên Long, dù là một con kiến ngoài xa trăm dặm cũng có thể nhìn rõ.
Hắn đã nhìn thấy rõ ràng tướng mạo tên đầu lĩnh mã tặc kia.
- Đây là...
Vũ La á khẩu nghẹn lời, khoát khoát tay:
- Các ngươi ở lại đây trước đã, Diêu Yểu nàng đi theo ta. Để ta nói trước, người này là chỗ quen biết của ta, ta bảo nàng động thủ nàng mới được động thủ, nhất định phải nghe lời ta, bằng không năm nay sẽ không có tiền lương!
Diêu Yểu không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ bị trừ tiền, Vũ La vừa nói như vậy, nàng liên tục gật đầu:
- Ngươi yên tâm, ta nghe theo ngươi hết thảy.
Lương Mạt Vũ kỳ quái: Không ngờ rằng Vũ La còn có người quen ở Tiên giới...
Vũ La mang theo Diêu Yểu đi ra ngoài, tên đầu lĩnh mã tặc kia cười lạnh một tiếng:
- Sao hả, không chịu phục ư? Cũng được, vậy cho ngươi xem thực lực của bản tọa...
Vũ La hạ giọng nói với Diêu Yểu:
- Đánh cho lão một trận, đừng quá hung ác, chỉ cần sưng mặt và mắt là đủ.
Rõ ràng Diêu Yểu cảm thấy như vậy không đã tay:
- Vậy thì đã là gì...
Vũ La vừa trừng mắt, nàng lập tức gật đầu lia lịa:
- Được được, bảo đảm không sưng những nơi khác...
Tên đầu lĩnh mã tặc kia còn đang muốn nói nữa, Diêu Yểu đã nhoáng một cái xuất hiện ở bên cạnh lão, chộp lấy cổ của lão ép sát vào Tiên Bảo hình con thoi kia, vung quyền lên nện ầm ầm vào mặt lão mười mấy quyền.
Đám mã tặc phía sau đều choáng váng: Dù gì lão Đại cũng là Tiên Nhân tam phẩm thượng, vậy mà không hề có lực hoàn thủ dưới tay nữ nhân này...
Diêu Yểu đánh mười mấy quyền, dừng lại nhìn xem, lập tức lấy làm kỳ:
- Chậc chậc, lão già này rõ ràng là chịu đòn rất giỏi, rõ ràng không sưng một chút nào. Thật là hay quá, bản tiểu thư cũng chưa đánh đã tay...
- Không cần...
Tên đầu lĩnh mã tặc hét thảm một tiếng, lại bị một cơn mưa quyền của Diêu Yểu bao phủ.
Sau khi Diêu Yểu đánh bảy tám chục quyền, vui vẻ thu tay, dẫn đầu lĩnh mã tặc mặt mũi bầm dập tới trước mặt Vũ La.
Tên đầu lĩnh mã tặc cố gắng mở mí mắt lúc này đã sung húp như bánh bao ra, trong khoảnh khắc thấy rõ Vũ La, lập tức giậm chân kêu to:
- Là ngươi! Là ngươi! Tại sao lại là ngươi!?
Vũ La cười ha hả:
- Vì sao lại không thể là ta? Lão có thể tới Tiên Giới, ta cũng có thể. Chúng ta coi như là cố nhân tương kiến rồi, ha ha ha!
Đầu lĩnh mã tặc giận dữ, chỉ vào gương mặt sưng húp như mặt heo của mình:
- Ngươi tương kiến cố nhân như vậy hay sao?
Vũ La chỉ vào lũ mã tặc còn bao quanh tiểu thuyền bên ngoài:
- Còn lão tương kiến cố nhân như vậy sao? Được rồi, lão nhân gia, lão cũng hiểu tính ta, nếu không có phần lễ gặp mặt này, hẳn lão sẽ phải nơm nớp lo lắng ta tính sổ với lão.
Đầu lĩnh mã tặc có vẻ hậm hực:
- Hừ, sớm biết như vậy lúc trước ở Ngũ Phương Giới, ta sẽ không chỉ điểm ngươi nhiều như vậy.
Đầu lĩnh mã tặc này không ai xa lạ, chính là Ma Tổ năm xưa bị trấn áp dưới Ly Nhân Uyên, Ngũ Phương giới.
Vũ La không tiếp tục đề tài này mà đổi giọng hỏi:
- Vì sao lão trốn ra được vậy, phong ấn bên dưới Ly Nhân Uyên nghiêm mật như vậy, không ngờ lão cũng chạy thoát được, còn lên được Tiên giới...
Ma Tổ giãy dụa một chút, hung hăng trừng mắt nhìn Vũ La, Vũ La cười cười khoát khoát tay, lúc này Diêu Yểu mới buông lòng bàn tay đang thộp cổ Ma Tổ.
Ma Tổ không hề khách sáo ngồi xuống:
- Dù sao ta cũng từng là nhân vật nổi danh phe Ma đạo Ngũ Phương giới, mấy vạn năm mới thoát ra được, cũng không có gì là kinh ngạc.
- Về phần làm sao tới được Tiên Giới, ta nói ngươi cũng không biết. Bên dưới Đoạn Lạc Cát Liệt Đái có một thế giới khác, thật ra là một khu vực giao giới hỗn loạn giữa Tiên giới và Ngũ Phương giứ, có rất nhiều địa phương có không gian uốn khúc. Thật ra nơi đó nối thẳng tới Tiên giới.
Vũ La biết nơi này, hắn cũng từng đi qua một không gian uốn khúc. Chỉ có điều lúc ấy hắn cũng không biết, thật ra xuyên qua khu vực đó chính là Tiên giới.
Vũ La vẫn còn hiếu kỳ:
- Thế nhưng lúc ta phi thăng lên đây, cần có một món Tiên Bảo hình tháp trợ giúp cải tạo tiên thể, lão lén lút tới đây như vậy...
Ma Tổ không nhịn được nói:
- Vào thời chúng ta, Tiên giới còn chưa phồn hoa như hiện tại, Ngũ Phương giới chính là tinh cầu vô chủ. Không giống như hiện tại, mỗi tinh cầu đều có sở hữu chủ, thuộc về Tiên tộc nắm giữ biện pháp cải tạo tiên thể.
- Thời chúng ta có biện pháp lợi dụng cương phong tinh hải và khí tiên linh để rèn luyện tiên thể, vừa khéo ta biết được một môn như vậy. Con người ta sống lâu, luôn luôn có ích.
Lương Mạt Vũ ở bên cạnh nghe vậy giật mình:
- Lão cũng biết biện pháp như vậy ư?
Ma Tổ có vẻ bất đắc dĩ:
- Ai lại không có lúc sa sút, tuy rằng hiện tại ngươi thấy bản tọa chỉ là mã tặc, nhưng sao ngươi biết được trước đây bản tọa chưa từng có lúc huy hoàng?
Lương Mạt Vũ thấy thần sắc lão có vẻ khác lạ, lặng lẽ khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Vũ La quan sát Ma Tổ, không khỏi gật gật đầu:
- Lão tới Tiên giới bao lâu rồi... Chưa tới mười năm, không ngờ đã là Tiên Nhân tam phẩm thượng...
Ma Tổ không hề tỏ ra vẻ gì là đắc ý, ngược lại vô cùng tiếc nuối:
- Nếu là hai vạn năm trước bản tọa phi thăng Tiên giới thuận lợi, hiện tại có lẽ cũng đã là đường đường Tiên Tôn rồi, ôi...
Lão cảm thấy chán chường, khoát tay nói:
- Có câu con người ta sống lâu, luôn luôn có ích. Tỳ như ta còn nhớ được không ít cố nhân của vài vạn năm trước, cùng những thói quen và thủ đoạn của bọn họ. Sau khi ta tới Tiên giới rồi, đi vòng quanh nghe ngóng một chút, có thể biết được những lão bằng hữu nào còn sống, lão bằng hữu nào đã chết. Những người còn sống, ta cũng không còn mặt mũi nào gặp lại, những người đã chết, ta đi bái phỏng động phủ hoặc là mộ táng của bọn họ, ít nhiều gì cũng có thu hoạch.
Vũ La phì cười:
- Lão đi trộm di vật trong mộ táng của lão bằng hữu, còn dám nói một cách đường hoàng như vậy, quả thật cũng là nhân tài.
Ma Tổ quả thật cũng có phần xấu hổ, bất quá mặt lão hiện tại đã sưng húp lên, cũng không nhìn ra màu đỏ hay đen.
- Không có cách nào khác, thiên phú của bản tọa trên đời có một, dù dựa theo tiêu chuẩn của Tiên giới, điểm tiềm lực cũng đạt tới hơn một trăm bốn mươi. Thế nhưng không có tài nguyên, ngay cả cái rắm cũng không bằng.
- Bản tọa tu luyện mấy vạn năm, sau khi hoàn thành rèn luyện tiên thể cũng đã là Tiên Nhân thất phẩm trung rồi. Trong mười năm qua, dựa vào những tài nguyên của lão bằng hữu kia, bản tọa mới có thể tinh tiến nhanh chóng, cho tới cảnh giới tam phẩm thượng như bây giờ, còn kéo theo một đám huynh đệ.
Vũ La như cười mà không cười nhìn Ma Tổ, tới nỗi lão cảm thấy lúng túng, lúc này mới nhướng mày nói:
- Có lẽ lão cũng đã tới lúc sơn cùng thủy tận bằng không cũng không tới nỗi phải đi cướp dường như vậy...
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Tuyệt
Chương 831: Tương kiến cố nhân (Thượng)
Chương 831: Tương kiến cố nhân (Thượng)