DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Tuyệt
Chương 838: Băng Cơ Ngọc Cốt (Trung)

Vũ La hết sức đau lòng, gõ đầu một con lừa:

- Không được, không thể ăn hết những thứ này. Bên kia có hai người, hẳn là rất ngon, hãy đi giải quyết giúp ta.

Băng Cơ phu nhân và người áo đen cũng trợn mắt há mồm nhìn một màn này hai người cũng đã hoàn toàn không biết nên ứng phó thế nào. Lực lượng kinh khủng mà Động Động cùng hai con rùa biểu hiện đã vượt ra khỏi tầm hiểu biết của bọn họ.

Nhưng pháp thuật giám thị trong tinh hải của Băng Cơ phu nhân vẫn chưa giải trừ cho nên mấy câu nói của Vũ La rõ ràng truyền vào tai hai người.

- Rất ngon...

Băng Cơ phu nhân chợt rùng mình tỉnh lại, đây là người ta đánh giá hai người mình... Nàng thật sự không cần suy nghĩ, bỏ lại người áo đen mà chạy. Mới vừa bay ra tinh cầu nàng liền tuyệt vọng, hai con rùa hiện tại đã hóa khổng lồ thể tích còn to hơn cả tinh cầu này, một trước một sau ngăn cản nàng.

Bàn về tốc độ mặc dù bọn chúng thuộc Quy tộc lại nhanh tới mức làm cho người ta không dám tin tưởng.

Chẳng qua là độ chính xác có hơi sai trật một chút. May là lần này có Động Động chỉ dẫn hai tiểu gia hỏa mới thuận lợi ngăn cản Băng Cơ phu nhân.

Thần sắc Băng Cơ phu nhân lập tức trở nên dữ tợn tức giận quát lên:

- Tiểu tử, bất kể ngươi là ai bản phu nhân chính là Đại tướng dưới trướng Vu Tổ Tiên Tôn, ngươi dám giết ta...

Vũ La khoát tay ngăn lại:

- Nàng sống ở Tiên giới cũng đã nhiều năm cảm thấy nói những lời như vậy có ý nghĩa hay sao?

- A...

Băng Cơ phu nhân thét lên một tiếng chói tai. Thân thể vốn trong trắng như ngọc của nàng chợt nổi lên một tầng hắc sắc, vô số Tiên Cổ cử động dưới da khiến cho người ta nhìn thấy phải ghê tởm.

- Tiểu tử, bản phu nhân liều mạng với ngươi!

Bùng!

Thân thể Băng Cơ phu nhân nổ tung, cổ trùng bay lượn đầy trời, lớn có nhỏ có lên tới hàng trăm vạn con. Chỉ cần một trong số những con cổ trùng này chạy thoát Băng Cơ phu nhân sẽ có hy vọng sống lại.

Nhưng một trong hai con rùa há miệng ra phụt một tiếng phun ra một ngọn lửa màu lam.

Ngọn lửa này cũng không biết có lai lịch thế nào, nhanh chóng lan tràn cuốn tất cả cổ trùng vào trong đó không bỏ sót một con nào. Giữa ngọn lửa bừng bừng không ngừng vang lên tiếng kêu thảm thiết của Băng Cơ phu nhân. Sau chừng nửa canh giờ tất cả Tiên Cổ đều bị luyện hóa, Băng Cơ phu nhân hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.

Vũ La nhìn người áo đen bên cạnh không có can đảm để chạy trốn, lạnh nhạt nói:

- Ngươi trở về nói cho Vu Tổ Tiên Tôn biết, ta sẽ đích thân bái phỏng lão.

Người áo đen sửng sốt tựa hồ không dám tin tưởng chỉ đơn giản như vậy đã thả cho mình đi:

- Ta có thể đi rồi sao? Thật ư? Vũ La gật đầu:

- Đi đi.

- Ngươi, ngươi sẽ không chờ ta quay người lại, thình lình xuất thủ giết ta chứ?

Vũ La không khỏi lắc đầu:

- Ngươi cảm thấy với địa vị hiện tại của ta có thể làm ra chuyện hèn hạ như vậy sao? Người áo đen vẫn còn nửa tin nửa ngờ, từ từ lui về phía sau, sau đó quay đầu đi thật nhanh. Vũ La ngẫm nghĩ một chút, miệng lẩm bẩm:

- Vu Tổ Tiên Tôn, được, được lắm...

Vũ La dang rộng hai tay:

- Chẳng lẽ là ngươi muốn ăn ta luôn sao?

Động Động cất tiếng hoan hô nhảy vào lòng Vũ La, bắt đầu đùa nghịch một trận. Vũ La vui vẻ cười to, Động Động ngủ say lâu như vậy, không riêng gì hắn tưởng nhớ tên tiểu gia hỏa này, mà tiểu gia hỏa cũng nhớ hắn.

Một người một thú chơi đùa náo loạn một trận, trong khoảng thời gian này, mọi người bảy thế lực lớn cũng đau khổ không chịu nổi. Nhất là những nhân vật thủ lĩnh như Bạch Ưng, Bạch Mông, giống như đang bị người nướng trên đống lửa, đứng ngồi không yên.

Lương Mạt Vũ vẫn tỏ ra lạnh lùng như trước. Trước đây thủ lĩnh của bảy thế lực không hề coi trọng y chút nào, vẫn cho là muốn đánh muốn giết muốn mắng tùy mình. Nhưng biểu hiện vừa rồi của Vũ La đã làm cho bọn họ phải nhìn Lương Mạt Vũ với ánh mắt khác.

Cho dù là chỉ nể mặt Vũ La, Lương Mạt Vũ cũng không phải bọn họ có thể dễ dàng trêu chọc.

Vũ La đi tới một tinh cầu, một mực không trở lại. Những người này không dám đi, lại không dám tới đó xem thử. Bọn họ vẫn một mực ở nguyên chỗ cũ chờ đợi, lo lắng rằng nhân vật kinh khủng kia sẽ quay trở về đại khai sát giới.

Đám Bạch Ưng không ngu ngốc chút nào, vì sao vị kia đặc biệt tập hợp bảy thế lực của bọn họ lại? Bởi vì người ta biết rất rõ ràng bảy thế lực muốn làm gì.

Đổi lại là bọn họ, nếu có người dám dòm ngó địa bàn mình, mình cũng sẽ không vui. Mà một khi thủ lĩnh của bảy thế lực không vui, bọn họ rất muốn giết người.

Bọn họ đứng ngồi không yên, đau khổ chừng nửa canh giờ, Vũ La mới ung dung trở lại. Động Động không chịu trở vào Đại Thiên Thế Giới, hóa thân thành tiểu thú lông vàng hết sức vô hại, ngồi chồm hổm trên bả vai Vũ La, đôi mắt to đen vô cùng linh hoạt không ngừng quan sát mọi người.

Triệu Hiểu Hiểu vẫn đi theo sau lưng Vũ La.

Thủ lĩnh của bảy thế lực vừa nhìn thấy hắn trở lại, ai nấy ngẩn ra. Trong số bảy người, kẻ không có khí tiết nhất lại là Phong Nguyệt đạo nhân, y có phản ứng đầu tiên, lập tức sải bước tiến lên quỳ sụp xuống dưới chân Vũ La:

- Đại nhân thứ tội, Đại nhân tha mạng, tiểu đạo biết sai lầm rồi, tiểu đạo nguyện ý từ nay đi theo Đại nhân, hết mực trung thành, dầu sôi lửa bỏng, muôn thác không từ!

Sáu người còn lại ngàn vạn lần không ngờ tới, Quan chủ Thanh Phong Minh Nguyệt Quan hùng mạnh nhất trong bảy thế lực lại dập đầu tỏ ý trung thành trước mặt Vũ La như vậy. Sự khinh bỉ trong lòng còn chưa hạ xuống đã lập tức có phản ứng, nhất thời ai nấy thầm mắng Phong Nguyệt đạo nhân giảo hoạt. Không thể không nói lúc này, lựa chọn của Phong Nguyệt đạo nhân chính là con đường sống duy nhất.

Vì sao Vũ La tìm bọn họ tới, lại tru diệt hơn ba mươi con tinh thú trước mặt bọn họ? Thực lực như vậy đừng nói giết bọn họ, muốn giết một vị Tiên Tôn cũng không thành vấn đề.

Còn lưu bọn họ đến bây giờ, tự nhiên là bởi vì bọn họ còn có chỗ dùng. Nếu bọn họ không có tác dụng gì với Vũ La, bọn họ còn cần thiết tồn tại sao?

Đám Bạch Ưng lập tức quỳ rạp xuống trước mặt Vũ La, cùng lớn tiếng kêu lên:

- Bọn ta nguyện ý thần phục Đại nhân, hết mực trung thành, chết không hối tiếc!

- Kính xin Đại nhân thu nhận!

Duy chỉ có Thiên Lăng Vệ Triệu Tông Hiền tỏ ra do dự, y chính là tàn dư Lý Tu Viễn, không biết Vũ La có chịu tiếp nhận mình hay không... Y vừa ngẩng đầu, vừa vặn thấy ánh mắt sắc bén của Vũ La đang nhìn mình, Triệu Tông Hiền run lên một cái, vội vàng quỳ xuống:

- Nếu Đại nhân không chê...

Vũ La lạnh lùng nói:

- Ta chê!

Triệu Tông Hiền rùng mình một cái, ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng:

- Kính xin Đại nhân bỏ qua cho đám huynh đệ của Triệu mỗ, bọn họ bất quá chỉ là một đám ô hợp, tuyệt đối không dám đối địch với Đại nhân.

Vũ La gật đầu:

- Được! Ngươi yên lòng đi đi.

Triệu Tông Hiền nghiến răng một cái, một chưởng vỗ xuống, Thiên Linh Cái kêu bộp một tiếng vỡ nát. Một cỗ tiên hồn trông như mây khói từ từ xuất ra, lan tràn mờ mịt xung quanh, ngay sau đó tiêu tan, hoàn toàn biến mất.

Tinh anh Thiên Lăng Vệ xôn xao, lúc này lập tức có ba người muốn nhảy ra, Vũ La nhấc tay lên, bọn họ còn chưa kịp nhảy ra đã có ba đạo hào quang quét trúng thân thể cả ba. Ba người lập tức hóa khí, ngay cả một tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp phát ra, đã hoàn toàn biến mất khỏi Cửu Giới Tinh Hà.

Vũ La lạnh lùng quét mắt một cái nhìn người Thiên Lăng Vệ, ai nấy phát rét tận đáy lòng, không còn ai dám đứng ra nữa.

Vũ La gật đầu:

- Ta đã đáp ứng Triệu Tông Hiền, các ngươi có thể đi rồi, hãy rời lãnh địa của bản tọa, nếu không đừng trách bản tọa nói không giữ lời!

Người Thiên Lăng Vệ biết đại thế đã qua, im lặng rời đi, đi ra ngoài không bao xa lập tức tản mát hết. Quả nhiên đúng như lời Triệu Tông Hiền, không có y, những người này chỉ là một đám ô hợp.

Đọc truyện chữ Full